Bài viết của Shenghua, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[ MINH HUỆ 13-10-2019] Mỗi một tâm chấp trước đều là một chướng ngại cho học viên. Khi những người tu luyện giữ mình ở tiêu chuẩn cao, hướng nội và loại bỏ các tâm chấp trước, họ chính là đang trong quá trình siêu xuất khỏi những rào cản này.

Nhiều học viên đã tu luyện trên 10 năm hay 20 năm và đã tu bỏ được rất nhiều tâm chấp trước. Họ coi nhẹ hết thảy những điều xảy đến trong xã hội người thường và làm tốt ba việc. Tuy nhiên, một số học viên mà rất tinh tấn trong tu luyện lại thường xuyên gặp phải “khổ nạn” và không thể vượt qua. Thậm chí một số đã qua đời.

Nghiêm túc nhìn lại trạng thái tu luyện của bản thân

Ba năm trước, đầu gối của tôi bắt đầu đau khi tôi đi bộ hay đặc biệt là khi tôi lên cầu thang. Tất nhiên, tôi đã hướng nội và phát hiện ra rất nhiều tâm chấp trước mà tôi cần phải cố gắng loại bỏ. Tôi không ngừng phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Nhưng hai tuần đã qua đi mà tôi vẫn bị đau. Tôi hiểu rằng việc tu luyện của mình có vấn đề và tôi phải đề cao tâm tính càng sớm càng tốt. Vì thế tôi đã liên tục hướng nội.

Một ngày, tôi đã nghiêm túc nhìn lại trạng thái tu luyện gần đây của mình. Liên quan đến ba việc, tôi thực hiện chúng một cách đều đặn, môi trường của tôi vẫn bình thường, tâm tôi không hề xao động, thậm chí tôi còn để ý đến từng ý niệm. Vậy thì tôi cần phải tu bỏ điều gì, đặc biệt trạng thái tu luyện của tôi dường như rất ổn. Đột nhiên cụm từ “dường như rất ổn” trở nên ngày càng lớn hơn và đậm nét trong tâm trí tôi. Tôi nhận ra Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng từ “dường như” nghĩa là có vấn đề.

Sư phụ giảng,

“Hiện nay ở lớp này có những người cảm thấy tự mình khá lắm, thái độ nói chuyện khác [thường] .Bản thân mình vốn là gì, thì ngay tại Phật giáo cũng là điều rất kỵ huý [không nói đến]” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện trong suốt 18 năm tu luyện và nhìn chung, mọi thứ đều suôn sẻ. Tôi có rất nhiều điều để chia sẻ với từng người hay trong các nhóm nhỏ và luôn thể hiện rằng thể ngộ của mình là đúng đắn và minh xác. Nếu ai đó kể về khổ nạn của họ, tôi luôn đưa ra lời khuyên và chỉ trực để nói về cách mà tôi đã vượt qua như thế nào. Tôi hiếm khi hướng nội xem mình còn thiếu sót ở đâu. Tôi đã tìm ra vấn đề của mình, và cơn đau đầu gối cũng biến mất.

Sau đó, tôi nhớ đến hai tấm áp phích có hình của Sư phụ mà tôi có. Chúng gần như có cùng kích thước, và một trong số chúng có màu hơi ngả vàng. Tôi biết rằng không dễ để các học viên ở Trung Quốc làm được những tấm áp phích này. Dù sao, tôi đã đóng khung một cái và cất cái kia ở trên giá sách để tặng cho người nào muốn có được nó.

Khi về đến nhà, tôi nhìn vào bức hình của Sư phụ, rồi nhắm mắt lại và tự nhủ, “Cuối cùng mình cũng đã tìm thấy chấp trước. Cảm ơn Sư phụ đã điểm hóa cho con.” Khi mở mắt ra, tôi thấy Sư phụ đang bước ra từ bức tranh. Tôi không thể kiềm chế bản thân và bắt đầu khóc như một đứa bé. Tôi nói, “Sư phụ, Sư phụ, chúng con rất nhớ Ngài.” Khi khóc xong, tôi thấy tấm poster màu vàng không còn là màu vàng nữa mà là màu trắng hồng. Mọi người đều thấy điều đó thật quá kỳ diệu.

Qua sự việc này, tôi đã hiểu ra tầm quan trọng của việc cần phải chú trọng đề cao tâm tính của bản thân mình. Khi tôi bỏ đi những thứ dơ bẩn và đạt đến tiêu chuẩn theo yêu cầu của Đại Pháp, vật chất trong thân thể tôi cũng được chuyển hóa rất nhiều. Sư phụ đã khích lệ chúng ta hãy tinh tấn bằng cách triển hiện ra những thay đổi kỳ diệu này. Khi mọi người nghe được câu chuyện này, ai cũng thấy kinh ngạc.

