Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-05-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, vào 26 năm trước khi tôi còn là một thiếu niên. Thời gian đó, mẹ tôi đã phải chịu đựng căn bệnh ung thư và phiền muộn về em trai tôi. Cả gia đình tôi đã sống trong tuyệt vọng.

Tuy nhiên, Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến hy vọng cho chúng tôi. Giờ đây, chúng tôi có một gia đình hạnh phúc với ba thế hệ. Bố mẹ tôi đều đã ở độ tuổi 80 nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Mọi người đều tôn trọng và yêu thương lẫn nhau. Tất cả những điều hạnh phúc này đều là nhờ Đại Pháp ban cho.

Với lòng biết ơn sâu sắc với Đại Pháp và Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi muốn chia sẻ với các bạn câu chuyện về huyền năng chữa lành bệnh tật của Đại Pháp mà gia đình tôi được trải nghiệm.

Cả gia đình điêu đứng vì căn bệnh ung thư của mẹ

Cả gia đình tôi bị điêu đứng khi mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư vú vào cuối năm 1992, lúc đó bà chuẩn bị về hưu. Bà đã trải qua cuộc phẫu thuật không thành công. Vài ngày sau ca phẫu thuật, một bong bóng to như quả trứng phình ra ở nách bà. Máu ở vết mổ không ngừng rỉ ra. Chúng tôi được biết bà chỉ có thể sống được nhiều nhất là 2-3 năm.

Một tháng sau, mẹ đến bệnh viện để kiểm tra. Bà bắt đầu trở nên vô cùng yếu ớt sau cuộc phẫu thuật và cánh tay ở bên phẫu thuật đã không còn cảm giác. Thậm chí sau vài tháng vết cắt cũng không được chữa lành. Bác sĩ của bà không biết phải làm gì ngoài việc khử trùng bên ngoài. Mẹ tôi đi đi lại lại từ nhà đến bệnh viện bốn lần liền.

Trong giai đoạn đó, chúng tôi đã tìm tất cả các phương pháp điều trị. Bà thậm chí còn đọc cả Kinh Phật và Kinh Thánh. Cha tôi cũng đi tìm những người có khả năng đặc biệt để chữa bệnh cho mẹ tôi. Anh trai tôi thì đi khắp nơi để tìm các loại thuốc đặc hiệu. Tôi thậm chí còn thuê các thầy khí công. Nhưng không có tác dụng gì. Gần một năm sau, bệnh tình của mẹ tôi vẫn không có gì tiến triển. Bà cảm thấy chán nản và bất lực. Chúng tôi dường như không còn hy vọng có thể cứu được bà.

Phiền muội của em trai tôi

Em trai tôi rất đáng yêu khi còn nhỏ. Em ấy có tài năng hội họa và các tác phẩm của em được triển lãm ở nước ngoài. Tôi không thể nhớ rằng em tôi nói lắp khi nào. Vì điều này mà em ấy trở thành mục tiêu bị chế giễu khi ở trường. Giáo viên phạt em ấy vì nói lắp và các bạn cùng lớp chế nhạo mỗi khi em nói.

Em trai của tôi cũng rất sợ hãi mỗi khi có ai đó hỏi về việc học của em ở trường, và vì thế chúng tôi không biết giúp đỡ em thế nào. Chúng tôi chỉ thấy em có những hành động bất thường. Và chúng tôi thậm chí còn mắng em vì cách cư xử không đúng đắn. Cuối cùng, chỉ khi em ấy nói với chúng tôi về những giằng xé trong nội tâm thì chúng tôi mới biết em ấy cần giúp đỡ. Đến lúc đó, thì đã quá muộn. Em ấy bỏ học sau khi học xong trung học phổ thông và đến làm việc ở công ty của mẹ tôi. Nhưng em ấy lại bị chế nhạo ở nơi làm việc vì nói lắp.

Chúng tôi đã thử qua rất nhiều phương pháp trị liệu ngôn ngữ nhưng không hiệu quả. Em trai tôi sống nội tâm. Em ấy đổ lỗi cho chúng tôi vì đã không cảm nhận được sự đau đớn của mình và thường tranh cãi với gia đình. Khoảng thời gian dài căng thẳng và trầm cảm khiến em suy sụp. Em ấy thường tự đập đầu vào tường. Tóc em ấy màu xám xịt, em ấy trở nên cáu kỉnh và và đôi mắt thì đờ đẫn. Em ấy dường như đã mất hy vọng vào cuộc sống. Em ấy nhìn như một người đàn ông lớn tuổi đã trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời.

