Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-04-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trước đó, tôi có nhiều vấn đề về sức khỏe, ví như đau đầu, chóng mặt, cảm lạnh kinh niên, viêm mũi, vẩy nến, và nhiều bệnh khác. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi. Từ một người rất ốm yếu tôi đã trở thành một người rất khỏe mạnh và luôn có tinh thần tốt. Gia đình và đồng nghiệp của tôi đã chứng kiến sự thay đổi này.

Tôi đã bị cho thôi việc năm 2006 vì vậy tôi quyết định chuyển đến sống cùng bố mẹ và tìm việc ở khu vực đó. Một buổi sáng, tôi thấy rằng cha tôi dường như có các triệu chứng đột quỵ. Miệng ông xệ xuống một bên, và ông bị chảy nước dãi. Ông không thể tự mặc quần áo.

Tôi đã chết lặng và không biết phải làm gì. Một lúc sau, tôi nhớ ra cần bảo ông nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Mặc dù lưỡi ông đã cứng đến mức ông hầu như không thể phát ra tiếng, ông vẫn chân thành và tiếp tục cố gắng cho đến khi ông có thể thốt ra một cách rõ ràng. Theo đó, các triệu chứng của ông giảm bớt và tâm trí ông trở nên tỉnh táo. Tuy nhiên, ông không còn có thể tự chăm sóc bản thân.

Sau khi anh chị em tôi biết về tình trạng của cha tôi, họ đã chia sẻ suy nghĩ của họ về cách giải quyết tình huống này. Mẹ chúng tôi đã quá già để chăm sóc ông nên họ đề nghị tôi ngừng tìm việc và ở nhà chăm sóc ông.

Bố mẹ tôi đều không có nguồn thu nhập và anh chị tôi không kiếm được nhiều tiền. Đóng góp tài chính duy nhất họ có thể làm là trang trải tiền ăn cho tôi. Tôi cũng không có thu nhập, vì tôi đã bị nghỉ việc. Đó là một quyết định khó khăn đối với tôi khi đồng ý ngừng tìm việc và ở nhà chăm sóc cha tôi. Tuy nhiên, Sư phụ của chúng ta đã giảng:

“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến” (Phật Pháp vô lậu, Tinh tấn yếu chỉ)

Điều đó có nghĩa là tôi phải biết nghĩ cho người khác. Các anh chị lớn của tôi đã quá già để chăm sóc bố mẹ, trong khi em gái tôi vẫn đi làm và phải trả tiền học phí cho con. Tôi nghĩ đến điều đó và quyết định sẽ gánh trách nhiệm.

Không dễ để tôi chăm sóc cha mẹ già, nhưng tôi đã làm như vậy trong gần 10 năm. Lúc đầu, tôi không biết bắt đầu từ đâu. Khi bố tôi tỉnh táo, ông sẽ nói với tôi khi nào ông phải vào nhà vệ sinh. Khi ông bị lẫn, ông sẽ làm bẩn giường.

Một ngày nọ điều này xảy ra và mẹ tôi nhìn thấy. Bà đưa tôi đến chỗ ông và hỏi tôi phải làm gì. Khắp người, quần áo và ga trải giường của ông đều dính đầy phân. Tôi đã bối rối. Là một học viên, khi tôi gặp phải điều gì đó khó xử lý, tôi luôn nhớ những gì Sư phụ đã giảng:

“Bất kể tâm nào cũng đều là chướng ngại” (Bài giảng tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu đầu)

Ngay lập tức tôi nhận ra mình có phản ứng mạnh mẽ với sự bẩn thỉu, điều này đã cho tôi gợi ý cần xử lý như thế nào cho đúng. Tôi nói với mẹ tôi: “Hãy để đấy cho con.” Đầu tiên, tôi dùng nước ấm để lau rửa cho ông, sau đó tôi đem quần áo và ga trải giường của ông ấy đến nhà vệ sinh để rũ sạch trước khi giặt chúng bằng tay. (Chúng tôi không có máy giặt.)

Cha tôi rất thích món canh, vì vậy hầu như bữa nào ông cũng ăn canh. Điều đó có nghĩa là ông phải đi tiểu nhiều. Mỗi lần ông làm ướt giường, tôi sẽ nhanh chóng thay ga.

Ông là một người to lớn, vì vậy không dễ dàng để thay đồ cho ông. Nghĩ lại, tôi thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Bây giờ tôi thậm chí còn có thể chăm sóc ông ấy.

Tôi làm việc suốt ngày đêm để chăm sóc ông ấy. Ông ăn ba bữa một ngày, vào nhà tắm nhiều lần trong ngày. Chỉ đến khi ông ngủ, tôi mới có thời gian làm việc nhà. Thời gian học Pháp và luyện công của tôi rất eo hẹp.

Có lần tôi phải đi ra khỏi thành phố để xin bảo hiểm xã hội và nhờ anh trai tôi chăm sóc bố mẹ vài ngày. Ngay sau khi tôi rời đi, anh ấy gọi tôi quay lại ngay, nói rằng bố tôi đã đổ nước ra khắp sàn nhà. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy không thể xử lý một chút lộn xộn như vậy. Ngay khi tôi định kêu ca anh ấy, tôi nhận ra rằng mình là một học viên và không nên cư xử như vậy. Bản thân anh đã gần 70 tuổi rồi. Tôi thay đổi thái độ và bắt đầu an ủi anh ấy.

