Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-05-2020] Vào ngày 5 tháng 1 năm 2020, trên đường quốc lộ Trường Thẩm thuộc thành phố Trường Xuân một chiếc ô tô đi tốc độ cao đột ngột đâm mạnh vào tôi. Tôi thậm chí còn không biết mình rơi xuống đất như thế nào, sau khi rơi xuống tôi còn bị chiếc xe đó đẩy một đoạn khá xa. May mắn thay, không có chiếc xe nào ở phía trước, nếu như có thì không biết tôi sẽ ra sao. Khi đó, chiếc ô tô đẩy tôi cứ như một cơn gió vậy.

Nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy tiếng ai đó nói rất to hãy gọi 110, nhưng thực tế họ đã gọi cho 120 để điều xe cứu thương đến. Khi tôi nghe thấy âm thanh, tôi mở mắt và nhận ra mình vừa bị xe đâm. Ngay lập tức tôi cầu cứu Sư phụ, tôi nghĩ mình không thể đến bệnh viện, mình còn nhiều việc phải làm.

Lúc này, có một cậu thanh niên đi tới đi lui bên cạnh tôi; khi thấy tôi mở mắt, cậu ấy liền đỡ tôi dậy. Một người đàn ông ngoài 60 hét lên: “Cậu đừng động vào bà ấy!”

Sắc mặt của cậu thanh niên đó rất xấu, tay run rẩy cầm điện thoại. Cậu ấy ngồi xổm và nói với tôi: “Bác ơi, cháu xin lỗi, cháu đã lái xe quá nhanh, đường trơn trượt nên cháu không kịp phanh lại”. Tôi ngồi trên mặt đất trước chiếc xe ô tô, tôi thậm chí còn không biết cứ nghĩ là mình vừa đâm phải đồ sứ. Sau đó, tôi cố gắng nhớ lại, nghe thấy người đàn ông bên cạnh hét lên: “Bác đừng cử động vội!”. Tôi nhanh chóng nhận ra mình không cử động được, xương cụt của tôi rất đau cảm nhận như đã bị gãy.

Sau đó, có người lại hét lên: “Nhanh lên! Mau đến bệnh viện!”. Lúc ấy, tôi cố gắng cầu cứu Sư phụ. Đồng thời phát chính niệm: “Cựu thế lựu không được phép bức hại ta, nếu ta sai ở đâu thì có Sư phụ quản, còn các ngươi không xứng. Sư phụ hãy mau cứu con, cứu con. Ngay sau đó, tôi cảm thấy xương cụt của mình được tập hợp lại. Đồng thời, tôi nghe thấy có tiếng của một đứa trẻ nói cậu thanh niên hãy lái xe đi, còn em ấy sẽ đưa tôi đến bệnh viện. Nghe vậy tôi mới biết hoá ra còn một người nữa trên chiếc xe đâm tôi.

Dường như cậu thanh niên ấy đang rất vội, tôi liền nói: “Cháu không cần gọi xe đâu, cháu hãy đỡ bác đứng dậy nhé”. Sau đi đứng dậy, tôi nói tiếp: “Cháu à, cháu đang có việc gấp thì hãy mau rời đi nhé”.

Hai anh em nhìn tôi chằm chằm với vẻ không thể tin được, tôi trấn an: “Các cháu cứ yên tâm, bác sẽ không lừa các cháu, bác là người tu luyện Pháp Luân Công”. Lúc này, cậu thanh niên nhanh chóng nói: “Bác ơi, hay là chúng ta cứ đến bệnh viện đi ạ!”. Tôi trả lời: “Cháu yên tâm, bác có Sư phụ quản, hai cháu có biết Pháp Luân Công không? Là môn tu luyện chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, Sư phụ dạy bác xảy ra chuyện gì cũng phải nghĩ cho người khác trước”.

Sau đó, tôi hỏi là hai anh em đã nghe về việc “tam thoái bảo bình an chưa”. Họ nói rằng họ đã nghe nói về điều đó, nhưng đã không làm và cũng không thực sự tin. Tôi nói bây giờ thiên tai nhân hoạ thường xuyên xảy ra, đã có rất nhiều người làm tam thoái và đã giữ được bình an, “Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô” {Hãy cứ tin vào điều đã có, chẳng nên tin tưởng chỗ không đâu}, Pháp Luân Công là cứu độ con người”. Tôi giải thích thêm cho họ lý do tại sao mọi người nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), việc họ đâm phải tôi là cái duyên để họ nghe được chân tướng và được đắc cứu. Người anh trai đã gia nhập vào đội, còn em trai thì đeo khăn quàng đỏ. Sau đó, cả hai anh em đều đồng ý làm tam thoái.

