Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2019] Em trai của tôi là một bác sỹ y khoa. Một ngày nọ vào năm 2005 cậu ấy đã gọi điện cho tôi và nói, “Chị đến nhà em đi. Đầu em đang đau quá, không thể chịu đựng nổi nữa!” Tôi liền lập tức đạp xe đến nhà cậu ấy.

Cậu ấy tốt nghiệp trường Đại học Y khoa Trường Xuân, sau đó học tiếp để lấy bằng thạc sỹ. Cậu ấy bị suy nhược thần kinh, đau nửa đầu, và mất ngủ. Tất cả đều được chữa lành sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Tuy nhiên khi chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, cậu ấy sợ bị bức hại nên đã ngừng tu luyện. Sau đó những căn bệnh này đã quay lại với cậu ấy và ngày càng trở nên tệ hơn.

Cậu ấy không thể tập trung vào công việc của mình ở bệnh viện vì những chứng bệnh này. Lúc đầu để có thể ngủ được cậu ấy đã uống rất nhiều thuốc ngủ. Khi thuốc ngủ không còn tác dụng gì nữa, thì cậu ấy quay sang uống rượu và đã uống rất nhiều rượu. Nhưng cũng chẳng có gì khá hơn.

Khi nhìn thấy cậu ấy, tôi bị bất ngờ và cảm thấy xót thương cho cậu. Cậu trông rất nhợt nhạt và gầy gò, và thậm chí không thể giữ cho thân mình thẳng để đi lại. Làm sao mà cậu ấy có thể thành ra như vậy ở tuổi còn trẻ thế này?

Tôi để ý thấy phần thái dương bên trái của cậu ấy có một miếng dán trông giống miếng cao dán, nên đã hỏi cậu ấy xem đó là gì. Cậu ấy nói cậu ấy đã thử rất nhiều thứ, từ phương pháp điều trị của Tây Y đến Trung Y và khi chẳng có phương pháp nào hiệu quả, cậu ấy lại quay sang thử tất cả các loại thuốc dân gian và đây là thứ mà cậu ấy lấy từ thành phố Tam Đảo. Theo như cậu ấy, thì miếng dán này có ba cấp độ. Tất cả mọi người đều nói rằng hiệu quả của miếng dán này rất kỳ diệu. Hầu hết những người bị chứng đau nửa đầu và mất ngủ sẽ cần sử dụng miếng dán cấp độ hai và họ thường sẽ được chữa khỏi nhanh chóng. Rất ít người cần đến miếng dán cấp độ ba.

Miếng dán ở bên thái dương của em trai tôi là cấp độ ba vì cậu ấy đã dùng miếng dán cấp độ một và hai rồi mà không có nhiều hiệu quả. Cậu ấy đã nhờ tôi giúp cậu thay miếng dán mới. Khi gỡ miếng vải ra tôi đã bị sốc bởi những gì mình trông thấy. Ở thái dương của cậu ấy có một cái lỗ, nó đã bị mưng mủ, ra máu và thối rữa.

Tôi đã thay miếng băng mới và hỏi xem cậu có cảm thấy đau không. Cậu đã trả lời: “Sao không đau chứ! Chị ơi, chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và em nghĩ chị có thể cho em xin vài ý kiến. Em không muốn giấu chị bất cứ điều gì. Em đang tìm một cách điều trị khác. Em đã đi tìm gặp một người bạn học cũ và bố của anh này thờ cúng “linh thể cấp thấp”. Ông ấy nói nếu em có thể thờ cúng “linh thể” của ông ấy thì sau đó em sẽ lập tức khoẻ lại ngay. Nhưng điều mà em cảm thấy có chút không thoải mái đó là linh thể này phải được truyền cho đời sau. Khi em chết đi, con trai của em sẽ phải tiếp tục thờ cúng nó. Dù sao đi nữa, em cũng đã đặt xe và em sẽ đi gặp người đàn ông này vào ngày mai.”

