Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2020] Khi một cảnh sát thẩm vấn tôi, anh ta dùng một cây gậy và đánh vào mắt cá chân tôi. Đó là một thủ đoạn tra tấn xảo quyệt vì nó khiến tôi vô cùng đau đớn nhưng không để lại sẹo. Tôi bảo anh ta: “Làm như vậy là anh đang phạm luật đấy.”

Tôi cũng biết thẩm vấn bằng cách tra tấn là phạm luật nhưng không biết cặn kẽ lắm. Sau khi nghe tôi nói vậy, anh ta đặt cây gậy xuống và nói với đồng nghiệp: “Xem ra người này có vẻ khó đối phó, anh ta biết luật.” Sau đó, anh ta không dám đụng đến tôi nữa.

Phản đối bức thực dẫn đến được thả

Khi ở trong tù, tôi tuyệt thực. Bác sĩ nhà tù đã bức thực tôi. Cho đến lúc, sức chịu đựng của tôi đã tới giới hạn, tôi nói trong tâm: “Sư phụ, con không thể chịu thêm được nữa.”

Sau đó, tôi để ý thấy hai bàn tay của tôi đang bị còng sau lưng đột nhiên được tháo ra. Tôi chụp lấy cái ống bức thực và kéo nó ra. Không lâu sau, tôi nhận được thông báo rằng tôi được thả. Tôi nhìn thấy thông báo đã được ban hành trước đó một tuần.

Tôi nhận ra họ đang quan sát tôi. Nếu tôi không phản bức hại, họ sẽ tiếp tục tra tấn tôi. Khi tôi kháng cự, họ nhận thấy không thể tiếp tục bức hại tôi được nữa nên thả tôi ra.

Phản đối thẩm vấn

Khi tôi bị giam trong trại lao động cưỡng bức, một số nhân viên từ Phòng An ninh Nội địa đến thẩm vấn tôi. Một lính canh của trại lao động cũng có mặt theo quy định.

Những nhân viên đó thẩm vấn tôi rất bạo lực và tôi cũng nỗ lực từ chối trả lời những câu hỏi của họ hết sức có thể. Khi việc thẩm vấn gia tăng cường độ, tôi cảm thấy không thể kháng cự được thêm nữa và đắn đo có nên trả lời họ hay không. Lúc đó, trong đầu tôi xuất ra một niệm: “Nếu mình trả lời họ, họ sẽ dùng thông tin này để bức hại các học viên khác.” Nên tôi thậm chí càng nỗ lực nhiều hơn để kháng cự.

Đột nhiên, một câu nói xuất ra từ miệng tôi: “Các anh cố tình giăng bẫy để tôi nhận tội!” Như quả bóng bất ngờ bị nổ, họ tự dưng xuống tinh thần, nhanh chóng kết thúc buổi thẩm vấn và đưa tôi trở lại buồng giam.

Tôi lý giải rằng mặc dù lính canh của trại lao động cưỡng bức cũng tích cực bức hại các học viên nhưng sự hiện diện của anh ta đã đặt các nhân viên Phòng An ninh Nội địa vào thế bị giám sát, để họ không được làm những gì vượt quá phận sự của họ.

Im lặng trong buổi nhận xét cuối ngày

Trong trại lao động, có một buổi “nhận xét cuối ngày” dùng để vu khống Đại Pháp. Một hôm, tôi ngộ ra rằng Pháp ước chế hết thảy vạn vật trong vũ trụ từ hồng quan đến vi quan. Sau đó một học viên khác và tôi bắt đầu giữ im lặng trong giờ nhận xét buổi tối.

Sự im lặng của chúng tôi không phải là “không nói”, mà là chúng tôi đang tập trung chính niệm để khắc chế những người khác nói xấu Đại Pháp. Chẳng hạn, có người vì trái với lương tâm mà bắt đầu mở miệng vu khống Đại Pháp, anh ấy không thể nói tiếp câu thứ hai và không thể hiểu tại sao lại như vậy.

Ngăn cảnh sát hành ác

Những ai đã từng trải qua cuộc bức hại ở Trung Quốc đều biết tà ác viện đến mọi thủ đoạn từ đủ mọi phương diện, chẳng hạn như gia đình, các mối quan hệ xã hội và công tác để buộc người ta phải nhượng bộ.

Trên bề mặt thì dường như chúng ta không có sự lựa chọn nào khác mà phải chịu nhận bức hại. Tuy nhiên, mọi thứ trong thế gian này được tạo ra cho Chính Pháp, bao gồm hệ thống pháp luật. Và hết thảy chúng được bày xếp ở đây để chúng ta sử dụng.

Khi cảnh sát bức hại chúng ta, họ đang tạo ra nghiệp lực cho chính họ, và sẽ nhận quả báo trong tương lai. Người nhà của họ cũng có thể vì thế mà bị liên quan. Vì thế, chúng ta cũng có thể sử dụng hệ thống pháp luật để ngăn họ hành ác.

Chẳng hạn, có một cảnh sát thường hay đến sách nhiễu tôi. Tôi giữ một niệm rằng chúng tôi đang sống một cuộc sống bình thường và việc anh ấy đến là để phá hoại trật tự xã hội và gây rối cho lãnh đạo của tôi. Tôi gọi điện cho anh ta sau nhiều lần anh ta đến sách nhiễu: “Anh nhất định không được gây ra rắc rối cho lãnh đạo của tôi; anh phải hứa sau này sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào cho tôi nữa.” Tôi gọi cho anh ta hai lần và lần nào anh ta cũng cúp máy trước. Sau đó, anh ta không trả lời điện thoại của tôi và cũng không đến sách nhiễu tôi nữa.

Chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp

Từ trải nghiệm của tôi cho thấy, khi chúng ta thụ động phản ứng hay chịu đựng bức hại thì tà ác sẽ ngày càng điên cuồng hơn. Tuy nhiên, nếu chúng ta chính niệm nhớ rằng chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tà ác không có tư cách để bức hại chúng ta và sẽ bị đào thải trong Chính Pháp thì chúng sẽ không dám động đến chúng ta nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/12/403622.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/6/184355.html

Đăng ngày 08-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share