Bài viết của một học viên đến từ Slovakia

[MINH HUỆ 03-01-2020] Năm 2018 đối với tôi thật không dễ dàng. Đôi khi trong tu luyện, tôi cảm thấy như đang leo lên một ngọn đồi dốc, với những yêu cầu mỗi ngày một cao hơn. Nhưng nhờ Sư phụ giúp đỡ, tôi đã làm được, đồng thời trong quá trình này còn có thể cứu người .

Lúc đó tôi đã làm việc trong một công ty Công nghệ thông tin được 20 năm, kể từ khi tốt nghiệp đại học. Công việc đang tốt nên tôi thấy không có lý do gì để thay đổi. Tôi làm việc bán thời gian, công việc cung cấp đủ nguồn tài chính cho tôi, đồng thời cho phép tôi có thời gian để làm các hạng mục Đại Pháp và tham gia vào các sự kiện Đại Pháp.

Một phần trách nhiệm công việc của tôi là tổng hợp số giờ làm của những dự án cho công ty mẹ ở nước ngoài. Từ đầu năm đó, việc này là đặc biệt cần thiết, vì tất cả số giờ phải được lên hoá đơn và hoàn thành để kết thúc trong năm.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, giữa lúc công việc gấp rút, ông chủ hỏi tôi có thể lập báo cáo khống tăng thêm giờ hay không. Tôi không hiểu lắm, nên chỉ trả lời, “Về mặt kỹ thuật là có thể, nhưng chúng ta cần thông tin chi tiết cho số giờ đăng ký.” Ông ấy không nói thêm gì và tôi cũng không nghĩ thêm về việc đó.

Tuy nhiên vài ngày sau, ông chủ yêu cầu tôi tạo dữ liệu giả để lên hoá đơn cho hai dự án. Mặc dù ông ấy không nói thẳng đó là sai, nhưng khá rõ ràng, bởi dữ liệu không phản ánh đúng các dịch vụ của chúng tôi. Khi tôi hỏi kế toán và trưởng dự án, họ đáp trả bằng sự im lặng và thậm chí còn gây áp lực để tôi không hỏi: “Cứ làm như thế.”

Tôi từ chối, bởi như thế là không trung thực, là một học viên tôi không thể làm thế. Như thế cũng là phạm pháp, sẽ bị các cơ quan nhà nước phạt. Mặc dù ngày nay, những gian lận kế toán “nhỏ” như thế có lẽ xảy ra mọi nơi, tôi đã từ chối không tham gia.

Tôi giải thích lý do với ông chủ và cố gắng hành xử như một học viên, từ bi với ông ấy, để ông ấy không phạm điều xấu mà huỷ hoại tương lai.

Vài ngày sau, ông chủ gọi tôi lên văn phòng và nói rằng tôi đã bị sa thải.

Đây là một cú giáng mạnh. Nhiều nỗi sợ nổi lên trong đầu tôi: Tôi sợ sẽ không đủ sống, tôi sợ môi trường tu luyện ổn định từ trước tới nay của tôi sẽ bị ảnh hưởng, tôi sợ mất đi địa vị xã hội, tôi sợ bị coi thường là “thất nghiệp”, v.v..

Cùng lúc, tôi cũng lý tính nhìn nhận vấn đề từ cơ điểm của một học viên: Đây chắc chắn là một dạng bức hại của Cựu thế lực. Cựu thế lực đã nhìn thấy những chấp trước của tôi và muốn “trừ bỏ” chúng theo cách của họ. Khi đọc Pháp của Sư phụ, tôi dừng lại ở đoạn:

Khí thực sự không thông thì người ta cũng không vấn đề gì; thông thường là do tác dụng của tinh thần chúng ta, lại nghe mấy vị khí công sư giả nói rằng khí mà lên đỉnh đầu thì xuất hiện thiên sai nào đó, nên họ sợ lắm. Sự lo sợ của họ có khi nó thật sự mang đến phiền toái. (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

cựu thế lực hành xử giống như “những khí công sư giả,” tiêm những tư tưởng sợ hãi vào đầu tôi. Tôi quyết định không chấp nhận khảo nghiệm từ cựu thế lực và phủ nhận loại bức hại tài chính này. Tôi vực lại tinh thần: “Được, các ngươi muốn bức hại tài chính ta? Giờ ta sẽ đi tìm việc làm và sử dụng cơ hội này để cứu người, giảng chân tướng cho họ. Trong quá trình này, ta nhất định sẽ buông bỏ những chấp trước, tu luyện theo Pháp của Sư phụ, ta chỉ đi theo an bài của Sư phụ.” Đột nhiên, tôi cảm thấy tương lai lại tươi sáng.

