Bởi một học viên tại Trung Quốc. Được lựa chọn trong số các bài viết được gửi đến, nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới.

[MINH HUỆ 13-5-2010] Tôi đã rất may mắn được bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi đã là một học sinh trung học cơ sở vào thời điểm đó và tôi nhớ rằng ngay trước khi đắc được Pháp, đó là một đêm trời mưa nặng hạt. Có nhiều lỗ thủng trên mái nhà và hầu như tất cả các chậu thau mà chúng tôi có đều đã được sử dụng để hứng nước mưa. Tôi đã cố gắng ngủ trong khi mưa lớn xối lên mái nhà từ bên ngoài và những tiếng nhỏ giọt ồn ào của những giọt nước mưa, trong lòng buồn phiền vì 3 điều khác.

Điều đầu tiên là bệnh dạ dày của bố tôi đã không đỡ. Ông đã không ngừng ợ hơi rất to và ông nghi ngờ rằng đó có thể là bệnh ung thư dạ dày.

Điều lo lắng thứ hai là cha mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, la hét nhau trong cơn giận dữ, đến mức thậm chí có khi còn đập tan đồ đạc. Điều này đã làm tôi lo lắng suốt một thời gian dài.

Điều thứ ba là tôi đã càng ngày càng không thể phân biệt được giữa tốt và xấu. Tôi thấy có nhiều băng nhóm trong trường học của tôi: một số luôn luôn đánh nhau và hút thuốc. Tôi lo lắng rằng tôi cũng sẽ trở thành một người xấu. Làm sao tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không trở nên xấu xa? Tôi đã trằn trọc và suy nghĩ cả đêm với những điều lo lắng ấy.

Sáng hôm sau tôi mở cửa. Tất cả mọi thứ bên ngoài nhìn thật ảm đạm vì những trận mưa lớn. Tâm trạng của tôi cũng tệ như thế. Đúng lúc chuẩn bị bước lại vào nhà, tôi vô tình cúi đầu xuống và nhìn thấy một chuỗi tràng hạt. Tôi đã vui mừng nghĩ, hẳn là một vị Thần đã bắt đầu quan tâm tới tôi rồi!

Sau đó không lâu, không chỉ có tôi được đắc Pháp, mà toàn bộ cả gia đình tôi đều đắc Pháp.

Trong bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào ngoài việc học tập và làm việc, gia đình tôi đều đọc Chuyển Pháp Luân cùng với nhau, và buổi tối chúng tôi tập công cùng với nhau. Mọi thứ dường như rất tự nhiên và đơn giản. Sau khi tu luyện một tháng, tôi đã nhận ra Pháp này sâu sắc và đúng đắn như thế nào, bởi vì ba điều mà tôi lo lắng tất cả đều được giải quyết nhờ Đại Pháp. Bệnh dạ dày của cha biến mất. Lý Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân:

”Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, thì chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ giới hạn trong những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính”. (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ nhất)

Bởi vì cha tôi đã nỗ lực cải thiện tâm tính của mình, cơ thể của ông được tinh lọc và ông đã không còn ợ hơi lớn tiếng nữa. Ông còn có thể ăn thức ăn lạnh và cứng trở lại.

Không thể tưởng tượng hơn nữa, cha mẹ của tôi ngừng tranh cãi. Cha đã trở nên rất độ lượng và mẹ cũng trở nên rất dịu dàng. Ngay cả nếu họ bắt đầu tranh luận chỉ một hai câu, họ sẽ dừng lại và nhìn vào bản thân mình. Điều này không thể có được trong quá khứ. Chính là Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi họ, bởi vì Sư Phụ Lý đã dạy chúng ta:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện nơi xã hội người thường, thì hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần thiết; tại các hoàn cảnh đều cần đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng giống nhau, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi”. (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ sáu)

Điều làm cho tôi thậm chí còn hạnh phúc hơn, ấy là tôi đã tìm ra các tiêu chuẩn phổ quát để có thể phân biệt sáng suốt giữa tốt và xấu, cũng như cách làm thế nào để trở thành một người tốt, và thậm chí làm một người tốt hơn nữa. Sư phụ dạy:

“Là một cá nhân, nếu có thể thuận với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn này của vũ trụ, thì mới là một người tốt; còn người hành xử trái biệt với đặc tính này, thì đúng là một người xấu. Trong đơn vị công tác, hoặc ngoài xã hội, có người có thể nói chư vị xấu, nhưng chư vị không nhất định đúng là xấu; có người nói chư vị tốt, chư vị lại cũng không nhất định đúng là tốt. Là người tu luyện, nếu đồng hoá với đặc tính này, thì chư vị chính là người đắc Đạo; chính là cái Lý đơn giản như thế”. (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ nhất)

Tôi đã tự nói với bản thân mình với một tâm trí yên bình: Tôi sẽ không bao giờ trở thành một người xấu, bởi vì tôi có một Pháp tuyệt vời như thế để tuân theo.

Hỡi những người bạn của tôi, tôi đang kể cho bạn điều này vì tôi muốn bạn hiểu được tại sao tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều thay đổi sâu sắc khi học Pháp. Những thay đổi này thật sự xảy ra. Chẳng phải là điều này rất khác với những gì mà các phương tiện truyền thông của chế độ cộng sản tuyên truyền hay sao? Bạn của tôi ơi, nếu bạn đủ may mắn để có được một bản sao của sách Chuyển Pháp Luân, tôi hy vọng bạn sẽ đọc sách một cách cẩn thận và khách quan, vì tương lai tốt đẹp của bạn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/13/223035.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/26/117395.html
Đăng ngày 04-06-2010;Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share