Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 14-02-2020] Tháng 4 năm 1994, tôi tham gia lớp truyền thụ Pháp Luân Công ở Hợp Phì tỉnh An Huy. Trước đó, tôi đã liên tục đọc đủ các loại sách khí công, tôn giáo và văn hóa truyền thống trong khoảng sáu năm. Nhưng thật sự đi ra ngoài để tham gia một lớp học khí công thì đây mới là lần đầu tiên, và tôi tham gia tổng cộng hai lần, lần thứ hai là vào tháng 6 cùng năm, đó là tham gia lớp truyền thụ Pháp Luân Công ở Tế Nam. Cả hai lần đều là do nhóm học viên ở địa phương chúng tôi tổ chức tham gia tập thể, nếu không tôi e rằng mình cũng không biết được thông tin và không đủ cơ duyên.

Lớp truyền thụ Pháp Luân Công Hợp Phì được tổ chức tại hội trường đảng ở Hợp Phì tỉnh An Huy, có hơn 1.000 người tham gia. Tôi nhớ thời khắc của ngày đầu tiên, lớp đầu tiên và lần đầu tiên tôi thấy Sư phụ xuất hiện trên bục giảng, khi ấy nội tâm tôi vô cùng xúc động. Khi Sư phụ bước lên bục giảng, ấn tượng đầu tiên của tôi về Sư phụ là trông Ngài vô cùng vững vàng và tráng kiện. Sau khi Sư phụ ngồi xuống, Ngài yêu cầu các học viên ở hàng ghế đầu mà vẫn chưa ngồi xuống hãy nhanh chóng ngồi xuống và giữ im lặng. Tiếp theo Sư phụ bắt đầu giảng Pháp.

Sư phụ giảng chín bài, từ đầu đến cuối đều là giảng Pháp lý, hơn nữa tôi chưa bao giờ nghe giảng qua nên lúc ấy nghe rất chăm chú, không muốn bỏ sót dẫu chỉ một từ, bao gồm sau này tham gia lớp học lần thứ hai tại sân vận động ở Tế Nam cũng vậy, tôi cũng mang tâm trạng ấy, e rằng sẽ bỏ sót từng chữ mà Sư phụ giảng.

Trước đây tôi thích nhất là đọc sách “Đạo Đức kinh” và Kinh Phật, tuy nhiên, mặc dù tôi thích đọc và tin, nhưng những quyển sách ấy không thể khiến tôi phát sinh thay đổi và đề cao. Sư phụ giảng Pháp thì khác hẳn, Sư phụ dùng ngôn ngữ rõ ràng, đơn giản và dễ hiểu để giảng về Đại Pháp, và giải thích cho chúng tôi vì sao con người phải tu luyện, cũng như đạo lý, đường lối và phương pháp đề cao trong tu luyện, còn giảng Pháp lý lớn hơn về sinh mệnh và vũ trụ, bao gồm bí mật trong những bí mật không thể tiết lộ trong giới tu luyện v.v.

Điều quan trọng hơn là trong quá trình tu luyện cá nhân của chúng tôi về sau, bất kỳ khi nào gặp phải ma nạn và vượt quan, chúng tôi đều tuân theo phương pháp mà Sư phụ từng giảng trên lớp; cho dù là trong ma luyện tâm tính, hay là thân thể tiêu nghiệp, chỉ cần hướng nội tu, hướng nội tìm, kiên định với Đại Pháp, thì đều có thể vượt qua, những điều này đã được chứng minh trong thực tiễn tu luyện của tất cả các đệ tử Đại Pháp. Thời điểm đó, hầu hết các đệ tử Đại Pháp đều hướng nội tìm khi gặp vấn đề, chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để tu chính lại bản thân, thật là một đoàn thể tu luyện tường hòa. Hơn nữa, thân và tâm của mỗi đệ tử Đại Pháp đều nhận được lợi ích từ Đại Pháp.

Tôi vẫn nhớ buổi tối ngày đầu tiên của lớp học, sau khi học xong và trên đường quay về khách sạn, tôi cảm giác thấy toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác nhẹ nhàng thoải mái đến thế, và tôi vẫn nhớ rất rõ cho đến tận hôm nay. Ngày thứ hai lên lớp tôi mới biết, hóa ra là nhờ Sư phụ đã lấy đi những thứ bất hảo trên thân thể chúng tôi trong ngày thứ nhất. Sư phụ còn giảng rằng, hôm nay sẽ khác, sẽ có người có phản ứng của nghiệp bệnh, khi kết thúc lớp học ngày thứ hai, tôi nhìn thấy một vị nữ học viên ở hàng ghế sau lưng tôi đang ngồi khóc vì sự khó chịu trên thân thể của cô ấy.

