Bài viết của Hướng Tân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp mới tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-05-2020] Con gái tôi mang thai đôi vào mùa Hè năm 2019. Khi cháu đi khám sức khỏe vào tuần thứ 22, bác sỹ phát hiện có vấn đề trong tử cung của cháu và nói rằng cháu có nguy cơ bị sảy thai.

Cháu được chỉ định nằm nhà dưỡng thai. Khi cháu đi khám một tuần sau đó, thai nhi đã rớt xuống tử cung thậm chí còn thấp hơn. Cháu nhập viện và được phẫu thuật tử cung ngay lập tức. Mặc dù vậy, bác sỹ cho biết nhiều nhất cháu có thể giữ các em bé trong tử cung thêm hai tuần nữa, và nguy cơ cao là cháu sẽ sinh thiếu tháng. Tất cả chúng tôi đều rất lo lắng mỗi ngày.

Mẹ tôi và hai chị gái tôi đều là các học viên Đại Pháp. Họ nói với tôi và con gái tôi thành tâm niệm các câu tốt lành “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Chị cả của tôi cũng cho con gái tôi nghe một số nhạc Đại Pháp, hy vọng năng lượng tích cực từ âm nhạc sẽ giúp cháu. Tôi bắt đầu niệm các chữ này trong khi con gái tôi nằm viện.

Sau khi con gái tôi nằm nhà dưỡng thai trong một tháng, vào ngày 19 tháng 10 năm 2019, cháu bị co thắt dữ dội và bác sỹ nói rằng cháu sẽ phải sinh em bé vào ngày hôm đó. Nó mới chỉ ở tuần thứ 28, sớm hơn 14 tuần so với bình thường.

Khi con gái tôi được đẩy vào phòng sinh, bác sỹ hỏi: “Cặp song sinh ở tuần thứ 28. Sau khi sinh, nếu chúng không thể thở được, liệu gia đình có muốn chúng tôi hồi sức tích cực cứu chúng không?”

Con rể tôi đáp “không” mà không nghĩ ngợi gì bởi vì những đứa trẻ sẽ quá nhỏ, mong manh và kém phát triển. Cháu đưa ra quyết định dựa trên cả lý do tình cảm và tài chính. Tuy nhiên, khi nghĩ về hai sinh linh bé bỏng sắp chào đời, tôi không thể chấp nhận thực tế là sẽ không cứu chúng.

Những đứa trẻ đã chào đời. Bác sỹ nói rằng ca đẻ thành công. Hai đứa trẻ đã cất tiếng khóc chào đời, một dấu hiệu cho thấy rằng chúng khỏe mạnh và có thể thở bình thường. Vì vậy việc cứu chúng là đáng giá.

Tuy nhiên, con rể tôi và chồng tôi đều khăng khăng không cứu chúng, vì những rủi ro cao về các vấn đề y tế hoặc thậm chí là khuyết tật cũng như gánh nặng tài chính.

Nhìn hai sinh linh bé nhỏ, tôi gần như sụp đổ. Tôi gọi cho chị cả xin giúp đỡ. Chị nói: “Cặp song sinh là những sinh mệnh quý giá. Làm sao em lại không thể cứu chúng chứ?” Chị cũng gọi cho chồng tôi: “Cặp song sinh có quyền được sống. Em phải cứu chúng!”

Bác sỹ đến và nói với chúng tôi rằng con gái tôi cũng muốn cứu hai đứa trẻ. Do đó cặp song sinh được đưa tới phòng chăm sóc tích cực dành cho trẻ sơ sinh. Ngay sau đó, hai chị của tôi cũng tới thăm. Họ cũng nói với chồng tôi hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Họ bảo chúng tôi hãy tin tưởng vào uy lực của Đại Pháp.

Vấn đề tiếp theo là tiền. Chí phí cho ngày đầu tiên cho một đứa trẻ là 14.000 Nhân dân tệ. Con rể tôi không xuất thân từ một gia đình giàu có. Gia đình tôi cũng không khá giả gì. Chi phí sẽ là gánh nặng lớn cho con gái và con rể tôi. Tuy nhiên, cả hai chị tôi, mẹ tôi, anh trai tôi, và nhiều người bạn và người thân trong gia đình tất cả đều ủng hộ chúng tôi và giúp chúng tôi giải quyết vấn đề tiền bạc.

Sau khi cặp song sinh được đưa vào phòng chăm sóc tích cực, tôi niệm các từ đó hằng ngày và cầu xin Sư phụ cứu chúng. Vào ngày thứ 32, bác sỹ gọi cho con rể tôi vào sáng sớm bởi vì cả hai đứa trẻ đều bị nhiễm trùng phổi nặng, thiếu máu và suy thận. Bác sỹ yêu cầu gia đình chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Sáng hôm sau, tôi gọi cho các chị gái và mẹ tôi và xin họ giúp. Chị cả nói: “Cho dù chúng ta có một triệu Nhân dân tệ đưa cho bác sỹ, họ sẽ không thể đảm bảo được điều gì. Tiền bạc không thể mua được sức khỏe. Cách duy nhất cứu hai đứa trẻ là Đại Pháp. Đại Pháp sẽ tạo ra kỳ tích miễn là em tin tưởng.” Tôi quyết định tiếp tục nhẩm niệm các từ đó mỗi ngày.

Chúng tôi không được phép vào phòng chăm sóc tích cực. Chúng tôi chỉ có thể cung cấp nhu yếu phẩm vào các buổi chiều các ngày thứ Ba và thứ Sáu. Tôi thường sẽ sử dụng vài phút ít ỏi đó để ngắm nhìn hai bé song sinh qua cửa sổ từ bên ngoài và nhẩm niệm chín chữ đó trong tâm. Tôi cầu mong tất cả những sinh linh bé bỏng, bao gồm cả hai đứa cháu trai của mình trong phòng chăm sóc tích cực, có thể cảm nhận được lời cầu nguyện từ đáy lòng tôi dành cho chúng. Trong những ngày đó, mẹ tôi, các chị gái tôi và con gái tôi đều nhẩm niệm chín chữ vàng, hy vọng về một điều kỳ diệu.

Kỳ tích đã thực sự xuất hiện! Vào ngày thứ 69, bé lớn hơn đã được ra khỏi phòng chăm sóc tích cực và xuất viện vào ngày thứ 73. Bé nhỏ hơn được đưa ra khỏi phòng chăm sóc tích cực vào ngày thứ 78 và được xuất viện vào ngày thứ 87.

Bé lớn bị thoát vị. Bác sỹ yêu cầu chúng tôi theo dõi nó bởi vì nó có thể cần phẫu thuật. Bé nhỏ có vấn đề về đường ruột. Do đại dịch, chúng tôi không thể đưa hai bé đến điều trị theo khuyến nghị. Các chị tôi bảo tôi bật các bài giảng của Sư phụ cho hai bé nghe. Do đó con gái tôi đã làm theo lời khuyên của các chị.

Trong đợt kiểm tra sức khỏe gần nhất của hai bé song sinh vào cuối tháng 3 năm 2020, cả hai cháu đều hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh! Đây là điều kỳ diệu mà Đại Pháp mang tới. Nó biến điều không thể thành hiện thực. Tôi muốn cảm ơn Sư phụ từ tận đáy lòng vì đã cứu sống hai cháu song sinh. Tôi muốn nói với mọi người: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/14/404940.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/18/185065.html

Đăng ngày 02-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share