Tôi nói: “Dù sao thì chị cũng đã ở đây vào thời khắc quan trọng này và em đã hỏi xin chị ý kiến, vì vậy chị phải thành thực và có trách nhiệm với em.” Tôi đã nói với cậu ấy điều Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giảng:

“Trong quá khứ có một câu: ‘Nghìn năm chẳng được chính Pháp, còn hơn một ngày tu thiền cáo hoang’” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng:

“Mời Thần đến thì dễ mời Thần đi thì khó.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói tiếp: “Vì vậy, lời khuyên của chị cho em đó là, em không nên đến đó và đừng chiêu mời bất cứ phiền phức nào cho mình. Chị nghĩ những người đưa ra những kiểu thờ cúng sinh linh như vậy để chữa bệnh có thể là vì mục đích muốn kiếm tiền hoặc là những lợi ích khác. Trước kia nhờ tu luyện Đại Pháp mà mọi bệnh tật của em đã được chữa lành. Em cũng không phải trả một đồng nào hay phải đồng ý bất cứ điều kiện gì, có đúng không? Nó thực sự chỉ là vì lợi ích riêng của em và để em trở thành một người tốt. Pháp Luân Đại Pháp không vì danh và lợi và nó thực sự là một môn tu luyện chân chính. Một khi em đem ra so sánh, em có thể dễ dàng phân biệt rõ tốt xấu!“

Em trai tôi thừa nhận: “Em hiểu tất cả những điều này. Em biết Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, còn những pháp môn khác thì không. Em đã được hưởng những lợi ích to lớn từ việc tu luyện Đại Pháp vì mọi bệnh tật của em đã được chữa lành. Nhưng em đã ngừng tu luyện khi nhóm tà ác của Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại và giờ tất cả mọi bệnh tật của em đã quay lại. Em nghĩ rằng Sư phụ sẽ không muốn em nữa. Vì vậy đó là lý do tại sao em tìm kiếm những pháp môn khác. Chị có thể cho em biết, liệu Sư phụ sẽ vẫn chấp nhận một người như em không?”

Tôi đáp: “Em đã gọi chị đến đây vào thời điểm quan trọng này và chị nghĩ nếu Sư phụ không chăm sóc cho em thì chị sẽ không được em gọi đến đây. Thực ra, Sư phụ đã liên tục bảo với chúng ta rằng chúng ta nên khuyên những học viên đã ngừng tu luyện quay lại với Đại Pháp. Chẳng phải em là một trong số họ sao? Chị nghĩ em nên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lại đi. Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu em. Em chỉ có một con đường duy nhất đó là vững tin vào Đại Pháp và tu luyện Đại Pháp. Về cơ bản em đang muốn biết chắc rằng Sư phụ sẽ vẫn chăm sóc cho em có đúng hay không. Có phải đó là mối bận tâm của em?

Em trai của tôi đã xác nhận: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Sư phụ không còn chăm sóc cho em nữa? Chị không thể đánh cược mạng sống của em vào một điều mà chị không biết chắc.” Tôi nói: “Trước tiên em cần phải chỉnh lại suy nghĩ của mình. Pháp Luân Đại Pháp là Pháp của vũ trụ. Sư phụ từ bi với chúng sinh, chính vì vậy mà Ngài đã truyền Đại Pháp đến nhân gian. Sư phụ ban cho chúng ta cơ hội để tu luyện. Miễn là em muốn tu luyện, thì Sư phụ sẽ giúp em, chăm sóc cho em, thanh lý mọi bệnh tật cho em, trông chừng em, và bảo vệ em. Trước kia khi em tu luyện mọi bệnh tật của em đã được chữa lành. Chẳng phải đó là bằng chứng tốt nhất sao? Làm sao có thể nói nó là điều không biết chắc? Trước kia em đã từ bỏ vì tâm sợ hãi và đó là một bước đi hoàn toàn sai lầm. Em phải suy nghĩ cẩn trọng về nó và em không thể tiếp tục phạm phải những sai lầm tương tự như vậy!”

