Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sỹ

[MINH HUỆ 05-11-2019] Thành thực mà nói, tôi viết bài chia sẻ này với mục đích giúp mọi người thấy được con đường tu luyện đẹp đẽ thù thắng trong thời kỳ Chính Pháp. Đây cũng là lời cảm ơn đến những học viên đã giúp đỡ tôi. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã cho tôi tu luyện, làm đệ tử Đại Pháp và bảo hộ tôi.

Trên con đường tu luyện, tôi nhiều lần nhận thức được Sư phụ luôn ở bên chúng ta, cho chúng ta chỉ dẫn khi cần thiết, khiến chúng ta cảm nhận được trí huệ và từ bi hồng đại của Ngài. Mỗi khi tôi cầu xin giúp đỡ, Sư phụ luôn điểm hóa, thông qua khảo nghiệm từ các đồng tu, qua đối thoại và trao đổi với người khác, hoặc lý giải Pháp. Tuy nhiên, để nhận thức được những điểm hóa từ trong Pháp, cần tu luyện tinh tấn và hoàn toàn tín tâm vào Sư phụ. Nếu trong tư tưởng, ngôn hành mà chúng ta không coi bản thân là người tu luyện, Sư phụ sẽ không thể giúp chúng ta.

Sư phụ đã giảng:

Giảng đến việc Sư phụ cấp những gì, đó là những thứ tôi cấp cho mọi người. Các Pháp thân của tôi sẽ liên tục bảo hộ cho đến khi chư vị có thể tự bảo hộ được bản thân mình; khi ấy chư vị đã xuất khỏi tu luyện thế gian pháp rồi, đã đắc Đạo. Nhưng chư vị cần phải tự hành xử như là người tu luyện chân chính, thì mới có thể làm điều ấy được. (Bài giảng thứ ba- Chuyển Pháp Luân)

Mấu chốt để tôi đối đãi với bản thân như một đệ tử Đại Pháp là học Pháp hàng ngày, mặc dù tôi vẫn còn nhiều lậu chưa trừ bỏ được.

Tôi xin chia sẻ ở đây những trải nghiệm đáng nhớ của tôi về tu luyện là gì, và cách mà Sư phụ đã từ bi chỉ dẫn cho tôi.

Sư phụ đã chấp nhận người có quá khứ hủ bại như tôi

Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là tại một công viên ở Zurich vào tháng 4 năm 2007. Lúc đó tôi ở trong tình trạng sống rất khổ sở, bị chứng đau nghiêm trọng tại đám rối dương (hệ thống dây thần kinh phía sau dạ dày.) Lần đầu tiên luyện các bài công pháp, cơn đau đã giảm. Khi tôi tập công hàng ngày, cơn đau biến mất. Nhưng khi tôi ly khai Đại Pháp, cơn đau quay trở lại.

Trong bảy năm tiếp theo, tôi chỉ luyện công và được thụ ích một chút từ Đại Pháp. Lúc mới bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã 48 tuổi. Trông tôi tương đối già bởi quá khứ từng lạm dụng ma túy và làm những việc vô đạo đức. Sau khi luyện công, dần dần tôi trở nên trẻ hơn. Tuy đã dừng sử dụng ma tuý và những việc bất hảo từ tháng 12 năm 2006, do không có nhân tố tinh thần ước thúc chỉ đạo, không biết cần làm gì tiếp theo.

Cũng nói thêm rằng, tôi đến từ Cuba, một đất nước cộng sản. Dù đã sống ở Thụy Sỹ 23 năm, tư tưởng của tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi tà linh cộng sản. Bởi tôi sinh ra trong một gia đình cộng sản cấp cao, tôi vẫn tin tưởng sai lầm vào những phương pháp thao túng điều khiển tà ác của nó.

Sau đó tôi đã có Sư phụ và Đại Pháp, đáng tiếc là mãi sau này tôi mới nhận thức ra. Bởi tôi quá tự đại, nên không nhận ra sự kiên nhẫn vô lượng của Sư phụ, Sư phụ đã không bỏ rơi tôi.

Trong bảy năm tôi chỉ luyện công, Sư phụ đã an bài nhiều khảo nghiệm tâm tính cho tôi, nhưng tôi luôn trốn chạy. Cuối cùng, tôi không tới lớp học Pháp nhóm, bởi tôi không học Pháp, hay đúng hơn, tôi đã không học Pháp với tâm thuần tịnh, tôi chỉ quan tâm đến sức khỏe, diện mạo trẻ hơn, v.v. Cho dù tôi đã đạt được những điều này nhờ luyện công, tôi vẫn có những chấp trước. Chỉ sau 6 tháng luyện công, tôi trông trẻ ra 20 tuổi, nhưng lại không tu luyện tinh tấn. Tôi đã ôm giữ chặt lấy tự ngã.