Trừ bỏ chấp trước căn bản

Khoảng hai tháng trước, tôi bị đau bụng vào lúc nửa đêm. Cơn đau trở nên tồi tệ hơn. Tôi đã đi vệ sinh ba lần nhưng vẫn bị đau. Cơn đau làm tôi lăn lộn trên giường. Tôi biết rằng đã đến lúc mình phải đề cao tâm tính của mình và đây là hảo sự. Tôi nghĩ, mình phải vượt qua khổ nạn này, bởi vì mình có Sư phụ đang chăm sóc cho mình.

Đầu tiên tôi phủ nhận hết thảy an bài của cựu thế lực và thiện giải các sinh mệnh có liên quan. Tôi phát chính niệm giải thể tất cả các nhân tố tà ác và lạn quỷ đang bức hại các học viên Đại Pháp. Sau đó, tôi hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước mà trước đây tôi chưa nhận ra. Nhưng cơn đau vẫn dai dẳng. Tôi lăn lộn trên giường nhưng không hề cảm thấy sợ hãi. Tôi nói với những nhân tố xấu xa đã bức hại tôi, “Ta đã trải qua khảo nghiệm sinh tử về nghiệp bệnh khi mới bắt đầu tu luyện. Chẳng nghĩa lý gì khi ngươi làm chúng xuất hiện trở lại.”

Tôi biết rằng vẫn còn những chấp trước ẩn sâu bên trong. Tôi hướng nội hết lần này tới lần khác. Tôi đã từng hướng nội để tìm ra căn nguyên của vấn đề cho dù khó khăn thế nào đi chăng nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng thuốc hay các sản phẩm chăm sóc sức khỏe hoặc đến bệnh viện để giúp giảm bớt cơn đau. Tôi cũng không muốn làm phiền bất kỳ học viên nào. Tôi phải tự mình vượt qua khổ nạn này. Tôi không muốn chồng tôi ở phòng bên cạnh biết. Trận chiến diễn ra trong hơn ba tiếng đồng hồ và tôi không uống một ngụm nước nào hay gây ra bất cứ tiếng động gì. Cơn đau khiến tôi chỉ biết cuộn tròn người lại. Thật khó có thể chịu đựng được, tôi đã nghĩ đến việc nhờ Sư phụ giúp đỡ.

Ngay khi niệm này xuất ra, tôi nhớ lại cơn đau ở đầu gối từ nhiều năm trước. Ồ, giờ thì tôi đã hiểu ra. Mặc dù đó là cùng một vấn đề, và lần đó tôi đã loại bỏ được lớp tư tưởng con người bên ngoài- suy nghĩ rằng trạng thái tu luyện của tôi “dường như rất ổn” – Tôi đã buông lơi và bắt đầu xem nhẹ mọi thứ. Tôi đã không hướng nội sâu hơn. Bây giờ tôi đã nhận ra rằng mình cần phải thanh trừ nó từ tận gốc rễ.

Thực tế, khi tôi đo lường bản thân bằng các tiêu chuẩn thấp, tôi sẽ thấy ổn. Nhưng tôi còn cách quá xa khi dùng các tiêu chuẩn ở tầng cao hơn để đo lường bản thân. Tôi thấy rằng mình hài lòng với vị trí hiện tại, rằng tôi thích một cuộc sống an nhàn và thoải mái, và tôi đã không muốn phải chịu khổ. Làm thế nào tôi có thể đề cao lên trong khi bản thân vẫn còn đang ôm giữ hết thảy những tâm chấp trước này đây? Đến lúc đó, tôi không còn bị đau bụng nữa.

Ngày hôm sau tôi thức dậy lúc 6 giờ và như thể không có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tôi đã không luyện công hay phát chính niệm. Tôi làm bữa sáng và kể cho chồng tôi những gì đã xảy ra đêm hôm trước. Anh ấy nói, “Tại sao tối hôm qua em không nói với anh?” Tôi nói, “Nếu em kể với anh, anh sẽ không thể ngủ ngon được. Sư phụ của em đang chăm sóc cho em. Anh đừng lo.”

Tôi nghĩ nếu cơn đau quá sức chịu đựng, và nếu tôi đến bệnh viện, chắc chắn họ sẽ nói rằng chỗ nào của tôi cũng có vấn đề, vì tôi đã ở tuổi 70. Nhưng, tôi đã tuân theo tiêu chuẩn của một người tu luyện, vì vậy nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, chỉ mất ba tiếng đồng hồ và cơn đau đã biến mất. Mọi thứ trở lại bình thường vào ngày hôm sau và tôi đã có thể tiếp tục làm ba việc như thường lệ.

