Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ

[MINH HUỆ 01-12-2019] Tháng Bảy năm nay, các học viên địa phương bắt đầu ra ngoài luyện công mỗi sáng. Ngày thứ nhất có tám học viên và ngày thứ hai có 12 người. Nhưng sau đó số người tham dự thưa dần và cuối cùng chỉ còn lại bốn người. Sau đó, một học viên nữa không thể đến được vì bận việc gia đình và chỉ còn lại ba người.

Một ngày kia, tôi cũng bỏ lỡ buổi luyện công. Sáng hôm sau, cô Lynda điều phối viên của chúng tôi nói rằng: “Hôm qua chỉ có tôi và May!”

Thành thật mà nói tôi chỉ đến điểm luyện công vì sợ bị mất mặt. Tôi không thích việc phải lái xe 20 phút mỗi sáng để đến rồi về từ điểm luyện công. Tôi thầm ước có thể tìm được lý do để không phải đến. Sau đó cô Lynda bảo tôi rằng cô ấy cũng bị dao động. Cô không chắc liệu điểm luyện công này có thể kéo dài được bao lâu khi không có nhiều học viên đến luyện.

Một buổi sáng Chủ nhật có một phụ nữ ăn mặc sang trọng ghé ngang. Cô hỏi xem chúng tôi đang tập môn gì. Cô Lynda bảo với cô ấy rằng: “Đây là Pháp Luân Đại Pháp.” Người phụ nữ hào hứng nói: “Pháp Luân Đại Pháp! Tôi đã nhìn thấy Đoàn nhạc Tian Guo của các bạn biểu diễn trong một cuộc diễn hành. Âm nhạc thật hay! Tôi muốn tập luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Cô Lynda nhận ra chúng tôi phải tiếp tục đến điểm luyện công vì có những sinh mệnh ở đây chờ chúng ta đến cứu!

Thi thoảng, các học viên từ những khu vực khác đến tham gia cùng chúng tôi, nhưng lượng người tham dự vẫn ít. Mọi người cảm thấy thấp thỏm. Sư phụ đã khích lệ chúng tôi theo cách đặc biệt.

Hôm đó là thứ Ba và chúng tôi đang luyện bài công pháp thứ hai (bản 60 phút). Trong khi đang đưa hai tay lên, tôi bất chợt nhìn thấy một phụ nữ mặc đồ màu trắng đang đứng luyện công giữa May và tôi. Trước mặt chúng tôi, có sáu học viên nam đang đứng thành hàng thẳng luyện công.

Tôi nhìn qua bên trái, thấy có hai học viên nữ đang đứng luyện công giữa Lynda và May, và xa xa bên trái của Lynda, có hơn chục học viên lớn tuổi luyện công cùng chúng tôi. Họ tạo thành nửa vòng tròn với chúng tôi.

Khi buổi luyện công kết thúc, tôi bảo với May và Lynda rằng chúng ta đã có rất nhiều học viên cùng tham dự. Lynda phấn khích nói: “Tôi không nhìn thấy họ!“ Tôi nói: “Họ ở không gian khác.” Sau đó tôi mô tả lại cảnh tượng và May vui vẻ nói: “Chúng ta không đơn độc!”

Một ngày khác, trong khi chúng tôi đang luyện bài công pháp thứ hai 60 phút, tôi nhìn thấy ba chiến binh cổ đại cao sừng sững đang đứng trước mặt May và tôi. Họ có đôi chân to và tôi phải nói rằng ngay cả bão cũng không thể làm họ lay chuyển. Họ mặc áo giáp màu nâu, sau lưng đeo bảo kiếm, uy vũ hùng tráng đứng thẳng cùng hướng với chúng tôi.

Tôi nhìn về phía bên trái của mình, thấy có hai tiên nữ, một trong trang phục màu hồng và người kia trong trang phục xanh lá, cả hai đang nhảy múa gần một học viên tên Michael.

Trong khi luyện bài công pháp thứ ba, tôi nhìn thấy một cây cột khổng lồ trước mặt May và tôi. Cây cột cao khoảng 30 mét và có đường kính một mét. Nó được làm bằng ánh sáng trắng, trông rất ngoạn mục và đẹp. Sau đó tôi nhận ra đó là một cột trụ công! Thật là một sự khích lệ to lớn mà Sư phụ dành cho chúng tôi để chúng tôi có thể duy trì việc luyện công tập thể và truyền bá Pháp!