Sau đó là giai đoạn tôi tu luyện tốt hơn. Điều quan trọng nhất khiến tôi thấy biết ơn là trong ba năm vừa qua, tôi đã không còn chạy trốn khỏi những khảo nghiệm tâm tính. Tôi tiếp tục tham gia vào nhóm học Pháp, cố gắng nhìn các đồng tu bằng bằng tâm thái khác, kiềm chế những suy nghĩ bất hảo về họ.

Tôi tin rằng đó là bước đầu của việc hướng nội tìm. Ví dụ, tôi bắt đầu không còn nhìn nhận các đồng tu như những người muốn khiêu khích tôi, mà coi họ là những học viên nhiều kinh nghiệm hơn. Tôi muốn làm được như họ. Từ đó, tôi không còn bỏ qua những khảo nghiệm tâm tính, mà cố gắng kiểm soát cơn nóng giận cũng như những tư tưởng bất hảo. Tôi không bao giờ đấu trả mà tự nói với bản thân rằng tôi đã nợ họ, có lẽ bây giờ phải trả lại.

Khi xung đột gia tăng, tôi đã tiếp cận các đồng tu. Sau khi giao tiếp, quan hệ của chúng tôi trở nên tốt hơn. Khi tôi bắt đầu hướng nội tìm, mọi việc đã đi đúng đường. Lúc đó tôi đã học Pháp thường xuyên.

Tôi hy vọng có thể đạt được sự khiêm nhường lớn hơn, và nhận ra lợi ích của sự khiêm nhường. Giờ đây, tôi nhận thấy đằng sau mỗi khảo nghiệm tâm tính đều có sự an bài từ bi của Sư phụ, Sư phụ muốn chúng ta hướng nội và nhìn ra chấp trước.

Khảo nghiệm gần nhất của tôi mới diễn ra không lâu. Bây giờ, tôi có thể nói: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, và Sư phụ chấp nhận tôi là một đệ tử Đại Pháp.”

Đối đãi với nghiệp bệnh

Hơn một năm trước, tôi trải qua nghiệp bệnh nghiêm trọng gần như mất mạng, vì tôi từ chối dùng kháng sinh. Nói theo liệu pháp vi lượng đồng căn, tôi chủ trương bệnh tự chữa lành. Nhưng nhờ tu luyện, chúng ta đã được ban cho những điều mỹ hảo và từ bi vô lượng – đó là Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Khi làm xét nghiệm, người ta phát hiện tôi có khối u. Bác sĩ đã nhiều lần cảnh báo tôi ở trong tình trạng nguy hiểm, cần được theo dõi. Một năm trôi qua. Gần đây tôi quyết định đi kiểm tra lại. Nhờ liên tục học Pháp, tôi nhận thấy tôi đã sẵn sàng ra quyết định làm các xét nghiệm. Kết quả cho thấy tôi đã vượt qua điểm nguy hiểm và không cần theo dõi thêm. Tôi không còn gì nguy hiểm, mọi thứ đều tốt.

Bác sĩ nói: “Ông cần phải ăn mừng. Khối u phổi một năm trước đã thu nhỏ lại.” Thực tế, ở độ tuổi 60 của tôi, các bác sĩ không kỳ vọng khối u sẽ biến mất.

Tôi thì lại nghĩ khác. “Trạng thái thay đổi bởi vì Sư phụ đã coi sóc tôi.” Tôi cảm ơn Sư phụ đã bảo hộ tôi. Tôi không hỏi chi tiết hơn, nhưng tôi biết rằng không còn gì nguy hiểm và không cần theo dõi nữa. Điều đó xác nhận rằng Sư phụ đang coi sóc cho tôi và đã chấp nhận tôi là một đệ tử Đại Pháp.

Khai mở thiên mục

Sau khi trải qua việc khối u thu nhỏ lại và phục hồi phổi, tôi lại đột nhiên gặp nhiều triệu chứng bệnh. Các bác sĩ đã thực hiện nhiều xét nghiệm đánh giá sức khỏe của tôi. Tôi phải tiếp xúc với tia X-quang trong khoảng 30 phút, và việc này cũng ảnh hưởng tới thể trạng của tôi.

