[MINH HUỆ 19-4-2020] Tôi 89 tuổi. Nếu có điều gì đó để phân biệt tôi với những người cao tuổi khác, thì đó là chân mày và tóc của tôi đã chuyển từ bạc dần sang đen. Lúc đầu, có vài món tóc đen xuất hiện ở trán. Sau đó tóc trên đỉnh đầu và phía sau gáy cũng bắt đầu đen trở lại.

Từ khi còn trẻ, sức khỏe của tôi rất kém. Tôi có vấn đề về phổi, gan và dạ dày. Khi bệnh phát tác, toàn thân tôi sẽ rất đau đớn. Tôi đã tập luyện nhiều môn khí công mà chẳng thấy có cải thiện gì về sức khỏe. Tôi phải sống dựa vào thuốc và bệnh viện.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1997. Chỉ sau ba ngày học Pháp, thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng, và tất cả bệnh tật của tôi dần dần biến mất. Với một thân thể khoẻ mạnh, tôi bắt đầu gánh vác những công việc nặng nhọc của gia đình. Tôi giúp các con nuôi cháu, đi lên núi lấy củi và làm việc ngoài đồng.

Tôi mù chữ. Khi tôi học Pháp với những học viên khác, tôi ôm quyển sách và cố gắng dò theo từng chữ trong lúc những người khác đang đọc. Học viên ngồi cạnh tôi rất kiên nhẫn. Cô ấy chỉ cho tôi từng dòng từng dòng trong sách khi chúng tôi đọc. Tôi tham gia học Pháp nhóm ở nhiều nơi và tôi rất chăm chỉ. Nhưng ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp chỉ hai năm sau khi tôi bước vào tu luyện.

Một ngày khi tôi đang luyện công cùng với những học viên khác thì cảnh sát đến bắt chúng tôi. Họ đòi chúng tôi nộp phạt mỗi người 2.000 Tệ. “Tôi chỉ luyện công và không vi phạm pháp luật. Không nói 2.000 Tệ, 2 Tệ tôi cũng chẳng nộp.” Tôi nói.

Một cảnh sát hỏi rằng ai bảo chúng tôi làm việc này. Tôi đáp, “Không ai bảo cả. Đó là một điểm luyện công. Mọi người đều được chào đón ở đây.” Cảnh sát nói rằng anh ta sẽ để tôi đi nếu tôi nói tên của người học viên mà tôi biết cho anh ta. Tôi đã không cho anh ta tên của bất kỳ ai. Anh ta không bỏ cuộc mà tiếp tục gây áp lực với tôi. Sau đó tôi nói rằng tôi biết nhiều người và tôi cần một xấp giấy để viết tên của họ. Anh ta mang một xấp giấy đến cho tôi.

Tôi nói rằng tôi biết mọi người trong thị trấn nhưng không biết tên của họ. “Các anh đã thẩm vấn tôi cả ngày rồi, vì thế tôi biết hết tất cả các anh, hơn 30 người. Tôi có thể viết tên của các anh lên giấy.” Cảnh sát dọa sẽ đưa tôi về vùng Bắc Đại Hoàng. Tôi trả lời, “Hoàng thổ chôn người khắp nơi. Không có gì phải sợ.” Cảnh sát dọa sẽ bỏ tù tôi. “Tốt. Tôi đã mệt mỏi với việc nấu ăn cho cả gia đình. Giờ thì tôi có lý do để thoái thác rồi,” tôi nói. Khi đó đã quá trễ. Cảnh sát không thể làm gì được tôi và phải thả tôi.

Tôi không thể học Pháp với những học viên khác nữa nên tôi học Pháp ở nhà. Con trai giúp tôi học từng chữ từng chữ. Trong vòng một năm, tôi đã có thể tự mình đọc toàn bộ Chuyển Pháp Luân.

Tôi xin được chia sẻ một vài thần tích mà người nhà tôi đã trải nghiệm.

Con dâu cả của tôi mắc bệnh xơ gan cổ chướng giai đoạn cuối. Nhiều bệnh viện đã từ chối điều trị cho cháu. Tôi đến thăm cháu. Thân thể cháu sưng phù và bụng rất to. Nhìn thấy tất cả người nhà đều đến thăm, cháu cảm thấy buồn như thể đó là lần thăm viếng cuối cùng. Cháu bắt đầu khóc. Cháu trai thứ của tôi an ủi cháu, “Bác ơi, bác đừng khóc. Bác sẽ ổn thôi. Bác hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với bà nội nhé.”

Tôi ở lại với cháu sau khi mọi người đã ra về. Cháu không thể luyện công. Cháu đọc được vài dòng trong Chuyển Pháp Luân, nhưng sau đó cháu không thể tiếp tục đọc. Tôi thu xếp cho bốn đứa cháu và con trai cả luyện công cùng nhau vào buổi tối. Con trai tôi và bốn cháu nội của tôi–đứa nhỏ nhất mới 6 tuổi-tất cả học động tác với tôi. Mặc dù con dâu chỉ có thể nằm trên giường, nhưng cháu xem tôi dạy mọi người luyện công. Cháu còn hối thúc các con học cho tốt.

Nhiều người nhà đến thăm con dâu tôi và nhìn thấy tất cả chúng tôi đang luyện công. Nhiều người trong số họ cũng tham gia học công. Trong ba ngày, căn phòng đã trở nên chật hẹp và chúng tôi phải di chuyển ra sân. Con dâu tôi nằm trên một chiếc giường cạnh cửa sổ và tiếp tục quan sát chúng tôi.