Trên chuyến xe buýt về nhà sau khi nộp đơn, tôi đang ngủ say trên ghế thì mọi người đột nhiên đứng dậy vì báo động. Tôi thấy rằng xe buýt sắp đâm vào một chiếc xe cẩu. Tôi bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Cả xe buýt và xe cẩu đều dừng lại. Tôi thầm nói với Sư phụ “Cảm tạ Sư phụ!”

Một lát sau, người phụ nữ lớn tuổi ngồi cạnh tôi nói “Chỉ vài ngày trước, tôi đang đi xe buýt đến Nội Mông, và chúng tôi bị tai nạn. Mười ba người chết. Chắc là ai đó trên xe buýt của chúng ta hôm nay đã mang lại may mắn cho chúng ta!”

Ngay lúc đó, tôi nghĩ rằng đó là Sư phụ điểm hóa cho tôi giảng chân tướng cho bà ấy. Vì vậy, tôi đã nói: “Khi tôi thấy chúng ta sắp va chạm, tôi đã nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Và chúng ta dừng lại đúng lúc. Sư phụ Lý, người sáng lập Đại Pháp, đã cứu tất cả chúng ta! Hãy nhớ những gì tôi vừa nói và chia sẻ với gia đình và bạn bè của chị.” Bà ấy nói bà ấy sẽ làm vậy.

Khi người anh thứ ba của tôi thấy việc chăm sóc cha tôi khó khăn như thế nào, anh ấy rất thông cảm. Anh mời tôi đến nhà anh và chăm sóc bố tôi một ngày để cho tôi nghỉ ngơi. Vợ anh sau đó nói với tôi rằng anh đã hoàn toàn kiệt sức vào cuối ngày. Sau đó, anh nhận ra việc chăm sóc người già khó khăn như thế nào và anh đã chia sẻ điều này với vợ. Từ đó trở đi, họ bắt đầu cố gắng giúp đỡ tôi nhiều hơn và đôi khi họ mang đồ ăn ngon đến cho tôi.

Một ngày nọ, người anh thứ hai của tôi đến thăm và bảo tôi chuẩn bị một bữa ăn cho anh ấy. Ngay khi tôi vào bếp, bố tôi đã đi đại tiện ra quần. Anh tôi không làm gì khác ngoài gọi tôi lại. Tôi phải mất khá nhiều thời gian để dọn sạch. Dọn xong, tôi quay trở lại bếp. Trong thâm tâm, tôi rất khó chịu vì anh tôi đã không giúp tôi. Thay vào đó, anh ấy còn thêm việc cho tôi! Rồi tôi tự nhủ, mình phải nhẫn chịu và bỏ qua chuyện này. Tôi nhớ:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Một lần khác, tất cả anh chị em của tôi và con cái của họ đến thăm bố tôi. Khi tôi đang nấu ăn, bố tôi lại làm bẩn quần. Khi tôi dọn dẹp, không ai giúp tôi một tay. Hơn nữa, người anh thứ hai của tôi còn mắng tôi vì điều gì đó trước mặt mọi người. Tôi cảm thấy thật nhục nhã. Tôi sắp mất bình tĩnh nhưng tôi nhớ rằng mình là một học viên và đã bình tĩnh lại.

Mặc dù cha tôi đã không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp , nhưng vì ông chấp nhận Đại Pháp và có những suy nghĩ đúng đắn về môn tu luyện, mạng sống của ông đã được kéo dài gần 10 năm. Trong thời gian đó, ông không phải tiêu tốn một xu để điều trị y tế hay thuê người chăm sóc. Hơn nữa, vì tôi chăm sóc ông, các anh chị em tôi đã có thể tiếp tục cuộc sống bình thường của họ.

Trong khi chăm sóc ông ấy, đã có nhiều lần tôi bị động tâm, và đôi khi tôi không vượt qua được một quan. Tuy nhiên, vì tôi giữ mình theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, tôi đã cố gắng chịu đựng. Kết quả là, tôi không có bất kỳ mâu thuẫn nào với anh chị em của mình. Thái độ của người thân tôi đã thực sự thay đổi trong suốt 10 năm qua. Trước đây họ không hiểu tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và họ coi thường tôi vì điều đó. Nhưng theo thời gian, họ đã thay đổi hoàn toàn quan điểm của họ về Đại Pháp và giờ đây đã có thái độ rất tích cực. Tất cả họ đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.

Nhân dịp Tết Nguyên đán Trung Quốc, gia đình tôi lại quây quần bên nhau. Trên bàn ăn, tất cả đều cảm ơn tôi. Tôi nói: “Chỉ bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi thậm chí còn có thể chăm sóc cha mẹ của chúng ta; Đại Pháp hoàn toàn cải biến tôi. Nếu không nhờ Đại Pháp, tôi sẽ không thể tự chăm sóc bản thân mình, chứ đừng nói đến việc chăm sóc bất cứ ai khác. Đại Pháp đã mang lại cho tôi phúc lành, cũng như phúc lành cho tất cả các anh chị em. Tất cả chúng ta nên thể hiện sự kính trọng của mình đối với Sư phụ Lý. Rồi tất cả họ đều nói, cảm tạ Sư phụ!“


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/3/403316.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/2/184293.html

Đăng ngày 05-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share