Tình trạng của em tôi ngày càng xấu đi. Nói chuyện với người ngoài trở thành cơn ác mộng của em ấy, và nó không muốn đi làm nữa. Em ấy không thể sống sót trong xã hội này. Chúng tôi lo lắng rằng em ấy sẽ bị bệnh tâm thần nếu bệnh trầm cảm của em không được cải thiện. Bố mẹ của tôi gần như bỏ cuộc. Tôi đã nghĩ rằng sẽ gửi em ấy lên một ngôi chùa để được nhận nuôi, ít nhất là như vậy.

Khi khí công trở nên phổ biến, anh tôi đi du lịch xa đến nhiều nơi và đi tìm thầy khí công có thể chữa khỏi bệnh cho em. Nhưng anh ấy thường trở về nhà với sự thất vọng. Nghĩ rằng mình mới chỉ ở độ tuổi 20 và định mệnh cuộc đời mình dường như sẽ sớm kết thúc. Em tôi ngày càng căng thẳng và trở nên tuyệt vọng. Em ấy thực sự không biết mình sẽ phải làm gì.

Tìm kiếm Đại Pháp

Số phận của em trai và gia đình tôi đều thay đổi vào mùa xuân năm 1994, khi em trai tôi tham dự lớp học Pháp Luân Đại Pháp tại Hợp Phì, tỉnh An Huy. Em ấy nói với tôi rằng môn tu luyện này vô cùng tuyệt vời. Em ấy đã mang về một bản photo cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi đã tìm ra lời giải đáp cho những câu hỏi mà tôi vốn thắc mắc về nhân sinh. Tôi đã hiểu rõ rằng tại sao tôi cần trở thành một người tốt. Tôi nhận ra lý do rằng tại sao mọi người đau ốm bệnh tật. Tôi đã biết rằng tại sao tôi đến thế giới này và nơi tôi sẽ trở về trong tương lai.

Tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp và nguyện sẽ theo Sư phụ cho đến cuối đời. Suy nghĩ này chưa bao giờ dao động trong suốt 26 năm qua.

Trong những ngày đầu tu luyện, một lần, tôi mơ thấy một vị Đại Phật xuất hiện trên bầu trời phía đông, tôi cũng nhìn thấy vô số phi thiên trong bộ váy sặc sỡ bay trên không trung. Không gian vô cùng mỹ diệu không thể diễn tả bằng lời.

Mẹ và em trai trở thành đồng tu

Vào tháng sáu năm 1994, em trai đưa mẹ tôi đến lớp giảng Pháp của Sư phụ tại Tế Nam, Sơn Đông. Vào thời gian đó, máu vẫn rỉ ra ngoài vết thương của mẹ tôi và bà không thể giơ tay lên được. Mẹ tôi phải giữ tay khi đi bộ. Chúng tôi lo lắng rằng bà không thể đứng được trong chuyến đi.

Trong lớp học, vết sẹo do phẫu thuật của mẹ tôi xuất hiện và vết mổ đã lành ngay lập tức. Cánh tay của bà đã bình phục và bà có thể tự mình luyện các bài công pháp. Thiên mục của bà đã được khai mở và bà có thể nhìn thấy Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho các học viên khác.

Một buổi tối sau giờ học, mẹ tôi trông vô cùng vui vẻ, bà trông tràn đầy năng lượng và không giống như một người bệnh ốm yếu. Tôi choáng váng trước sự thay đổi của bà.

“Hãy vứt bỏ hết thảy những thứ bẩn thỉu trong phòng mẹ”, mẹ nói với tôi.

Không nói một lời nào, tôi lập tức chạy đến xé những câu bùa chú ra khỏi tường. Tôi ném ra tất cả những thứ bẩn thỉu như dao, bùa viết bằng vàng và những thứ khác ở dưới gối và dưới giường của bà.