Sau đó tôi phân tích vấn đề sâu hơn. Tôi đã tu luyện được 21 năm. Tôi chưa bao giờ uống một viên thuốc nào. Tôi trông rất trẻ, vì tóc tôi vẫn đen, và không có nếp nhăn trên mặt. Mọi người thường nhận xét rằng tôi trông giống như người ở độ tuổi 50 vậy.

Rõ ràng là tôi đã quá tự cao và do đó trong tiềm thức tôi nghĩ rằng trạng thái tu luyện của mình “dường như vẫn ổn” bởi mình đã tu luyện chiểu theo những yêu cầu của Sư phụ. Mặc dù đó không phải là chân niệm của tôi, khi tôi không chú ý tới sự tu luyện của mình, suy nghĩ đó sẽ đột nhiên khởi lên và khiến tôi rớt xuống. Tôi cần phải liên tục nhắc nhở bản thân mình.

Nâng cao tiêu chuẩn để đề cao trong tu luyện

Trong những năm này, các học viên đã không ngừng nỗ lực để tu luyện bản thân tốt hơn bằng cách làm tốt ba việc. Khi chúng ta không ngừng đề cao, các tiêu chuẩn ở tầng cao hơn cũng không ngừng được nâng lên. Chính trong hoàn cảnh như vậy, nhiều học viên đã cảm thấy rất khó khi phải trải qua một số khổ nạn, hoặc không thể tìm ra các chấp trước cần phải buông bỏ. Điều này là do nhiều tâm chấp trước đã bị ẩn dấu.

Qua việc học Pháp thâm sâu, phát chính niệm và với sự trợ giúp của các học viên khác, từ đó mà nghiêm túc hướng nội thì các học viên mới có thể tìm thấy những chấp trước căn bản và buông bỏ chúng đi. Chỉ khi làm được như vậy, họ mới có thể đạt đến một cảnh giới cao hơn bởi vì họ đã đạt được tiêu chuẩn cao hơn. Kết quả là thân thể vật chất của họ sẽ liên tục chuyển hoá và nhờ đó mà họ có thể vượt qua khổ nạn.

Một số học viên không thể chịu đựng được đau đớn và thống khổ của thân thể và đã đi đến bệnh viện. Khi làm như vậy, họ đã tự đặt mình như người thường. Họ thể hiện rằng họ không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Khi Sư phụ cho họ thêm nhiều cơ hội, một số người đã ngộ ra và vượt qua khó nạn, còn những người khác vẫn tiếp tục đến bệnh viện và vấn đề của họ dai dẳng trong một thời gian dài. Một trong số những học viên này thậm chí còn đổ lỗi cho Pháp. Họ nghĩ rằng: “Mình đã tu luyện rất tốt trong suốt những năm qua và đã làm rất nhiều việc để cứu độ chúng sinh. Tại sao mình lại không thể vượt qua khảo nghiệm này? Mọi người xung quanh họ cũng nói, “Tại sao bạn không tinh tấn? Tại sao bạn ra nông nỗi này? Có lẽ bạn nên ngừng tu luyện Đại Pháp thôi.”

Mặc dù chúng ta không thể thấy được tầng thứ mà mình đạt đến, nhưng chắc chắn rằng những yêu cầu đối với chúng ta ngày càng nghiêm khắc hơn. Khi một khổ nạn đến, rất khó để xác định được chấp trước căn bản nào dẫn tới việc đó.

Tôi muốn nhấn mạnh ở đây rằng bất kể chúng ta đã tu luyện bao lâu, tinh tấn như thế nào, chúng ta đã làm tốt ba việc như thế nào, các học viên đã đánh giá chúng ta cao đến đâu, hay môi trường tu luyện của chúng ta đã được chính lại tốt đến đâu, chúng ta cần phải nhớ rằng chính Đại Pháp đã dung dưỡng và giúp chúng ta tu luyện đến trạng thái hiện nay. Tất cả mọi thứ đều được an bài bởi Sư phụ. Nếu không tu luyện Đại Pháp và không nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi có thể làm được gì? Bệnh của tôi sẽ phát triển đến mức độ nào? Ai có thể giúp tôi đây?

