Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2020] Năm 1998, chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi tò mò về những gì anh ấy đã làm khi gặp các đồng tu của anh. Tôi phát hiện ra rằng họ dành thời gian mỗi ngày để đọc sách cùng nhau và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ. Tôi thấy rằng những học viên Pháp Luân Công này đều là những người tốt. Họ không nói dối hay đánh nhau. Họ tốt bụng và khiêm tốn. Tôi lắng nghe khi họ đọc sách và đồng ý với các nguyên lý mà họ đã đàm luận với nhau. Không lâu sau tôi cũng quyết định tu luyện Pháp Luân Công.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999. Tôi đã rất sợ hãi, nhưng tôi không từ bỏ cơ hội được tu luyện. Vào những ngày khó khăn và khủng khiếp nhất đó, tôi đã phân phát các tài liệu giảng chân tướng đến tận nhà và nói chuyện trực diện với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công. Có lần tôi đã tự mình phân phát 2.000 cuốn Cửu bình đến các điểm tài liệu khác nhau.

Tuy nhiên, tôi dần dừng tu luyện Pháp Luân Công và học Pháp vì nhiều can nhiễu khác nhau trong cuộc sống. Mẹ tôi qua đời. Anh trai cả của tôi bị trầm cảm rồi tự tử. Một người em trai khác của tôi đã cố tự tử hai lần. Bố tôi thì nghiện rượu. Lòng tôi luôn lo lắng, thường xuyên lui về bên ngoại để chăm sóc cho mọi người. Thời gian trôi đi, tâm tôi luôn bị mọi thứ bủa vây trùng điệp, cuối cùng đã bỏ lỡ hơn 10 năm không học Pháp, luyện công. Mặc dù thế, tôi cũng chẳng thể thay đổi được cảnh ngộ của bất kỳ ai trong gia đình bên ngoại.

Trong suốt 10 năm đó, tôi phải chịu đựng biết bao bệnh tật, thống khổ khôn nguôi. Tôi thậm chí còn được chẩn đoán bị u não. Vào tháng 5 năm 2019, cơ bắp của tôi trở nên mềm nhũn và chân tay của tôi yếu đi. Trí nhớ của tôi rất kém, tôi bị nôn và khó thở. Tôi đã đến nhiều bệnh viện và cuối cùng được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Các bác sĩ đã khuyên gia đình tôi chuẩn bị hậu sự cho tôi.

Chồng tôi có chính niệm mạnh mẽ. Ông tin rằng tôi sẽ khỏe lại nếu tôi quay lại tu luyện Pháp Luân Công và ông tin rằng Sư phụ sẽ chăm sóc tôi. Vì vậy, tôi quyết định quay lại tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi cảm thấy khoẻ hơn nhưng con gái tôi buộc tôi phải đến Bắc Kinh để điều trị. Tôi không muốn có mâu thuẫn với con gái nên đã đồng ý đi. Tuy nhiên, tôi vẫn chuyên tâm nghe Pháp trong suốt chuyến đi. Tôi cảm thấy khoẻ hơn nhiều khi đến Bắc Kinh. Những cơn nôn của tôi ngừng lại và hơi thở của tôi tốt hơn. Bệnh viện ở Bắc Kinh đã khám kỹ lưỡng cho tôi và kết luận tôi bị viêm gan chứ không phải ung thư gan.

Gia đình tôi đã chi rất nhiều tiền ở các bệnh viện để chạy chữa bệnh của tôi mà cũng không khỏi. Vậy mà, chỉ sau một tháng quay lại tu luyện Pháp Luân Công, sinh mệnh của tôi đã được Sư phụ Lý Hồng Chí cứu rỗi. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công và trải nghiệm của bản thân với những người xung quanh. Một vài người trong số họ cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi rất hối hận vì đã hoang phí rất nhiều năm không tu luyện. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện và sống theo “Chân-Thiện-Nhẫn.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/8/402140.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/8/183951.html

Đăng ngày 30-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share