Sau đó, trong khi tôi đang bận rộn nấu cơm, những suy nghĩ của tôi cứ luẩn quẩn trong sự vui mừng, phấn khích và hy vọng, giống như những mầm cây nhô lên khỏi mặt đất trong một khu rừng cháy.

Gia đình tôi không còn cảm thấy tuyệt vọng, bất lực và bối rối nữa. Chúng tôi được đắm mình trong sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Chúng tôi đã tái sinh cả về thể chất lẫn tinh thần. Niềm hạnh phúc trong tu luyện Đại Pháp đủ để quét sạch những đau đớn mà chúng tôi đã phải chịu đựng trong quá khứ. Chúng tôi tràn đầy hy vọng vào tương lai. Mẹ và em trai tôi liên tục nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ đó từ lớp học.

Phật ân hạo đãng

Mẹ tôi từng bị viêm thần kinh không chữa được ở cổ, nó làm bà lo lắng hơn 20 năm qua. Nó trở nên tệ hơn vào mùa hè. Bà cảm thấy ngứa và đau. Sau khi đến lớp học Pháp, triệu chứng này lan ra khắp toàn thân thể của mẹ tôi và kéo dài hơn một tháng. Bệnh ngoài da của bà đã biến mất không chút dấu vết và không bao giờ trở lại. Kể từ đó, bà rất khỏe mạnh.

Từ khi tham gia lớp học Pháp, em trai tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tâm thái của em bình hòa và tâm tính trở nên hòa ái. Dần dần, tật nói lắp của em đã biến mất. Em ấy vô cùng hạnh phúc khi có được cuộc sống bình thường như những người khác. Sau đó, em lập gia đình và có hai người con. Gia đình rất hòa thuận khiến mẹ vợ của em ấy nói với mẹ tôi rằng thật tuyệt vời khi con gái của bà có thể lấy được một người chồng như em trai tôi.

Tôi mang đến cho các em học sinh sự từ bi và vẻ đẹp của Đại Pháp. Phụ huynh và học sinh đều ngưỡng mộ tôi. Phụ huynh thậm chí còn kêu gọi hiệu trưởng nhà trường giữ tôi làm giáo viên của con họ khi tôi được chỉ định dạy một lớp khác. Điều này thường xuyên xảy ra.

Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ để có thể nâng cao kỹ năng giảng dạy. Nhà trường yêu cầu tôi hướng dẫn chuyên môn cho những giáo viên khác hàng năm và đặt cho tôi danh hiệu giáo viên của năm nhiều lần.

Khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, hiệu trưởng nhà trường đã rất thất vọng. “Thật giống như thời Đại Cách mạng văn hóa. Sẽ có bao nhiêu người tốt bị đàn áp đây?”

Bố tôi biết ơn Đại Pháp

Mặc dù cả bố và em trai khác nữa của tôi đều không phải học viên, những họ vẫn biết ơn Đại Pháp. Chứng kiến những thay đổi của mẹ tôi, em trai và tôi, họ đã bắt đầu giúp đỡ chúng tôi trong tu luyện. Họ không tin những lời tuyên truyền vu khống của đảng cộng sản và dũng cảm bảo vệ chúng tôi trong cuộc bức hại.

Bố tôi từng bị bệnh mãn tính và trở nên khỏe mạnh hơn từ khi chúng tôi bắt đầu tu luyện. Trong một kỳ nghỉ vài năm trước. Ông ngã từ một chiếc ghế cao trong bếp và đầu đập xuống sàn.Tôi sững người bởi tiếng vang lớn và nhanh chóng chạy vào phòng bếp.

Bố tôi nằm trên sàn và bảo tôi đỡ ông dậy. Tôi sợ rằng ông sẽ bị gẫy xương hay gì đó nhưng ông không bị thương ngoại trừ một số vết trầy xước ở ngón chân. Em trai tôi nói rằng: “Nếu điều này xảy ra với người khác, có khi người đó sẽ chết”. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ bố tôi. Ông đã ngã vài lần mà không bị thương nặng.

Sư phụ giảng:

”Một người luyện công, cả gia đình được lợi ích”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Mọi người trong gia đình tôi đều được thụ ích từ Đại Pháp. Cả gia đình con xin cảm tạ ân đức cứu độ từ bi của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/12/405083.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/16/185013.html

Đăng ngày 02-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share