Hoàn cảnh này cũng có mặt tích cực. Với lương hiện tại của tôi, tôi không chắc có thể tới Mỹ tham dự Pháp hội và tham gia các hoạt động, nhưng vì bị sa thải, tôi được nhận trợ cấp thôi việc, việc chi trả cho chuyến đi khá dễ dàng. Trên hết, tôi sẽ không bị hạn chế vào thời gian nghỉ phép.

Nhưng quyết định đi Mỹ cũng không dễ dàng. Tôi phải chọn giữa đi Pháp hội hay tiết kiệm tiền để đảm bảo cho cuộc sống tương lai. Sau khi chia sẻ với các học viên khác, tôi nhận ra quan niệm tiết kiệm tiền của mình xuất phát từ tâm sợ hãi và vợ chồng tôi (vợ tôi cũng là một học viên) nhận được số tiền này để có thể tới Mỹ và đề cao nhanh hơn trong tu luyện. Cũng cần nói rằng chúng tôi đã không sử dụng hết số tiền, và phần còn lại đủ để chúng tôi tự tin cho tương lai.

Tôi cũng bắt đầu tìm việc mới. Vì tôi đã không tìm việc trong 20 năm, tôi cần phải bổ sung kiến thức mới. Tôi bắt đầu gửi hồ sơ. Mặc dù đã gửi đi nhiều hồ sơ và thư xin việc, tôi sớm nhận ra có rất ít vị trí phù hợp với trình độ của tôi, về cơ bản là không có. Tôi không nhận được một phản hồi nào.

Tuy nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Mặc dù công việc cũ của tôi tập trung vào quản lý chất lượng, nhưng tôi cũng có một số kiến thức nhất định về lập trình web. Những điều tôi biết về lập trình web chủ yếu từ các hạng mục Đại Pháp mà tôi đã tham gia và xây dựng các website. Nhưng nó có đủ để kiếm việc hay không thì chưa biết.

Tôi đã được khích lệ sau khi bắt đầu gửi hồ sơ xin việc liên quan đến vị trí lập trình web và nhận được lời mời phỏng vấn.

Tuy nhiên thành thực mà nói, tôi sớm nhận ra kiến thức của mình bị hổng nghiêm trọng.

Sau vài lần phỏng vấn, rõ ràng tôi có thể kiếm được một công việc với những kiến thức hiện tại, nhưng là một công việc cấp thấp.

Khi nghĩ về điều này, tôi thấy nó tương tự như trạng thái tu luyện của bản thân. Trong vài năm nay, tôi bị hãm lại tại một tầng thứ mà không đề cao lên được. Đúng như Sư phụ giảng:

Như vậy chúng ta phàm khi luyện công chưa xung qua quan được, khí không xuống, [thì] chúng ta hãy thử tìm nguyên nhân ở tâm tính, có phải là vướng ở tầng ấy một thời gian lâu quá không; cần phải thực sự đề cao tâm tính! Khi chư vị thực sự đề cao tâm tính, chư vị sẽ thấy nó có thể xuống. (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tôi quyết định tiếp cận vấn đề như một người tu luyện và dùng cơ hội này để nâng cao kỹ năng cá nhân. Tôi nghiên cứu những công nghệ có nhu cầu cao, và kiểm tra xem kỹ năng nào tôi có thể trau dồi trong vài tháng tới. Tôi cũng cố gắng lựa chọn những kỹ năng có ích cho công việc hạng mục Đại Pháp trong tương lai.

Bên cạnh việc học các công nghệ mới, hàng ngày tôi duy trì học các bài giảng Pháp, nhẩm thuộc Pháp và luyện công. Học Pháp giúp tôi nhìn sự việc theo hướng tích cực. Tôi không đặt hy vọng ở nơi người thường, tôi nhìn nhận đó là quá trình tôi có thể cứu người và đồng thời buông bỏ chấp trước.

Trong khi đó, tôi vẫn tiếp tục gửi hồ sơ xin việc. Nhiều lần phỏng vấn, tôi cảm thấy mình hoàn toàn mất mặt. Đặc biệt có một lần, tôi được yêu cầu viết một chương trình đơn giản, nhưng tôi không làm được. Nhà tuyển dụng nhìn tôi khó hiểu và nói: “Anh nói là anh có thể lập trình?” Lúc đó tôi chỉ muốn độn thổ.