Cậu ấy có vẻ hối hận và nói: “Em cảm thấy rất tiếc. Liệu Sư phụ vẫn muốn em chứ?” Tôi đáp: “Điều tốt là em đã biết mình sai. Em chỉ cần nhanh chóng quay lại.” Tôi nói với cậu ấy rằng Sư phụ đã giảng:

“Tôi không thích khi thấy chư vị tự trách, không có tác dụng gì. Tôi vẫn là nói câu ấy: trượt ngã rồi đừng nằm ở đó, mau đứng lên đi thôi!” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Cậu ấy nói: “Vâng đúng vậy. Giờ em hiểu rồi. Em không thể mắc sai lầm hết lần này đến lần khác được. Em sẽ nghe lời Sư phụ và ‘đứng dậy ngay lập tức.’ Em sẽ quay lại tu luyện!”

Tôi hỏi xem liệu cậu ấy có thể tập trung niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân–Thiện–Nhẫn hảo” được không và cậu ấy đã quả quyết trả lời rằng có. Tôi nói: “Tuyệt vời, vậy chúng ta cùng bắt đầu nhé. Em sẽ niệm chín chữ đó và chị sẽ phát chính niệm. Đồng ý không?” Cậu ấy đã đồng ý.

Chúng tôi đã thực hiện trong 40 phút. Trong suốt thời gian này, biểu cảm gương mặt của cậu ấy đã thay đổi từ đau đớn sang bình thản, màu da của cậu ấy chuyển từ tái nhợt sang trắng hồng.

Cậu ấy rất vui mừng và bảo với tôi: “Lúc mới bắt đầu, đầu của em đau nhức dữ dội, nhưng dần dần nó không còn đau nữa. Em đã hết đau trong 30 phút qua.” Tôi cũng chia sẻ trải nghiệm của việc phát chính niệm. Sau khi chia sẻ với nhau khoảng hơn 10 phút, chúng tôi bắt đầu làm lại. Hệt như lần trước, tôi phát chính niệm trong bốn giờ đồng hồ và cậu ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” trong bốn giờ đồng hồ. Vào khoảng 2 giờ chiều, cậu ấy đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Sau đó tôi để ý thấy miếng dán ở thái dương của cậu ấy đã biến mất. Lỗ máu và mủ đã hoàn toàn biến mất. Thái dương phẳng lì với phần da thịt mới. Da ở đó mềm như da của một đứa trẻ sơ sinh. Tôi chụp lấy cái gương và đưa nó cho cậu ấy để cậu ấy có thể tự xem.

Cậu ấy quá kinh ngạc và thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ! Thật không thể tin nổi!”

Tôi nói với cậu ấy: “Pháp Luân Đại Pháp thật là khoa học siêu thường, nội hàm bác đại tinh thâm. Em có thể giải thích việc này bằng khoa học y khoa không?“ Cậu ấy nói: “Không có cách nào để giải thích cả. Với điều trị y tế thông thường, cũng phải mất vài tháng để lên da non và khỏi hẳn. Điều này thực sự không thể tưởng tượng được.”

Sau đó cậu ấy đã gọi cho người bạn cùng lớp của mình và nói, “Hãy báo cho cha cậu biết rằng tớ sẽ không đến gặp ông ấy vào ngày mai nhé. Cơn đau đầu của tớ đã hết rồi, và nó chỉ mất có bốn tiếng đồng hồ. Vết thương cũng đã lành. Chị của tớ là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tớ. Kể từ bây giờ trở đi tớ sẽ chỉ tu luyện Đại Pháp.” Tôi nghe người bạn cùng lớp nói, “Thật vậy ư? Thật vậy ư? Ồ, thế thì tuyệt quá! Không sao đâu, miễn là nó giúp được cho cậu khỏi đau đầu thì cậu hãy cứ làm thế đi! Tớ sẽ nói cho cha tớ rằng giờ cậu đã khoẻ lại rồi. Cha tớ sẽ hiểu thôi.”

Sau đó tôi dạy cho em trai các bài công pháp và chúng tôi học Pháp cùng nhau. Tôi giúp cậu ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và cậu ấy cũng đã viết một bản nghiêm chính thanh minh trên Minh Huệ liên quan đến việc cậu ấy quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Kể từ đó, em trai của tôi đã đi một con đường nhân sinh mới. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/16/396782.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/24/182511.html

Đăng ngày 01-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share