Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-05-2020] Trong hơn 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được trải nghiệm nhiều điều tuyệt vời. Tôi muốn chia sẻ về quá trình chồng tôi, một người từ luôn luôn sợ hãi bị chính quyền bức hại đến thừa nhận việc tu luyện và cuối cùng là trở thành người đứng ra ủng hộ Đại Pháp trước mặt các nhân viên của chính quyền.

Các cuộc gọi từ cảnh sát khiến chồng tôi lo lắng

Vào tháng 4 năm 2018, một viên cảnh sát địa phương gọi điện để hỏi tôi có còn tập Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) hay không. Chồng tôi trả lời rằng tôi không còn tập nữa.

Khi tôi về đến nhà, chồng tôi tỏ thái độ và nói giọng khó chịu: “Cảnh sát gọi điện và hỏi bà có còn tập Pháp Luân Công không”.

Khi biết những gì ông ấy nói với cảnh sát, tôi rất lo lắng: “Ông không thể nói rằng tôi không tu luyện. Điều đó có nghĩa là tôi không trung thành với Sư phụ và không trung thành với Đại Pháp! Trong suốt 20 năm bị đàn áp, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện và tôi sẽ không bao giờ làm như thế. Chúng ta nên biết ơn vì Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe!”.

Ông ấy trả lời: “Tôi biết bà không từ bỏ việc tu luyện. Tôi chỉ đơn giản là không muốn bà bị bắt và muốn họ để chúng ta yên.”

Tôi nhắc ông ấy rằng, Sư Phụ đã giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999]).

Bệnh dạ dày và thoát vị đĩa đệm của ông đã khỏi. Ông đã gặp vấn đề nghiêm trọng trong công việc và cuối cùng nó đã được giải quyết. Ông nên biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ vì ông cũng được hưởng lợi từ việc tu luyện của tôi. Chúng ta không thể phản bội Đại Pháp chỉ vì bị cảnh sát gọi điện quấy rối. Điều này sẽ khiến chúng ta phải gánh chịu nghiệp lực! Ông nên lên tiếng cho Đại Pháp và không làm gì tổn hại đến Sư phụ hay Đại Pháp. Vì mọi người tôi phải làm rõ điều này.”

Tôi nhờ chồng tìm số điện thoại của viên cảnh sát. Chồng tôi từ chối, và ông ấy cũng không muốn tôi gọi. Tôi nói: “Tôi sẽ nói chuyện với viên cảnh sát sau.”

Nhận thấy không thể ngăn cản, ông ấy đưa cho tôi số điện thoại. Tôi nói ông ấy đừng lo lắng và tôi sẽ nói chuyện với họ một cách lịch sự.

Viên cảnh sát trả lời và tôi giải thích lý do tại sao tôi gọi điện: “Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện.” Anh ta ngắt lời và nói muốn đến gặp tôi. Tôi nói: “Tôi biết anh rất bận và không muốn làm phiền anh. Tôi sẽ đến văn phòng của anh.”

Ngày hôm sau, tôi đến đồn cảnh sát và được đưa đến văn phòng của anh ta.

Tôi nói: “Chồng tôi không thể đại diện cho tôi”. Anh đứng dậy và đề nghị chúng tôi đến một phòng khác nói chuyện. Anh ấy giải thích khi chúng tôi bước vào phòng: “Không có camera giám sát trong phòng này”.

“Pháp Luân Đại Pháp rất quan trọng đối với tôi. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện. Nếu không tu luyện, có lẽ tôi đã chết vì bệnh urê huyết. Anh nghĩ rằng có cách nào có thể chữa được bệnh urê huyết? Như anh thấy đấy, tôi rất khỏe mạnh”.

“Có, tôi thấy điều đó”, anh ấy nói và hỏi tôi có biết học viên X không. Tôi nói tôi biết người đó nhưng không liên lạc với anh ta. Anh ấy nói họ là bạn, nên anh ấy biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Tôi hỏi anh đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chưa. Anh ta không trả lời mà nói: “Tôi sẽ nói với bác và bác sẽ hiểu. Nếu mọi người đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sẽ không cần đến cảnh sát nữa”.

Anh ấy nói thêm : “Bác cần giúp gì thì cứ nói với tôi”. Tôi thật sự vui mừng vì anh ấy đã minh bạch chân tướng về Đại Pháp.

Tôi kể lại cuộc gặp với chồng và ông ấy có vẻ thoải mái hơn. Tôi nói với chồng rằng tôi đã đọc một trong những bài thơ của Sư phụ trên đường đến đồn cảnh sát.

Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp

(“Phạ Xá” Hồng Ngâm 2)

tạm dịch

Sợ Chi

Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp
Người tu luyện, chứa đựng Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ nổ tung
Thần tại thế gian, chứng thực Pháp

Sư phụ sẽ coi sóc chúng ta miễn là chúng ta có chính niệm, và các vật chất xấu xa sẽ không thể can nhiễu được đến chúng ta.