Sau đó nghĩ lại về tình huống này, tôi nhận ra điều khiến tôi phiền nhất, là tôi luôn lo lắng xem nhà tuyển dụng và những cộng sự trong buổi phỏng vấn nghĩ gì về tôi. Tôi quá lo âu đến nỗi không lập trình được.

Tôi nhận ra tôi có chấp trước mạnh mẽ vào cái danh.

Thực tế, sau buổi phỏng vấn, tôi đã có cơ hội nói về chương trình biểu diễn nghệ thuật Shen Yun, tôi nói với ba người họ rằng chương trình đó tuyệt vời thế nào. Đó là vì, sau khi hoàn toàn mất mặt về trình độ công việc, tôi thấy mình cần làm hết sức của một học viên. Tôi có thể cư xử bình thường và như một học viên.

Mặc dù tôi không nhận được công việc đúng như dự đoán, tôi cảm thấy tôi đã làm những điều mà một học viên nên làm, và tôi cũng tự tin hơn trong những lần phỏng vấn sau, có lẽ vì tôi đã tìm ra chấp trước vào danh và bắt đầu buông bỏ nó.

Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”, Sư phụ đã giảng:

Nhưng tôi mong rằng mọi người sau khi vấp ngã cần tiếp thụ bài học giáo huấn chính diện, không được cứ tiếp thụ giáo huấn phản diện. Tiếp thụ giáo huấn phản diện chính là dùng nhân tâm để xét vấn đề, biến bản thân thành giảo hoạt và viên dung, thế là biến thành xấu rồi.

Cần nghĩ vấn đề một cách chính diện, hễ ngã rồi thì hãy từ góc độ người tu luyện mà tìm nguyên nhân: ‘Mình sai sót ở đâu nhỉ?’ Hãy lấy Pháp mà đo lường, thì chư vị mới có thể tiếp thụ bài học chính diện, thật sự có thể làm được như thế thì nhất định sẽ tốt.

Tôi không nhìn vào mặt tiêu cực của những buổi phỏng vấn. Mỗi lần phỏng vấn thất bại, tôi tổng kết những điểm và câu hỏi tôi đã sai và học chúng. Mặc dù đôi lúc có nhiều cảm xúc như – “Anh không đủ năng lực, kiến thức của anh quá hạn hẹp cho một công việc tốt” – Tôi cố gắng vượt qua chúng và coi đó là tu luyện. Tôi cố gắng không để tâm đến chúng và chỉ học bài học chính diện. Như Sư phụ đã giảng cho chúng ta, chúng ta cần học những điều mới và buông bỏ những chấp trước mới tìm được.

Đôi khi những người tuyển dụng tỏ ra kiêu ngạo khi họ nghĩ kiến thức của tôi bị hổng. Sau đó tôi hướng nội tìm, và thấy tôi cũng có xu hướng coi thường người khác, như thể tôi biết nhiều hơn hoặc tôi tốt hơn những gì họ nhận ra. Tôi bắt đầu dùng chính niệm để trừ bỏ chấp trước này.

Có một công ty muốn tuyển dụng tôi. Tuy nhiên, khi vào xem trang web của họ, tôi thấy có nhiều nữ sinh viên trẻ làm việc ở đó. Tôi bắt đầu lo lắng: “Nếu có nhiều cô gái trẻ quanh tôi, có thể chấp trước dục vọng của tôi sẽ nổi lên?” Tâm sợ hãi này khá mạnh và tôi cảm thấy gần như muốn từ chối lời mời tiềm năng này. Tuy nhiên, sau khi chia sẻ với một học viên khác, tôi nhận thức ra không nên đưa ra quyết định dựa trên tâm sợ hãi. Tôi nên trừ bỏ tâm sợ hãi trước, sau đó mới quyết định làm gì.

Khi học Pháp, tôi đọc đến đoạn:

điều mà cậu ấy nghĩ đến trước nhất là: ‘Tôi không phải người bình thường, tôi là người luyện công; các vị chớ đối xử với tôi như thế; tôi là [người] tu Pháp Luân Đại Pháp’. Niệm đầu vừa xuất khởi, “xoẹt” [một cái] lập tức tất cả đều biến mất; (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu nhìn tình huống khác đi. Trước kia tôi coi bản thân là nạn nhân: “Tôi có thể làm gì ở đó nếu có quá nhiều cô gái trẻ xung quanh?” Giờ đây tôi có nhận thức là: “Tôi là một học viên. Tôi chủ động trong tình huống này. Nếu họ cư xử không đứng đắn, tôi sẽ bảo họ để tôi yên. Sẽ có cách để xử lý.”