Hai đứa trẻ vẫn muốn đưa cho tôi số điện thoại để tôi có thể liên hệ nếu tôi vẫn bị thương. Để cháu khỏi lo lắng, tôi từ chối lấy số điện thoại. Hai cháu rất cảm động và liên tục cảm ơn tôi, tôi nói hãy cảm ơn Sư phụ Đại Pháp. Sư phụ luôn dạy các học viên phải nghĩ cho người khác trước. Tôi còn dặn hai cháu đừng quên niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Hai đứa trẻ đã đưa tôi đến trạm xe buýt, khi tôi rời đi rồi chúng vẫn nói nếu xảy ra chuyện gì thì cứ đến tìm chúng. Tôi trả lời: “Các cháu yên tâm nhé, bác đã có Sư phụ quản rồi!”

Tôi đợi một chuyến xe buýt để trở về nhà, khi xe buýt đến thì lại dừng ở sau một chiếc xe buýt khác. Mọi người chạy về phía xe còn tôi thì bước từ từ vì lưng tôi còn đau. Tôi xin lỗi người lái xe vì sự chậm chạp của mình và kể với anh ấy rằng tôi vừa mới bị một chiếc xe hơi đâm vào. Người lái xe buýt lo lắng về việc tôi có thể đã bị thương và nhất quyết đợi tôi ngồi xuống rồi mới bắt đầu lái xe.

Một người phụ nữ ngồi ở đằng sau tôi, nghe thấy và hỏi: “Bác đã có số điện thoại của người lái xe đã đâm vào bác chưa?”. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không lấy và tôi không sao cả. “Bác không lấy số điện thoại của cậu ta ư?”, cô ấy với với thái độ ngạc nhiên. “Sao bác lại dại thế! Bác bao nhiêu tuổi rồi?”.

Tôi trả lời với cô ấy rằng: “Tôi 70 tuổi, tôi tu luyện Pháp Luân Công nên tôi sẽ không sao cả”. “Bác 70 tuổi rồi! Xe hơi làm bằng kim loại! Ngay cả khi bác tu luyện Pháp Luân Công thì cú va chạm đó vẫn rất nguy hiểm!”. Tôi giải thích với cô ấy rằng Pháp Luân Công là siêu thường và tất cả các học viên đều được Sư phụ Lý bảo hộ .

“Cô nghĩ sao khi có nhiều người như vậy muốn tu luyện Pháp Luân Công ngay cả khi chính quyền ra sức đàn áp? Hiệu quả trị bệnh của Pháp Luân Công vô cùng thần kỳ, có rất nhiều bệnh nhân bị ung thư đã khỏi bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công!”.

Nghe xong, cô ấy đã gật đầu và sau đó nói thêm rằng: “Người lái xe đó quả thật quá may mắn khi gặp một người tu luyện Pháp Luân Công!”. Một số hành khách khác ở xung quanh cũng đồng ý với ý kiến này và nói rằng bình thường thì người lái xe đó có thể phải đền bù cho tôi nhất là 200.000 nhân dân tệ.

Sau khi xuống xe buýt, tôi đã khóc. Tôi biết là Sư phụ đã bảo hộ tôi nếu không thật không biết hậu sẽ ra sao, tôi cảm thấy không còn đau nữa thật sự giống như lời giảng của Sư phụ:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Vào thời điểm đó, nhờ vào lời giảng của Sư phụ, tôi đã thật sự xuất ra được thiện niệm, thật sự nghĩ cho người khác trước, không tự tư nghĩ cho bản thân mình vì tôi hiểu rằng đây là những điều mà Sư phụ mong các đệ tử làm. Đồng thời, tôi cũng biết Sư phụ luôn thời thời khắc khắc ở bên cạnh để bảo hộ và chăm sóc đệ tử. Tôi đã làm những việc mà bản thân cần làm và đã không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Con biết là con vẫn còn rất nhiều phương diện làm chưa tốt, con sẽ cố gắng thực hiện, con xin cảm tạ Sư tôn từ bi cứu mạng!


Bản tiếng Hán:  https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/22/402787.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/6/184358.html

Đăng ngày 15-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share