Chồng tôi bình tĩnh trả lời các cuộc gọi từ chính quyền

Tháng 4 năm 2019, chồng tôi nhận được một cuộc điện thoại khác. Lần đó khi tôi về nhà, tôi nghe ông ấy kể lại về cách ông ấy trả lời chính quyền: “Bây giờ chúng tôi đã lớn tuổi và sức khỏe của chúng tôi quan trọng hơn, vậy tại sao bà ấy lại không được tu luyện?”

Tôi có cảm giác đó là điện thoại từ cảnh sát, chồng tôi xác nhận và nói: “Lần này tôi nói với họ rằng bà vẫn đang luyện tập”. Đúng vậy, tôi cố gắng trở thành một người tốt và tôi nên tiếp tục tu luyện một cách ngay chính.

Tháng 12 năm 2019, văn phòng các vấn đề cộng đồng gọi điện đến nhà tôi. Họ nói rằng Ủy ban Chính trị và Pháp luật thành phố đã ra lệnh gọi điện cho những người tập Pháp Luân Công và muốn tôi đến văn phòng của họ.

Tôi nói tôi sẽ đi, và chồng tôi cũng muốn đi cùng. Tôi khích lệ ông ấy: “Miễn là chúng ta ngay chính thì không có gì phải sợ cả, bởi vì chính niệm có thể giải thể tà ác“.

Chúng tôi nói chuyện trên đường đến văn phòng cộng đồng và tôi nhận thấy chồng tôi đã thay đổi. Ông ấy đã từng lo lắng và cảm thấy bất lực khi chính quyền quấy rối. Lần này ông ấy vừa cười vừa nói.

Cô thư ký đang đợi chúng tôi và hỏi tôi có còn tập Pháp Luân Đại Pháp nữa không.

Trước khi tôi kịp mở lời, chồng tôi đã nói: “Cô có thể tin rằng bệnh tiểu đường của bà ấy đã hết kể từ khi tập Pháp Luân Công và kể từ đó bà ấy đã không uống bất kỳ loại thuốc. Bà ấy cũng không cần phải dùng đến bảo hiểm y tế”.

Thư ký trả lời: “Bác có thể nói bất cứ điều gì bác muốn. Nhưng chính phủ đang coi đó là một tà giáo và không cho phép bất cứ ai tập nó”.

Tôi đã giải thích: “Có 14 giáo phái bị Bộ Công an liệt vào là ‘tà giáo’ nhưng Pháp Luân Công không phải là một trong số đó. Cô có thể tìm kiếm trên internet và tự mình tìm hiểu về việc này. Việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và bắt bớ các học viên là bất hợp pháp và những người làm việc này sẽ phải chịu trách nhiệm. Pháp Luân Đại Pháp dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn dạy con người ta trở nên tốt và vị tha hơn. Cô có nghĩ rằng xã hội của chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu mọi người đều tuân theo những nguyên lý đó? Và điều đó có thể khiến công việc quản lý cộng đồng của cô dễ dàng hơn? Cô có thể hỏi bất cứ ai trong quận này của chúng ta”.

Cô ấy nói rằng nếu tôi luyện công ở nhà và không nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công thì không có vấn đề gì.

Tôi nhắc cô ấy rằng những cuộc trò chuyện về lợi ích từ việc tu luyện Đại Pháp, là kinh nghiệm cá nhân và nếu có ai hỏi tôi trở nên khỏe mạnh như thế nào, tôi sẽ nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không nghĩ rằng đó là quảng cáo. Thư ký nói rằng cô ấy đã thất bại trong việc thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện.

Cô ấy muốn chụp ảnh để chứng minh rằng chúng tôi đã đến văn phòng. Chồng tôi và tôi đều từ chối và đứng dậy rời đi.

Ngay sau đó, cô ấy nói: “Tại sao bác không ký tên vào mẫu đơn này?”. Tôi không ký tên và giải thích rằng cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm trong tương lai vì đã tham gia vào cuộc bức hại nếu tôi ký tên vào văn bản này.”

Cô ấy bỏ cuộc và nói: “Tôi thực sự không muốn giải quyết những việc như thế này”.

Chồng tôi nhận xét rằng cô là một người tốt và sẽ được phúc báo vì những việc tốt cô đã làm. Chúng tôi vui vẻ chào nhau và ra về một cách thân thiện.

Tôi có thể nói rằng chồng tôi đã không còn sợ hãi chính quyền nữa. Trong suốt hơn 20 năm qua, gia đình tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Nhưng trách nhiệm của các học viên chúng ta phải đánh thức thế nhân nhận biết thế nào là đúng, thế nào là sai và giúp họ hiểu rằng tà không thể thắng chính. Khuyến khích họ chống lại cuộc bức hại và giúp mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/15/404937.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/22/185147.html

Đăng ngày 21-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share