Nhận thức mới này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi cũng cảm thấy tầng thứ của mình được nâng lên. Tôi thật sự đã nhận được lời mời làm việc từ công ty này, nhưng khi đang suy nghĩ – bởi có một số điều chưa thoả mãn kỳ vọng của tôi, tôi nhận được điện thoại từ một công ty khác, nơi tôi đã gửi hồ sơ trước đó.

Người gọi điện xin lỗi vì sự chậm trễ, họ đã đặt nhầm hồ sơ của tôi và mới vừa tìm ra. Tôi nói tôi không có nhiều thời gian và đã nhận được một số lời mời công việc, nhưng anh ấy nói sẽ nhanh thôi và mời tôi tới buổi phỏng vấn vào sáng hôm sau.

Trong buổi phỏng vấn, tôi đã sử dụng rất nhiều điều tôi học được từ những buổi phỏng vấn trước. Bầu không khí rất cởi mở. Sau buổi phỏng vấn, gần như cùng ngày, tôi nhận được lời mời. Điều kiện tốt hơn nhiều so với vị trí mà tôi đang cân nhắc, nên tôi đã đồng ý.

Trong quá trình tìm việc, tôi thật sự cảm thấy bản thân đã đi được một quãng dài trên con đường tu luyện. Đến cuối cùng dường như công việc đã tìm đến tôi. Tôi cảm thấy tôi đã bỏ được lượng lớn chấp trước và nhẹ nhàng hơn nhiều.

Quá trình tìm việc của tôi diễn ra trong gần sáu tháng. Nhờ Sư phụ đã từ bi an bài, việc tham gia vào các hạng mục Đại Pháp và các hoạt động Đại Pháp khác của tôi không bị gián đoạn.

Công việc mới cho phép tôi tiếp tục làm việc trong các hạng mục, thậm chí tôi có thể nâng cao các kỹ năng lập trình web, trở nên chuyên nghiệp hơn và hữu dụng hơn cho các hạng mục Đại Pháp. Con cảm tạ Sư phụ vì an bài này.

Tôi xin chia sẻ thêm hai trải nghiệm tu luyện của bản thân.

Công việc của tôi không phải của tôi

Trong công việc gần đây, tôi đã viết một phần của chương trình. Trong cuộc họp với các đồng nghiệp, hoá ra phần chương trình mà tôi viết sẽ không được dùng, và thậm chí tôi bị yêu cầu làm lại, đối với tôi dường như phải bắt đầu lại từ đầu. Đồng nghiệp của tôi nhận xét: “Đây là phát triển thông minh. Chúng ta làm từng bước và thay đổi khi cần thiết.”

Tôi khó có thể chấp nhận rằng phần việc của tôi không được sử dụng. Khi hướng nội tìm, tôi thấy tôi đã có chấp trước vào công việc, rằng đó là của tôi hay là “do tôi làm.”

Tôi nhận ra tôi có tâm chấp trước vào bất cứ công việc nào tôi làm. Là một học viên, tôi nên làm hết sức nhưng không được chấp trước vào nó. Tôi nhớ đến câu chuyện về Milarepa trên website Minh Huệ – ông đã phải nhiều lần phá huỷ ngôi đền mà ông vừa xây dựng xong. Tôi nhìn thấy điểm tương đồng giữa câu chuyện này và bản thân. Phá đi một phần công việc hay làm cái mới không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, không phải bởi công việc, ít nhất đối với tôi, mà bởi những chấp trước đã tạo thành. Mặc dù chúng ta sống ở thế hệ khác và không phải đang xây một ngôi đền, nhưng chúng ta cũng phải trừ bỏ những chấp trước trong tâm.

Sau khi tôi đã xác định được chấp trước và dùng chính niệm để khẳng định những tư tưởng này không phải là chân ngã của bản thân, một đồng nghiệp đã nói rằng anh ấy có thể xử lý việc làm lại. Thực tế, việc này đối với anh ấy không khó khăn gì và anh ấy đã làm rất nhanh.

