Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thượng Hải, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-04-2020] Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên là vào năm 1998. Bị ấn tượng trước nội dung của cuốn sách, tôi đã mua bốn bộ gồm tất cả các sách đã xuất bản thời điểm đó, và làm quà tặng cho bố mẹ và hai anh chị của tôi.

Tuy nhiên, bởi vì lúc đó tôi rất bận rộn với công việc nên đã gác việc tu luyện lại.

Đầu năm 2010, bố tôi bị bệnh và tôi trở về quê thăm gia đình. Tôi ngạc nhiên khi thấy những thay đổi tích cực ở chị mình. Chị đã trở thành một học viên tinh tấn kể từ khi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân từ tôi vào năm 1998. Tôi đặc biệt ấn tượng trước cuốn tài liệu nhỏ bìa hoa sen về Pháp Luân Đại Pháp mà chị làm. Trong suy nghĩ của tôi, chị chỉ là một người nội trợ giản dị ở vùng nông thôn, nhưng những cuốn sách nhỏ mà chị làm lại rất tinh mỹ và chuyên nghiệp.

Được chị khích lệ, tôi bắt đầu đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân.

Bắt đầu tu luyện

Mùa đông năm 2010, con trai tôi tròn một tuổi. Háo hức trở lại làm việc, tôi hỏi chị gái xem chị có thể giúp tôi chăm sóc cháu không. Chị rất bận với các hạng mục của Đại Pháp tại nhà, nhưng vẫn đến để giúp tôi.

Chị chăm sóc con trai tôi vào ban ngày. Rồi sau khi cháu đi ngủ, chúng tôi học Pháp cùng nhau.

Chị kể với tôi về tất cả những gì đã xảy ra với Pháp Luân Đại Pháp và các học viên Đại Pháp trong hơn 10 năm qua.

Tôi đã trở thành một người tu luyện, và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi không chỉ phải làm người tốt và biết suy nghĩ cho người khác, mà chúng tôi còn phải giúp Sư phụ giảng rõ chân tướng cho mọi người.

Vì Đại Pháp đang bị vu khống và các học viên Đại Pháp đang bị bức hại vì đức tin của họ, nên chúng tôi có trách nhiệm lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp và trợ giúp Sư phụ trong thời kỳ Chính Pháp.

Tôi đã có thể buông bỏ chấp trước vào sự nghiệp và tiền bạc của mình, hai điều trước đây đã ngăn cản tôi bắt đầu hành trình tu luyện.

Chị tôi ở cùng tôi hai tuần. Nhưng trước khi chị rời đi, chị đã đưa cho tôi một số con dấu mà tôi có thể sử dụng để in các thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp lên tiền giấy.

Tôi đã in các thông điệp lên rất nhiều tờ tiền giấy và khi mua đồ, các tờ tiền ấy sẽ giúp tôi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi đến thăm chị gái, quang cảnh chị cùng các học viên khác làm tài liệu Pháp Luân Đại Pháp thực sự khiến tôi rất cảm động. Mỗi cuốn tài liệu đều được làm cẩn thận như vậy. Chỉ cầm một cuốn trong tay mà tôi đã tràn đầy cảm xúc.

Thời điểm đó, con trai tôi bắt đầu đi học mẫu giáo, và tôi bắt đầu in tại nhà các cuốn Tuần báo Minh Huệ mà tôi tải xuống từ trang web Minh Huệ. Tôi đã phân phát các cuốn tài liệu cho hơn 1.000 căn hộ trong cộng đồng dân cư mình trên đường đưa đón con trai đi học.

Camera giám sát ở khắp mọi nơi trong thành phố, nhưng nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi vẫn luôn an toàn.

Học cách ứng phó với những tình huống khó khăn

Tôi thường đưa con trai về quê trong kỳ nghỉ hè.