Sư phụ đã yêu cầu chúng ta phải đề cao tầng thứ của mình “‘Khổ cái tâm chí’ mới là then chốt đề cao tầng thực sự.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Vượt qua khổ nạn nhờ sự trợ giúp của Sư phụ

Chúng ta không đến thế giới để hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp. Mà đúng hơn, chúng ta cần phải liên tục đề cao bản thân và tinh tấn. Nhiều học viên đã tu luyện đến một tầng thứ tương đối cao, vì vậy đối với họ, các tiêu chuẩn ở tầng thứ cao hơn chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn và các khảo nghiệm của họ cũng sẽ tương đối khó khăn hơn. Do đó, việc tìm ra các tâm chấp trước thậm chí còn khó khăn hơn. Nhưng chúng ta không nên xem nhẹ và rớt xuống tầng thứ của người bình thường. Chúng ta cần xét đến mọi khả năng có thể để tìm ra những khía cạnh dù nhỏ nhất mà chúng ta cần phải cố gắng để đề cao hay xả bỏ. Khi chúng ta có Pháp trong tâm và Sư phụ ở bên cạnh, chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách.

Khi chúng ta trải qua nỗi đau cùng cực về thể xác, đặc biệt là dưới áp lực rất lớn từ gia đình, chúng ta có xu hướng bỏ cuộc một cách dễ dàng và đi đến bệnh viện. Trên thực tế, chúng ta phải nhớ rằng lúc khó chịu nhất chính là vật cực tất phản. Áp lực đến từ gia đình là một khảo nghiệm đối với chúng ta. Nếu bạn để vợ/chồng và con cái quyết định thay bạn, vì họ là người thân nhất với bạn, bạn đang đi trên con đường do cựu thế lực an bài, và khổ nạn của bạn thậm chí sẽ còn lớn hơn nữa.

Mặt khác, khi chúng ta nghĩ rằng chúng ta là những người tu luyện và có Sư phụ bảo hộ, hãy nhớ đến những lời giảng của Sư phụ:

“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

“Chúng tôi thực hiện việc này cũng không được phép sai sót; [nếu chư vị] thật sự theo con đường chính đạo mà tu luyện, [thì] không ai dám động đến chư vị; hơn nữa chư vị có Pháp thân của tôi bảo hộ, sẽ không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta sẽ tìm ra được chấp trước rõ ràng nhất. Điều này giúp chúng ta nhanh chóng vượt qua những khổ nạn lớn. Cá nhân tôi đã kinh qua những trải nghiệm này, và đây là cách mà tôi đã vượt qua các khổ nạn.

Có vô số chấp trước mà chúng ta không dễ phát hiện. Con đường của mỗi người là khác nhau, và do đó, những gì chúng ta gặp cũng khác nhau. Ví dụ, một số học viên lâu năm đã mua trước một mảnh đất ở nghĩa trang. Một số còn chuẩn bị hậu sự và một số thu xếp mọi việc sau khi chết cho con cái của họ, v.v.

Thỉnh thoảng tôi cũng vô thức làm những việc như thế và rớt xuống trạng thái của người thường. Chẳng hạn, một hôm tôi đang chăm sóc đứa cháu 4 tuổi của mình. Bỗng dưng cháu hỏi tôi, “Bà ơi, bố và mẹ cháu có bị già đi không? Không cần suy nghĩ, tôi trả lời, “Chắc chắn rồi.” Cháu lại hỏi, “Còn ông bà thì sao? Ông bà cũng sẽ già đi chứ?” Lần thứ hai, tôi trả lời mà không suy nghĩ, “Tất nhiên rồi.”

Mãi đến sau này tôi mới nhận ra có gì đó không ổn. Tại sao một người tu luyện lại nghĩ như vậy? Chẳng phải điều đó phù hợp với những an bài của cựu thế lực hay sao? Khi chúng lọt qua kẽ hở do chúng ta tạo ra, nó sẽ trở thành một khổ nạn. Làm sao chúng ta có thể phát hiện ra tâm chấp trước như vậy? May mắn thay tôi đã phát hiện ra suy nghĩ này và giải thể nó ngay lập tức. Tôi không muốn nó. Không phải là tôi đã nói điều đó. Đó là giả ngã của tôi đã nói ra điều đó.

Có thể là tất cả chúng ta đều có một số chủng chấp trước nào đó mà rất khó phát hiện. Nhưng chúng ta không nên lo lắng về điều đó bởi vì chúng ta có Sư phụ bảo hộ cho chúng ta và Đại Pháp vũ trụ chỉ đạo chúng ta tu luyện. Chúng ta phải học Pháp nhiều hơn và thường xuyên hướng nội. Chúng ta phải trường kỳ giảng rõ chân tướng. Vào thời khắc cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp, hãy bước đi thật tốt để tránh những hối tiếc trong tương lai.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/13/394516.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/20/181161.html

Đăng ngày 29-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share