Những quả dâu tây

Tôi muốn chia sẻ thêm một câu chuyện về những quả dâu tây. Tôi cùng vợ đến cửa hàng rau quả, và cô ấy chọn một túi dâu tươi. Tôi không hài lòng, trong đầu tôi có suy nghĩ rằng những quả dâu tây này nhập từ nước ngoài, và chúng không tự nhiên. Tôi cố gắng ngăn vợ mua chúng, nhưng cô ấy thật sự muốn mua và đã mua. Tôi bắt đầu tức giận với vợ. Tối hôm đó khi cô ấy ăn dâu, tôi rất bất mãn. Tôi nhận xét rằng chúng có lẽ không tốt như vẻ ngoài của chúng. Vợ tôi không nói gì và tiếp tục ăn.

Tôi cảm thấy sự tức giận của tôi đối với vợ là không đúng. Nó đến từ đâu? Sau đó trong đầu tôi xuất hiện từ “tật đố.” Nhưng tôi không thể tìm ra vì sao, bởi vì tối hôm đó, thực sự tôi không thích ăn dâu.

Khi tôi suy nghĩ đào sâu hơn, tôi nhận ra tâm tật đố đã làm tăng cường quan niệm “những quả dâu tây nhập từ nước ngoài” để nguỵ trang. Tuy nhiên, thành thực mà nói, tôi ghen tị với sự vui vẻ của vợ tôi khi cô ấy ăn những quả dâu. Tôi cảm thấy cô ấy có được nó dễ dàng và thoải mái hơn tôi. Sự tật đố tăng cường những quan niệm “chưa chín” và “từ nước ngoài”, những lý do hợp lý để áp đặt quan điểm lên vợ tôi, cố gắng thuyết phục cô ấy đừng mua chúng.

Tuy nhiên một tầng sâu hơn, tôi nhìn thấy vấn đề thâm sâu hơn. Khi tôi bị tâm tật đố chi phối, có một phần của tôi cảm thấy bản thân có thể nhìn sự việc từ góc độ cao hơn, và dường như biết nhiều hơn người khác về cách xử lý nó.

Sư phụ đã giảng:

Trong tâm Thân Công Báo thấy bất bình: ‘Để ông ấy phong Thần là sao? Các vị thấy tôi Thân Công Báo này thật lợi hại, đầu của tôi cắt rơi xuống rồi lại đặt lên được, tại sao không để tôi phong Thần?’ Ông ta tật đố quá không chịu được, cứ mãi theo loạn phá Khương Tử Nha. (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Chẳng phải tôi đang hành xử như Thân Công Báo? Căng thẳng vì điều nhỏ nhặt và gây khó dễ cho vợ tôi?

Lúc đó tôi đã quên bản thân là một học viên và hoàn cảnh đó là do Sư phụ an bài cho tôi.

Mặt khác, tâm tật đố này đã khiến tôi nghĩ tôi tốt hơn Sư phụ, rằng cách tôi nhìn sự việc là đúng đắn. Cũng tương tự như câu chuyện về Thân Công Báo, người coi quan điểm của mình là đúng và đứng trên người khác.

Sự thật lại khác. Khi tôi nói chuyện với vợ, cô ấy nói chỉ muốn nếm thử dâu tươi. Nếu tôi thực sự tu theo Chân-Thiện-Nhẫn và muốn chứng thực Pháp, tôi nên để vợ tôi mua chúng và giữ những suy nghĩ chính diện về việc này.

Tâm tật đố có thể ẩn sau những quan niệm “vô hại” về người khác “nên” hành xử thế nào và họ “nên” làm gì. Chúng ta, là những học viên, không có quyền phán xét người khác “nên” làm gì. Có thể những gì họ đang làm là do Sư phụ an bài, với trí huệ toàn năng của Ngài, để chúng ta nhìn thấy chấp trước của bản thân. Chúng ta không nên phàn nàn rằng người khác có những chấp trước gì, thay vào đó nên nhanh chóng buông bỏ những chấp trước của bản thân! Có lẽ, sau khi chấp trước của chúng ta được loại bỏ, tình huống sẽ được giải quyết theo cách hài hoà nhất.

Những điều tôi chia sẻ dựa trên nhận thức hữu hạn của bản thân. Nếu có gì không phù hợp, vui lòng xin chỉ ra.

Cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Séc và Slovakia năm 2019)


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/3/182008.html

Đăng ngày 02-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share