Vẫn còn có một số sự kiện mà tôi ấn tượng sâu sắc trong thời gian tham gia lớp học.

Một hôm nọ, trước giờ lên lớp, Sư phụ đi qua hành lang, hành lang không rộng, khi ấy học viên chúng tôi đứng hai bên, Sư phụ đi ở giữa, khi Sư phụ đi đến trước mặt tôi thì dừng lại và Sư phụ tự nói một mình rằng: Xem xem mấy giờ rồi. Và Sư phụ rút chiếc đồng hồ đeo tay ra khỏi túi, nhìn một cái, sau đó bỏ đồng hồ vào túi và bước tiếp về phía trước, đi được vài bước thì rẽ sang cầu thang ra ngoài, Sư phụ còn ngẫu nhiên quay đầu nhìn về phía chúng tôi một cái.

Trong sự kiện này, điều tôi ấn tượng sâu sắc nhất là khoảnh khắc khi Sư phụ đứng trước mặt tôi, ngay giây phút ấy trong tâm tôi đặc biệt tĩnh, căn bản đó là một cảm giác tĩnh mà tôi không sao đạt đến được, trước đó chưa từng trải qua, sau này cũng chưa từng trải qua, cho đến bây giờ cũng không đạt được. Cho nên ấn tượng đó hết sức sâu sắc. Lấy một ví dụ, ví như một hồ nước sâu, cái tĩnh ấy không chỉ là cái tĩnh trên mặt hồ mà chính là cái tĩnh của nước ở dưới mặt hồ, là một trạng thái tĩnh lặng sâu thẳm. Bây giờ tôi tin rằng, khi ấy Sư phụ hữu ý muốn chúng tôi thể nghiệm được cảm giác tĩnh đó, chỉ là biểu hiện rất tình cờ, nhìn bề ngoài dường như chẳng có gì xảy ra.

Trong buổi học cuối cùng, trước giờ lên lớp, tôi nhìn thấy Sư phụ đứng trên bậc thềm ở cổng chính hội trường, Sư phụ đứng trên bậc cao nhất, còn tôi đứng ở bậc bên dưới. Tôi ngắm nhìn Sư phụ, Sư phụ có vóc dáng cao to uy nghiêm, Sư phụ đứng đó trong tĩnh lặng, trong tay cầm một tập bài tâm đắc thể hội của các học viên. Chính khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy Sư phụ làm sự kiện này hết sức nghiêm túc, Sư phụ đích thân thu bài tâm đắc thể hội của các học viên. Vì đây là lần đầu tiên tôi tham gia lớp học, nên tôi cũng viết tâm đắc thể hội, tôi vẫn còn nhớ đã viết bốn câu cuối cùng là: “Nhân thân nan đắc kim dĩ đắc, Phật Pháp nan văn kim dĩ văn, Thử thân bất hướng kim thế độ, Canh hướng hà thế độ thử thân.”

Cuối cùng khi kết thúc khóa học, nghĩ đến phải rời xa Sư phụ, trong tâm tôi cảm thấy có chút gì đó khó chịu đựng và tôi tự an ủi mình rằng: Pháp thân của Sư phụ vẫn bên cạnh mình mà. Trước khi chia tay, Sư phụ vì chúng tôi mà chuyển đại Pháp Luân, tôi nhớ khi rời khỏi hội trường, toàn thân tôi tràn đầy năng lượng, về đến nhà rồi mà trạng thái này vẫn không thay đổi, tôi cảm thấy mình là một con người mới, giống như Sư phụ đã giảng trong sách Đại Pháp rằng:

“Chúng ta có khá nhiều người sau khi ra khỏi giảng đường, chư vị sẽ cảm thấy như một người khác, đảm bảo rằng thế giới quan của chư vị sẽ có chuyển biến, chư vị biết được tương lai chư vị sẽ làm người như thế nào, không còn mơ hồ nữa; đảm bảo là như vậy, do đó tâm tính của chúng ta sẽ lên theo [kịp].” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Khi ấy tôi thật sự cảm nhận được loại cảm giác này, hơn nữa khi tham gia lớp học đã mang lại cho thân và tâm của tôi một loại cảm giác chấn động mạnh mẽ, sau khi về nhà, tôi phải trải qua một khoảng thời gian khá dài mới dần dần giảm đi cái cảm giác ấy.

Đây là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, cũng là khởi điểm mới của sinh mệnh, kể từ đó tôi bước đi trên con đường tu luyện Chính Pháp và trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/14/398643.html

Đăng ngày 27-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share