Chất lượng bài tập về nhà của cháu khiến tôi thất vọng. Một lần tôi đã rất khó chịu nên đã đánh đòn cháu. Chị tôi cũng đã cố gắng nói chuyện với cháu, hy vọng cháu có thể nỗ lực nhiều hơn. Chữ viết tay của cháu quá tệ đối với một học sinh lớp bốn, và tôi bắt đầu nổi giận.

Chị tôi kéo tôi sang một bên và nói rằng la mắng và đòn roi sẽ không giúp ích gì. Chị đề xuất rằng chúng tôi nên hướng nội xem mình có điểm nào cần chính lại không. Chị nhắc tôi rằng trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên.

Chị tôi nói rằng chị đã không hành xử như một học viên chân chính. Thay vì chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, chị đã đối đãi bằng cái tình của con người.

Tôi có nhiều chấp trước đối với con trai mình. Cháu càng hoàn thành bài tập về nhà sớm thì tôi sẽ càng mất ít thời gian cho việc đó. Tôi muốn cháu trở thành một học sinh giỏi, và sau này trở thành một người trưởng thành thành công. Cháu chỉ mới 10 tuổi. Trẻ em ở độ tuổi của cháu đơn giản chỉ thích chơi hơn làm bài tập về nhà.

Tôi không còn khó chịu nữa khi tìm ra được đáp án cho vấn đề trong tâm.

Chị tôi đặt một cái bàn nhỏ trên sàn nhà, rồi cùng con trai tôi ngồi bắt chéo chân đối diện nhau. Chị nói với cháu: “Chúng ta cùng làm bài tập về nhà nào.”

Chị tôi chỉ cho cháu xem bản chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân đã được một nửa của mình. Chữ viết tay của chị rất ngay ngắn đến nỗi con trai tôi nghĩ rằng nó được in bằng máy.

Cầm cây bút của mình, chị bắt đầu chép Hồng Ngâm V. Chị bắt đầu với tiêu đề, sau đó tiêu đề phụ, v.v… Mỗi dòng đều phải giống như nó được in trong cuốn sách. Qua việc theo dõi chị, tôi nhận ra rằng mình thường làm công việc cẩu thả, nhưng tôi lại mong con trai mình phải hoàn hảo. Sau một thời gian, tất cả chúng tôi đã quên chuyện bài tập về nhà của con trai tôi.

Một lúc sau, chị tôi vào bếp chuẩn bị bữa trưa, và tôi tiếp tục làm các việc vặt khác quanh nhà. Bắt chước chị tôi, con trai tôi ngồi bắt chéo chân và bắt đầu chép Hồng Ngâm V.

Cháu cho tôi xem kết quả của cháu sau khoảng nửa giờ đồng hồ. Chữ viết tay của cháu đã tiến bộ nhiều và khá ấn tượng. Tôi đã khen ngợi cháu.

Cháu nói với tôi rằng cháu cảm thấy tốt khi viết chữ ngay ngắn. Cháu đặt bút xuống, và trong khi vẫn bắt chéo chân, cháu nói: “Mẹ ra ngoài đi. Con muốn suy nghĩ về những gì con đã làm sai.”

Khi tôi kể cho chị mình nghe chuyện vừa xảy ra, chị nói: “Em thấy đấy! Chúng ta đã dùng cách người thường để dạy cháu. Mọi người đều khó chịu còn cháu thì không thay đổi. Chúng ta đã tìm ra chấp trước của mình còn cháu thì đã tự thay đổi thành tốt hơn. Chúng ta phải cảm tạ Sư phụ.”

Con trai tôi nói với tôi rằng cháu sẽ tiếp tục ngồi song bàn để làm bài tập về nhà của mình. Sau 15 phút, cháu đã làm xong bài tập tiếng Anh. Trước đây, có lẽ cháu sẽ phải mất hơn một giờ đồng hồ để hoàn thành.

Sau đó, cháu ra ngoài chơi. Tôi và chị gái quan sát cháu từ xa và mỉm cười.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/2/403280.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/31/185309.html

Đăng ngày 19-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share