Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-04-2020] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nay đã hơn 70 tuổi. Gần đây tôi bị ngã và đã bị thương. Mặc dù bây giờ tôi đã ổn nhưng nghĩ lại tôi đã có thể làm tốt hơn như vậy. Một học viên 70 tuổi khác đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện tại một Pháp hội gần đây ở địa phương; so với trải nghiệm của bà ấy thì tôi tu luyện có phần kém hơn.

Đối đãi với đau đớn như một người thường

Tháng 9 năm ngoái, khi đang đứng đợi một người hàng xóm ở bên ngoài nhà thì đột nhiên tôi không thể cử động được, lưng và chân của tôi vô cùng đau đớn.

Khi người hàng xóm đến, cô ấy đã cố gắng giúp tôi đứng dậy mà không được. Cô ấy đã gọi cho chồng và con trai tôi. Họ muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi từ chối và nói với họ rằng tôi sẽ ổn. Họ nói họ sẽ chỉ đưa tôi đi kiểm tra để biết chính xác xem chuyện gì xảy ra thôi. Không thể cự tuyệt lời khẩn cầu từ họ, tôi đã đồng ý nghe theo.

Họ đưa tôi lên xe. Sau khi kiểm tra, bác sỹ nói rằng xương đùi của tôi bị nứt và gãy, cần phải phẫu thuật, nếu không sẽ không thể phục hồi hoàn toàn được.

Chồng và con đã không hỏi ý kiến ​​tôi. Họ đưa tôi vào phòng phẫu thuật và đặt ba ốc vít vào xương đùi của tôi. Chi phí giải phẫu lên đến hơn 20.000 nhân dân tệ.

Tôi đã phải nằm trên giường hơn hai tháng trời và không thể giảng chân tướng về Đại Pháp, cũng không thể luyện công được. Đó là một tổn thất cực lớn, và tôi thấy hối hận vì đã không kiên quyết từ chối đến bệnh viện.

Sau khi lắng nghe câu chuyện của người học viên đó, tôi cảm thấy thực sự kém cỏi khi so sánh bản thân với bà ấy. Bà ấy cũng đã hơn 70 tuổi, bị ngã ở nhà và không thể đứng dậy. Các con bà cũng muốn đưa bà đến bệnh viện, nhưng bà đã kiên quyết từ chối dù cho ai có nói gì.

Bà nói với các con mình: “Đừng lo lắng, những người tu luyện như mẹ được Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) bảo hộ. Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Bà liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” và chồng bà cũng niệm như vậy khi ông ở bên cạnh bà. Rất nhanh sau đó bà đã có thể đứng dậy được.

Chồng bà giúp bà vào phòng ngủ. Lưng và chân của bà rất đau nên bà nằm lên giường.

Chồng bà nói: “Đau đớn và khó chịu, tất cả đều là hảo sự. Điều đó có nghĩa là nghiệp lực của bà đang được loại bỏ. Vật chất màu đen đang chuyển hóa thành vật chất màu trắng – đức. Đừng có nằm trên giường như vậy, bà là một học viên mà. Rồi bà sẽ ổn thôi.”

“Đúng vậy,” bà nghĩ. “Mình không nên nằm xuống.” Vì vậy, bà cố gắng gượng để đứng dậy, nhẫn chịu đau đớn và khó chịu. Bà liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” và chồng bà cũng niệm như vậy.

Một lúc sau bà nói: “Tôi không còn thấy đau nữa.” Thật vậy, cơn đau đã biến mất. Cơ thể bà đã hồi phục hoàn toàn. Bà hạnh phúc và tươi cười trở lại. Bà quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và tạ ơn Ngài.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Người học viên này tín Sư, tín Pháp. Bà không đến bệnh viện hay đi gặp bác sỹ. Bà hồi phục nhanh chóng chỉ bằng cách niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Và bà không phải trả bất cứ khoản tiền nào. Bà đã chứng thực được Đại Pháp và có thể giảng chân tướng mà không bị gián đoạn. So với hành xử của bà, phản ứng của tôi trước ma nạn thật kém cỏi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/18/404009.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/10/184418.html

Đăng ngày 15-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share