Tôi bị nôn mửa và tiêu chảy, đồng thời nghẹt mũi. Tôi nghĩ trong tâm: “Đây là lỗi của tôi. Tôi đã không hoàn toàn tín Sư mà lại đi làm các xét nghiệm.” Lúc đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi đã bật khóc và nghĩ: “Con xin lỗi Sư phụ.” Tôi cũng thấy xấu hổ và xin lỗi một học viên khác. Cô ấy là người duy nhất biết tôi có khối u. Cô ấy đã hỏi tôi: “Nếu ông tin vào Sư phụ, sao còn đến bệnh viện kiểm tra? Ông không nên làm những xét nghiệm.”

Đột nhiên thiên mục của tôi mở ra. Tôi nhìn thấy Sư phụ mỉm cười với tôi và nói: “Hãy quên những việc đó đi và tu luyện tinh tấn. Làm ba việc tốt hơn nữa. Có ý thức trong việc học Pháp chứ không phải theo sở thích.” Sư phụ động viên tôi một cách hài hước. Điều đó thật từ bi, tôi không còn cảm thấy xấu hổ, mà bật cười.

Việc khai mở thiên mục không khiến tôi hoan hỷ, nhưng tôi thấy biết ơn, và cảm thấy trách nhiệm hơn đối với việc tu luyện. Tôi muốn đồng hóa nhiều hơn với Pháp, bởi vì sau khi khai mở thiên mục, can nhiễu sẽ trở nên lớn hơn. Vì vậy tôi phải tu luyện tinh tấn hơn nữa.

Từ ngày hôm ấy, tôi bắt đầu học Pháp tinh tấn. Do đó, tu luyện đối với tôi trở nên kỳ diệu hơn, trở nên trân quý hơn. Tu luyện là nghiêm túc và đứng vị trí số một trong cuộc đời tôi. Quan trọng nhất, tôi đã có thể dễ dàng nhìn ra những khảo nghiệm tâm tính. Trong hầu hết mọi trường hợp, tôi có thể đo lường mọi thứ dựa trên Pháp.

Bên cạnh đó, tôi cũng nghiêm khắc hơn với bản thân. Quá khứ, tôi đã từng trải qua niềm vui trong tu luyện, nhưng bây giờ tâm tôi tĩnh lại và có cảm giác cân bằng. Tuy nhiên, vì đôi lúc tôi vẫn còn những lý do người thường, tôi cần nhiều thời gian hơn để thực sự làm tốt ba việc. Tôi nghĩ rằng điều quan trọng là luôn ghi nhớ bản thân là người tu luyện chứ không phải là người thường. Tiêu chuẩn của tôi được nâng lên mỗi ngày, và việc bảo trì tĩnh tâm có hỗ trợ rất lớn.

Khi gặp khó khăn trong giảng chân tướng, tôi lùi một bước và nghĩ ngay đến Sư phụ và Đại Pháp. Điều này giúp tôi có được trí huệ, tìm ra những lời nói thích hợp khi nói chuyện với mọi người.

Sư phụ luôn ở bên chúng ta, đồng hành cùng chúng ta. Không có gì là ngẫu nhiên, tôi rất chú ý và tôn trọng những lời nói của các đồng tu. Đó có thể là điều mà Sư phụ muốn nói với tôi, hoặc nhắc tôi phải chú ý. Khi nói chuyện với đồng tu, lời nói của tôi xuất ra từ nội tâm, mong muốn mọi người có được đề cao trong tu luyện.

Sư phụ đã giảng:

có lẽ khi nói chuyện với nhau làm xúc động chư vị, có lẽ cái nhân tố để phát sinh mâu thuẫn với chư vị có quan hệ đến lợi ích chính là do Sư phụ đưa vào. Có lẽ chư vị bảo rằng lời nói kia làm chư vị rất cáu, đụng trúng chỗ đau của chư vị, chư vị mới cảm thấy bị kích thích [cáu giận]. Cũng có lẽ là thật sự oan uổng cho chư vị, nhưng lời đó lại không nhất định là họ nói đâu, có thể là tôi nói đó. (mọi người cười) Bấy giờ tôi chính là xem chư vị đối đãi việc ấy như thế nào; bấy giờ chư vị đụng phải họ nhưng thực ra là chư vị bằng như đụng phải tôi. (cười) (mọi người cười, vỗ tay) Hôm nay chúng ta nói tới đây. Những thứ [kia] tôi có thể gỡ bỏ hết sạch cho chư vị; nhưng thói quen được dưỡng thành kia thì chư vị nhất định phải trừ bỏ đi, nhất định phải bỏ, nhất định phải bỏ. (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])

Tôi muốn chia sẻ với mọi người vài suy nghĩ về việc khai mở thiên mục. Tôi sẽ luôn tự nhắc nhở bản thân về điểm này.

