Bài chia sẻ của một học viên phương Tây tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp tại Toronto, Canada

[MINH HUỆ  07-06-2010] Tôi bắt đầu luyện tập từ mùa hè năm 2000. Gần như ngay từ khi tôi mới bắt đầu, những ý niệm rằng tôi là một người tu luyện bắt đầu hình thành và thử thách tôi trong suốt quá trình tu luyện của mình. Tôi xin chia sẻ những hiểu biết của mình về vấn đề này, và cũng muốn nói về sự may mắn tôi có được khi làm việc cho một trong những dự án truyền thông của chúng tôi.

Tôi thường nhìn lại một cách đầy hối hận về những năm tu luyện vừa qua, tiếc rằng mình đã làm chưa tốt.

Cảm thấy muộn phiền, tôi thường phải đấu tranh tư tưởng để làm những việc tôi cần phải làm. Tôi cố gắng trốn tránh khỏi cảm giác tôi lỗi của mình bằng cách bám vào những chấp trước hơn là hoàn thành những việc tôi biết mình nên làm. Tôi thậm chí còn tách mình ra khỏi những học viên khác, lờ đi các thư điện tử, các cuộc gọi và không đi học Pháp theo nhóm khi tôi có cơ hội.

Tôi bị bao bọc bởi những ý nghĩ về bản thân và sự tu luyện của riêng bản thân mình. Bị khống chế bởi sự ích kỷ này, tôi không thể thể hiện sự từ bị của một học viên. Tôi bỏ lỡ những cơ hội không bao giờ đến lần thứ hai. Giờ đây, thật đáng thương và nực cười là tôi đã để những tâm này khống chế tôi hoàn toàn. Thay vì làm những thứ tôi luốn, tôi hối hận rằng trước đây tôi đã không làm. Thật chẳng có lý chút nào.

Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đang nói về tôi khi Ngài giảng:

Lần trước tôi giảng Pháp cho chư vị đã từng nói rồi; có học viên phạm một số sai lầm không nên phạm phải. Thực ra, chỉ cần kiên định học Pháp cho tốt, chư vị có thể sửa đi, chư vị có thể thực thi lại cho thật tốt, thì chư vị vẫn là đệ tử Đại Pháp. Chư vị thực hiện lại cho thật tốt là [được] rồi, đừng có coi trọng nó quá. Nếu trong tư tưởng chư vị mà coi trọng nó quá, thì sẽ lại hình thành một loại hối hận khác, áp lực nặng trong tâm, khi ấy chư vị sẽ bị sa lầy trong chấp trước đó, chư vị không vượt lên [trên] được. Toàn thể quá trình tu luyện của đệ tử Đại Pháp chính là quá trình vứt bỏ các tâm chấp trước của con người. Bất kể là gặp phải chuyện gì, [khi] đã nhận thức được rồi, chư vị lập tức sửa đi cho đúng đắn; trượt ngã rồi liền vựng dậy, tiếp tục làm những gì mà đệ tử Đại Pháp cần làm.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Vancouver, Canada” năm 2003)

Quả là rất đúng. Những chấp trước của chúng ta có thể dễ dàng bỏ qua một bên với một sự thay đổi ý nghĩ đơn giản.

Khi tôi gạt những ý nghĩ về bản thân qua một bên và chỉ nghĩ đến những người khác, việc này giống như đường lớn đã mở ra cho tôi, và gánh nặng về sự xấu hổ của tôi tan biến đi như sương sớm dưới ánh dương. Nghĩ về người khác cho tôi động lực để đi tiếp và làm bất cứ những gì tôi có thể trong thời gian còn lại. Nghĩ về người khác không chừa chỗ trống nào cho sự hối hận, thay thế sự ăn năn bằng hy vọng và sự thanh thản.

Tôi cảm thấy rất vinh dự với vai trò của mình trong thời Chính pháp, thậm chí khi tôi vẫn chưa làm được nhiều như tôi có thể. Dường như con đường của tôi trải ra trước mắt như một đường băng, với ánh sáng chỉ cho tôi biết tôi cần đi đâu. Nghĩ về những nhiệm vụ cao cả Sư Phụ đã tin tưởng giao phó, tôi không thể không khóc với lòng biết ơn trước những cơ hội quý giá tôi có được.

Khi một tờ báo tiếng Anh do các học viên bắt đầu, tôi được điểm hóa rõ ràng phải làm việc này. Bởi tôi làm theo điểm hóa, tôi có nguyện vọng muốn toàn tâm làm việc cho tờ báo, dù có tốn công sức thế nào. Tôi không quan trọng tiền bạc hay địa vị, và tôi rất vui vẻ chịu đựng mọi khó khăn dù nếu điều đó có nghĩa là tôi có thể đi theo con đường thiêng liêng này. Tôi nghĩ rằng, bởi ý nguyện này mà tôi có rất nhiều cơ hội thực hiện vai trò của mình.

Trong những cơ hội quý giá ấy có lần tôi làm việc cho các buổi biểu diễn Thần Vận trên khắp Canada. Tôi phải thú nhận rằng ban đầu, tôi đã nghĩ rằng đưa tin về Thần Vận là một việc khó khăn. Bạn phải làm việc không ngơi nghỉ từ sáng sớm để hoàn thành các bản tin, và có rất nhiều áp lực để tìm ra những người thích hợp nhất để phỏng vấn.

