Bài viết của một học viên ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-03-2010] Tôi có may mắn lớn được học Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trong nhiều năm qua, tôi đã đi ra khỏi thành phố để giúp đỡ việc trông cháu. Trong khi chăm sóc chúng, tôi cũng cố gắng làm những việc mà tôi có thể làm – tải và in những kinh văn của Sư Phụ, tài liệu giảng chân tướng và các bài chia sẻ kinh nghiệm. Do thiếu kinh nghiệm nên tôi đã mất nhiều thời gian để làm những việc này. Chồng tôi thường chế giễu tôi bằng cách nói, “Bà mất quá nhiều thời gian về việc này; thức khuya dậy sớm. Thậm chí bà còn đeo tai nghe trong khi làm việc nhà. Nếu bà phải đi làm thì sẽ ra sao? Bà không biết là bà đang làm gì cả.” Ông ấy phàn nàn về mọi thứ tôi làm.

Hầu hết mọi lần, tôi đều phớt lờ những nhận xét của ông ấy. Tuy nhiên, có một lần tôi đã tranh cãi lại khi ông ấy phàn nàn về cách ứng xử của con gái chúng tôi. Sau đó tôi bắt đầu đọc to những lời giảng của Sư Phụ,

“Quý vị sẽ gặp phải nhiều vấn đề lộn xộn. Nhiều vấn đề sẽ xuất hiện từ mọi khía cạnh trong gia đình cũng như ngoài xã hội; hay là thình lình quý vị sẽ gặp một tai họa; hơn thế nữa, quý vị có thể sẽ bị khiển trách do lỗi của kẻ khác, vân vân và vân vân.” (Pháp Luân Công)

Sau đó ông ấy nói, “Chẳng lẽ tôi đã nói điều gì sai? Tại sao bà lại đọc nhẩm to những lời đó? Bà đang bực tức ư?” Thực sự, tôi đang ép buộc bản thân mình nhẫn chịu ông ấy, tôi không có sự từ bi thực sự.

Có lần ông ấy chỉ vào tôi và nói, “Bà đã tập luyện được hơn mười năm. Bà kiên định hơn bất kỳ ai khác và bà luôn luôn nói Pháp Luân Công tốt ra sao, nhưng bà lại không thể thể hiện được nó. Bà vừa mới 70 tuổi và thậm chí không thể trông coi được một đứa trẻ ba tuổi mà không có sự giúp đỡ. Nếu bà có thể chăm lo được mọi thứ ở đây, tôi sẽ bị thuyết phục rằng Pháp Luân Công là tốt.” Nghe thấy điều này, tư tưởng người thường của tôi nổi lên, “Tôi có học thức hơn, đã làm ra nhiều tiền hơn và đã có một công việc tốt hơn nhiều so với ông ấy. Ông ấy có quyền gì để nói với tôi như thế? Ông ấy chưa bao giờ chú ý tới cảm giác của người khác, và hơn thế, không ai có thể chỉ trích được ông ấy.” Tôi đã ép buộc bản thân không tranh cãi với ông ấy bởi vì tôi không muốn trông tồi tệ. Tuy nhiên, tôi thực sự bực mình.

Sau khi học “Giảng Pháp tại Úc châu” tôi ngộ ra rằng khi một học viên có mâu thuẫn với một người thường, tuyệt đối là học viên đó có lỗi. Do vậy tôi nói với chồng mình, “Tôi đã không tu luyện tốt. Nhưng ông không thể nói rằng Pháp Luân Đại Pháp không tốt chỉ vì tôi. Đó là vì tôi không đáp ứng tiêu chuẩn của Đại Pháp. Sư Phụ của tôi dạy học viên rằng phải là người tốt ở bất cứ nơi nào; phải có sự chú tâm trong khi để ý tới những chi tiết nhỏ. Xin hãy tin rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn trong mọi việc tôi làm sau này.

Trong vài năm qua, những vấn đề gia đình đã chiếm mất rất nhiều thời gian và sức lực của tôi. Tại sao lại như thế? Tôi nhận ra rằng tôi chắc phải có những vấn đề phải giải quyết. Bởi vì tôi không tu luyện tốt nên trường năng lượng của tôi không trong sạch. Tôi thực sự cần phải nhìn vào trong. Khi tôi đang ngồi thiền, tôi nhận ra rằng nếu những điều mà chồng tôi đã nói làm tôi phiền lòng nhiều như vậy trong suốt những năm qua, đó là bởi vì tôi có những chấp trước nhất định mà cần phải diệt trừ. Sau khi học Pháp rất nhiều và chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu, tôi đã nhận ra rằng tôi oán giận ông ấy do sự nóng tính và nhỏ nhặt của mình. Kết quả là, bất cứ điều gì ông ấy nói cũng đều làm tôi khó chịu.

Tôi cũng nhận ra rằng những hành xử của người khác phản ánh những hành xử của tôi. Và những tư tưởng tiêu cực của tôi là những yếu tố vật chất trong các không gian khác mà tôi cần diệt trừ.

Sư Phụ đã chỉ ra trong Chuyển Pháp Luân,

“Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.”

Trong khi tôi đang tiêu diệt những chấp trước của mình, Sư Phụ từ bi đã lấy đi những “vật chất” đó. Kết quả là, hoàn cảnh gia đình tôi trở nên hoà thuận hơn và chồng tôi cũng đề cao lên. Ông ấy thậm chí còn giúp tôi làm một số việc nhà. Ông ấy còn bảo tôi đọc Pháp cho ông ấy và nhắc nhở tôi phát chính niệm vào thời gian cố định trong ngày.

Khi tôi đang viết bài này, tôi cảm thấy tĩnh lặng với một tâm trí sáng suốt. Thực sự nó giống như Sư Phụ đã nói với chúng ta, hướng nội tìm có tác dụng kỳ diệu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/31/220748.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/12/116057.html
Đăng ngày: 15-04-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share