Sư phụ đã giảng:

Nhưng xuất hiện vấn đề tự tâm sinh ma này thì không được, người ấy đời này là huỷ [bỏ] rồi. Đặc biệt là những người luyện công tại một tầng nhất định đã khai thiên mục rồi, dễ xuất hiện vấn đề này. Còn có một số người bản thân ý thức của họ cứ hay nhận can nhiễu từ tín tức ngoại lai; tín tức ngoại lai bảo họ thứ gì, họ liền tin thứ nấy; cũng sẽ xuất hiện vấn đề này. Do đó trong chúng ta có những người đã khai thiên mục rồi, sẽ nhận can nhiễu có đủ loại phương diện của các tín tức. (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tu luyện vô sở cầu

Tôi muốn tu luyện tinh tấn mà không truy cầu điều gì, trừ bỏ nghiệp lực tích luỹ qua bao đời do tư lợi. Cơ hội tu luyện trong đời này là sự việc vĩ đại nhất. Tôi hy vọng có thể liên tục tịnh hóa bản thân, buông bỏ thật nhiều chấp trước xuất phát từ tự ngã. Tôi muốn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với nhiều người hơn nữa, trợ Sư chính Pháp tốt hơn. Theo thể ngộ của tôi, mong muốn lớn nhất của Sư phụ là cứu toàn bộ chúng sinh. Tuy nhiên chỉ có Sư phụ biết cơ hội này còn kéo dài bao lâu. Do đó, tôi sẽ toàn tâm toàn ý làm những việc mà Đại Pháp yêu cầu. Tôi sẽ không ôm giữ chấp trước vào thời gian cấp bách mà làm việc. Sư phụ sẽ giúp tôi gặp những người hữu duyên.

Nhờ liên tục học Pháp tôi mới có thể nhận ra sự khác biệt với người thường. Những người quan tâm tới Pháp Luân Đại Pháp tìm tới tôi, thậm chí cả những người trước đây phản đối Đại Pháp. Đột nhiên, họ tới gặp tôi và nói muốn học luyện công. Tiếc là trước đây tôi đã không buông xuống những chấp trước gây cản trở mọi người đến học Đại Pháp. Đây là chuyện tốt và tôi biết ơn Sư phụ. Vẫn còn nhiều tâm chấp trước mà tôi cần tìm và buông bỏ. Tôi cần nghiêm khắc hơn với bản thân, đạt tới tầng thứ đủ tiêu chuẩn để có thể cứu những người hữu duyên. Tuy rằng tu trong mê, nhưng tôi sẽ tinh tấn hơn. Chỉ Sư phụ có thể nhìn thấy ai là người hữu duyên, tôi chỉ cần đi làm những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm. Tu luyện không phải là mò mẫm. Mục tiêu của tôi là mỗi ngày làm được tốt hơn. Tôi nhận thức ra điều đó và tiếp tục làm như thế.

Tôi khiêm nhường xin lỗi nếu thể ngộ có gì sai khác với các học viên tại các tầng thứ khác nhau. Tôi hiểu rằng chúng ta luôn cần nghĩ cho người khác trước.

Tu luyện là một quá trình đầy mỹ hảo. Trên tất cả, đây là điều vô cùng nghiêm túc. Mỗi ngày tôi lại cảm thấy những gì tôi nghĩ trong ngày trước đó không còn đúng nữa – mọi thứ đã khác rồi. Đây là quá trình chúng ta thanh lý bản thân. Mỗi ngày tôi lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn, trẻ trung hơn. Tôi không bao giờ quên còn có nhiều người khác đang chờ chúng ta trao cơ hội.

Cảm tạ Sư phụ từ bi đã cho con cơ duyên to lớn – để con được góp một phần trong thời khắc lịch sử này. Tôi biết cần vô cầu mà tiến về viên mãn, nhưng cũng phụ thuộc vào việc tôi thực hiện thế nào. Sư phụ đang hướng dẫn chúng ta tu luyện lên cao tầng, không có sự bảo hộ dẫn dắt của Sư phụ thì không thể được. Tôi vô cùng cảm kích.

Nhân loại ngày nay rất cần giá trị Chân-Thiện-Nhẫn, điều chỉ có thể đạt được nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết ơn sâu sắc bởi đã có được Chân-Thiện-Nhẫn trong tâm. Tôi hy vọng có thể tiếp tục cứu người thêm nữa. Cơ hội như thế này, tôi tin rằng, chưa từng có trong lịch sử nhân loại.

Tôi vô cùng cảm ơn các bạn đồng tu, những người đã giúp đỡ tôi trên con đường tu luyện. Tôi sẽ tiếp tục tình nguyện hỗ trợ các bạn bởi chúng ta là một chỉnh thể.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/5/394992.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/26/180856.html

Đăng ngày 28-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share