Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-04-2020] Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, các học viên Pháp Luân Công trong vùng chúng tôi đã không ngừng phơi bày cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và hối thúc người dân làm “tam thoái” (rời khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội). Đến nay, nhiều người dân ở địa phương chúng tôi đã nhìn thấu bản chất tội phạm của ĐCSTQ và lên tiếng ủng hộ Pháp Luân Công.

Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ vài câu chuyện về việc người dân chính nghĩa đã đứng lên bảo vệ học viên Pháp Luân Công khi họ bị cảnh sát sách nhiễu.

“Tôi là người luyện Pháp Luân Công đây!”

Cha mẹ của Quế Anh (hóa danh) bị bắt giam, và bị kết án vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công. Cô lớn lên trong sợ hãi, vì cảnh sát địa phương liên tục đến sách nhiễu gia đình cô.

Mẹ chồng cô cũng tu luyện Pháp Luân Công và đối đãi với cô như con đẻ của bà. Quế Anh không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng cô rất khâm phục các học viên Pháp Luân Công và cảm kích sự thiện lương của họ.

Năm 2018, khi cô ấy đang đi xe khách đường dài, thì nghe thấy có một người nói những lời ác độc công kích Pháp Luân Công và Nhà sáng lập pháp môn. Cô ấy tức giận trợn tròn mắt nhìn người thanh niên kia. Khi anh ta nói rằng hiện tại không còn ai luyện Pháp Luân Công nữa, cô ấy đã đứng lên và tuyên bố: “Tôi là người luyện Pháp Luân Công đây!”

Cô ấy nói tiếp: “Những điều anh nói không đúng tí nào. Các học viên Pháp Luân Công sống chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn thì có gì sai? Họ đều là người tốt!” Cậu thanh niên đó cúi gằm mặt xuống và không nói một lời nào nữa trong suốt đoạn đường còn lại.

Dân làng hiểu lẽ phải và lên tiếng bảo vệ các học viên Pháp Luân Công

Cảnh sát địa phương đã đến một thôn làng để tìm kiếm một học viên Pháp Luân Công, dự mưu cưỡng chế bà từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Hai cảnh sát và một bí thư thôn đi cùng nhau, nhưng họ không tìm thấy, nên họ đã đi đến một cửa hàng trong vùng để tìm bà ấy.

Khi họ vừa vào cửa hàng liền hỏi có ai ở đó nhìn thấy người học viên đó không. Mặc dù có rất nhiều người mua hàng ở đó nhưng không ai trả lời.

Lúc này có một phụ nữ nói với cảnh sát: “Người học viên đó là người tốt và bà ấy phải chăm sóc cho cha mẹ già và các cháu của bà ấy.” Người phụ nữ này yêu cầu cảnh sát rời đi và không bức hại người học viên đó.

Sững sờ trước sự ủng hộ ngay chính dành cho học viên của người phụ nữ đó, cảnh sát rời đi.

Mùa Xuân năm ngoái, những cảnh sát này lại đến thôn đó để sách nhiễu các học viên địa phương. Họ dừng lại trên thửa ruộng nơi ông Phương (hóa danh), là học viên ở địa phương, đang cùng vợ làm việc.

Một cảnh sát quát hỏi: “Ông còn luyện Pháp Luân Công không?” Ông Phương không trả lời và tiếp tục làm ruộng.

Vợ ông ở gần đó và cảnh sát hỏi bà rằng chồng bà còn luyện Pháp Luân Công không.

Bà hỏi cảnh sát: “Luyện hay không luyện Pháp Luân Công thì gây phiền phức gì cho cậu sao?”

Người cảnh sát này lấy ra một mảnh giấy và hỏi bà về vài học viên khác ở trong thôn.

Chứng kiến chồng mình đã khôi phục sức khỏe và trở thành một người ân cần và tốt bụng hơn, vợ ông Phương rất biết ơn Pháp Luân Công và cảm thấy mình phải bảo vệ các học viên.

Bà từ chối cung cấp bất kỳ thông tin nào về các học viên và cũng yêu cầu cảnh sát không được tìm kiếm các học viên nữa.

Cảnh sát rời đi mà không bắt được ông Phương.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/27/404440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/15/185009.html

Đăng ngày 03-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share