Nhưng những gì từng là khó khăn giờ lại trở thành niềm vui. Là một phóng viên, tôi có cơ hội hỏi hàng trăm người họ nghĩ gì về buổi biểu diễn. Đứng tại đó, nghe những lời ca ngợi của họ, nhìn thấy ánh sáng trong mắt họ chứa đựng niềm hy vọng và sự hiểu biết, tôi luôn được nhắc nhở về sức mạnh của Thần Vận.

Một cơ hội khác tôi đưa tin về Thế vận hội mùa Đông tại Vancouver năm ngoái với hàng ngàn phóng viên từ khắp nơi trên thế giới.
Trong suốt kỳ Thế vận hội, tôi làm quen với các phóng viên từ một trong những tờ báo nổi tiếng nhất ở Mỹ. Một hôm, tôi đang đưa tin về một trận khúc côn cầu, tôi bắt chuyện với một trong các phóng viên rằng tôi thực sự khâm phục tờ báo của anh ấy bởi những tòa báo đã đăng các bài về cuộc đàn áp Pháp Luân Công nhiều năm trước. Các bài báo đoạt giải Pulitzer đã có ảnh hưởng rất lớn tới sự hiểu biết của mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Tôi hoàn toàn ngạc nhiên khi anh ấy nói với tôi rằng anh là một trong những người đã viết các bài báo đó. Sau đó, chúng tôi nói chuyện về Trung Quốc, về Pháp Luân Công và những khó khăn anh trải qua khi quay trở về Trung Quốc sau khi anh viết những bài báo đó.

Việc này có một ảnh hưởng lớn đối với tôi. Những bài viết của phóng viên này rất có sức thuyết phục và có sức đẩy lùi các thế lực đen tối đang cố gắng đàn áp Pháp Luân Công trong những ngày ấy. Chuyện trò với anh ấy nhắc nhở tôi công việc chúng ta đang làm quan trọng thế nào và truyền thông có sức thuyết phục ra sao. Nó cũng nhắc nhở tôi những cơ hội chúng ta có khi hòa nhập với xã hội người thường và thực hiện tốt vai trò của chúng ta. Đây là vấn đề tôi thường xuyên nghĩ về trong vai trò là phóng viên của Parliament Hill tại thủ đô Ottawa.

Là một phóng viên Parliament Hill, cả ngày tôi làm việc với các thành viên Quốc hội và các phóng viên hàng đầu mà các bạn thường thấy trên truyền hình. Tôi thường ngồi nhìn tòa nhà Hội đồng Nhân dân, và tôi đoán rằng tất cả các thành viên Quốc hội đều biết mặt tôi, dù họ không biết tên tôi.

Có rất nhiều cơ hội mà ở đây tôi không kể hết ở đây được, nhưng tôi thường không làm đủ tốt để gặp được hết tất cả những người đó. Làm công việc này bắt đầu cho tôi thấy tờ báo đã lớn mạnh như thế nào.

Chúng tôi đã được biết đến ở Canada như một tờ báo tiếng Anh được nhiều người trong Chính phủ đọc. Các bài báo của chúng tôi thường được đưa ra trong các buổi tranh luận trong Quốc hội, và chúng tôi được văn phòng Thủ tướng trực tiếp liên lạc hơn một lần. Nhưng gần đây, tầm ảnh hưởng đã trở nên rộng lớn hơn và thực sự khiến tôi nghĩ đến ảnh hưởng của các học viên và những việc trong nhân thế xoay quanh những nhu cầu của thời Chính Pháp.

Một số nguời sẽ coi đây là sự trùng hợp, nhưng tôi không tin như vậy. Một vài lần, thậm chí tôi còn không nhớ là bao nhiêu lần, chẳng mấy chốc sau khi chúng tôi viết một bài về một vấn đề cụ thể, chính phủ đã đề cập đến nó. Gần đây nhất là khi chúng tôi viết về các vấn đề về tội phạm có tổ chức, và chính phủ sau đó đã đề xuất một dự thảo luật về vấn đề đó. Trước đó, chúng tôi viết về thái độ thiếu kiểm soát của một vài cuộc tranh luận trong Quốc hội và sau đó một thành viên Quốc hội đưa ra kiến nghị chấm dứt việc này. Những việc như vậy dường như xảy ra ngày càng thường xuyên hơn.

Biết rằng cơ hội của tôi với các dự án truyền thông còn nhiều, và các học viên và công công việc chứng thực Pháp của chúng tôi là trọng điểm của vũ trụ, sao tôi có thể tiếc nuối về những lỗi lầm tôi đã gây ra trong quá khứ? Đối với một người tu luyện, không gì trong số những điều khiến người thường hạnh phúc có thể đem lại niềm vui thực sự cho chúng ta. Những gì khiến họ vui vẻ là độc hại đối với chúng ta; nó chôn vùi những suy nghĩ thực sự của chúng ta dưới ảo vọng tình cảm tràn ngập trong thế giới người thường.

Lo lắng về trạng thái tu luyện của riêng bản thân mình không có gì hơn là sự ích kỷ và tốn thời gian. Nếu tôi có một điều ước, tôi hy vọng có thể chứng thực Pháp trong mọi khoảnh khắc còn lại, đặt nhu cầu của chúng sinh và thời Chính Pháp lên trước mọi ý nghĩ của bản thân và thực sự chứng tỏ bản thân tôi xứng đáng với mọi thứ Sư Phụ đã ban cho.

Xin đa tạ Sư Phụ. Xin cảm ơn tất cả mọi người.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/7/117700p.html.
Đăng ngày 20-06-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share