Dần dần cháu đã có thể nhúc nhích. Buổi chiều ngày thứ tư, cháu đã đi vào nhà vệ sinh với sự hỗ trợ của tôi. Sau đó cháu bắt đầu đi tiểu mỗi 10 phút một lần cho đến sáng hôm sau. Rồi cháu đi ngủ. Khi thức dậy, cháu nói với tôi rằng cháu có thể ngồi thẳng được rồi. Sau đó tôi đề nghị cháu đọc sách. Ngày thứ sáu, cháu đã có thể ra sân luyện công cùng với chúng tôi. Tôi ở lại với cháu 15 ngày. Trước khi tôi về, 16 người đang luyện công trong sân, và tôi thực sự vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Khi tôi rời đi, tôi khuyên con dâu đọc Pháp nhiều hơn và luyện công thật nhiều. Bệnh gan của cháu đã hoàn toàn khỏi khi cháu tu luyện Đại Pháp.

Tôi đưa một quyển Chuyển Pháp Luân cho em chồng và cô ấy bắt đầu tu luyện. Nhưng sau khi ĐCSTQ bức hại Đại Pháp, cô ấy đã dừng tu luyện. Sau đó cô ấy mắc bệnh gan. Khi tôi đến thăm, cô ấy khóc, “Em ghen tị với chị vì chị có thể tu luyện Đại Pháp.” Nghe thấy cô ấy vẫn còn muốn tu luyện Đại Pháp, tôi đưa cho cô ấy một quyển Chuyển Pháp Luân và một băng nhạc luyện công. Sau khi quay lại tu luyện, cô ấy đã hồi phục khỏi bệnh gan, và không còn phải cúi gập người mỗi khi lên xuống cầu thang.

Người nhà của một học viên bị đau tim. Gia đình cô ấy đặt cô ấy lên cáng và đưa về nhà. Học viên này muốn người nhà được học Pháp Luân Đại Pháp với tôi nên gia đình đã đưa cô ấy đến nhà tôi vào buổi sáng và đến đón cô ấy về nhà vào buổi tối. Ngày đầu tiên đến nhà tôi, cô ấy gầy như một bộ xương và da dẻ mỏng manh như tờ giấy. Khi tôi hướng dẫn ngồi song bàn, chân cô ấy cứng và không thể hạ xuống được.

Học Pháp và luyện công trong ba buổi chiều, cô ấy đã có thể tự đi đến phòng tắm. Phòng tắm khá xa–khoảng 500 mét cả đi và về. Quả thật là thần tích với người phụ nữ ấy, người mà không thể tự chăm sóc bản thân và chỉ quanh quẩn tới lui bằng nạng, mà bây giờ đã có thể đi được một đoạn đường khá xa và đi đến phòng tắm một cách bình thường. Sau khoảng 40 ngày, cô ấy có thể chăm sóc mẹ chồng như trước. Gia đình cô ấy đã từng phản đối cô ấy học Đại Pháp. Giờ họ đã chứng kiến huyền năng của Đại Pháp và đã chia sẻ thông tin về Đại Pháp cho mọi người.

Một buổi tối khi tôi ra ngoài phát tài liệu Đại Pháp, tôi quyết định đặt hai cuốn tài liệu cuối cùng lên một chiếc ô tô đậu gần đó. Tôi không nhận ra rằng đó là xe của cảnh sát và có vài người đang ngồi trong xe cho đến khi tôi đặt tài liệu lên đó. Cảnh sát trong xe nhìn chằm chằm vào tôi. Trước khi tôi kịp nghĩ gì, tôi đột nhiên trượt chân và ngã xuống một cái rãnh cạnh xe. Khi đó tôi đã 87 tuổi. Cảnh sát thấy một cụ bà ngã cạnh xe anh ta. Anh ta không muốn chịu trách nhiệm nên đã vội lái xe rời đi. Khi đó đã khuya và không ai thấy tôi đang nằm trong cái rãnh đó. Tôi tự nhủ, “Tôi là một người tu luyện và tôi phải về nhà như thường lệ.” Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Khó khăn lắm tôi mới có thể ngồi dậy, đứng lên và đi bộ về nhà. Sư phụ đã bảo hộ tôi lần nữa.

Gia đình tôi đã chứng kiến những trải nghiệm tu luyện của tôi. Tất cả đều chân thành tin tưởng Đại Pháp và hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện–Nhẫn là tốt. Cả ba thế hệ gia đình tôi đều nhận được phúc báo từ Đại Pháp.

Không chỉ tóc bạc chuyển thành đen, tôi đi bộ cũng nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Có lần tôi đi bộ đến một ngôi chợ quê. Một cô gái khoảng 30 tuổi đạp xe sau tôi. Cuối cùng cô ấy đã bắt kịp tôi ở một cây cầu, cô ấy thở dốc, “Bà đi như thể là đang bay vậy. Cháu đi xe đạp mà còn khó bắt kịp bà!” Tôi giải thích cho cô ấy nghe về lợi ích của Đại Pháp và vì sao ĐCSTQ bức hại các học viên. Sư phụ đã an bài người hữu duyên đuổi theo tôi để biết chân tướng!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/19/404000.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/5/184339.html

Đăng ngày 28-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share