Lần thứ ba, sau khi luyện bài công pháp thứ hai 60 phút, tôi đột nhiên cảm thấy mình cao lớn, với thân thể vật chất là trung tâm. Có các lớp thân thể trong mờ chồng lên nhau, cái này lớn hơn cái kia, bao bên ngoài thân thể vật chất, và cao hơn nhiều những cây đại thụ xung quanh chúng tôi. Tất cả các thân thể đang cử động tay lên xuống theo tiếng nhạc.

Trong khi đang luyện bài công pháp thứ tư, tôi cảm thấy đôi tay mình đang di chuyển lên phía sau lưng cơ thể to lớn của mình. Ngay khi lòng bàn tay của tôi chạm vào tóc, tôi nhận ra chiều cao của mình không đổi. Nhưng những thân thể khác của tôi vẫn đang luyện công với nhạc. Tôi đã lạc vào trạng thái vô cùng tuyệt vời. Tôi nghĩ có lẽ khi ấy thân thể của tôi đang ở trạng thái diễn hóa tốt nhất.

Lần thứ tư, cả bầu trời mù mịt. Có một khoảng hở 2-3 mét ở đường chân trời, và có bảy đến tám đỉnh cột đá cùng nằm trên lớp sương mù và có thể nhìn thấy. Những chiếc cột cao chưa đầy một mét, dẫn lên một con dốc uốn lượn chừng 70 độ. Con đường dốc lại biến mất vào trong màn sương.

Mọi người bắt đầu xuất hiện từ trong màn sương, cẩn thận bước lên những chiếc cột. Họ nghiêng người về phía trước, bước lên từng bước theo điệu nhạc. Họ dán mắt vào cái cột tiếp theo. Pháp thân của Sư phụ đang đứng ở khúc cua, nghiêng về phía trước trông chừng và giúp mọi người bước đi trên những chiếc cột. Sư phụ đứng giữa màn sương, mặc trang phục màu vàng, vẻ mặt nghiêm túc và có chút mệt mỏi.

Bất chợt, có một đoạn nhạc vang lên ầm ầm. Sư phụ vươn hai tay ra và đưa một nhóm người lên tầng tiếp theo. Theo đó, sương mù được đẩy sang một bên, sau đó cuộn lên và chảy ngược lại, bao bọc mọi người trong đó một lần nữa.

Cảnh tượng này cứ tiếp diễn cùng với tiếng nhạc.

Ở mức cao hơn một chút trên các cột trụ, tôi nhìn thấy có bốn đến năm người đang ngồi thành một vòng tròn. Trông họ như những người tị nạn nhếch nhác vừa thoát khỏi nguy hiểm, với vẻ mặt buồn bã. Nhưng từ ngôn ngữ trên thân thể của họ, tôi có thể nói rằng tất cả họ đều có cảm giác nhẹ nhõm, và đang thảo luận về một cái gì đó.

Ở mức cao hơn nữa, nơi có lớp sương mù đã chuyển sang màu trắng và nhẹ hơn, tôi nhìn thấy có vài người đang bước ra khỏi con đường do các cột trụ tạo nên. Thân thể của họ trở nên cao lớn cỡ ba mét, và họ đang tiếp tục đi lên một cách hạnh phúc.

Tại tầng cao nhất mà tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, tôi thấy một học viên mà tôi quen biết. Cô kiên quyết giảng rõ chân tướng tại các điểm du lịch ở San Francisco. Tôi đều nhìn thấy cô ấy nhiều lần trước đây!

Theo thể ngộ của tôi, trên con đường hướng đến thiên quốc, các học viên đang giảng chân tướng trực diện tại các điểm du lịch đang bước ở tuyến đầu và tầng thứ hiện tại của họ có lẽ là cao nhất.

Tôi đã có tất cả bốn lần nhìn thấy cảnh tượng trong khi luyện bài công pháp thứ hai 60 phút. Chúng tôi chỉ luyện bản 60 phút được 10 lần vì mọi người có vẻ sẵn lòng luyện bản 30 phút hơn. Sư phụ đã cho phép tôi bốn lần thấy những cảnh tượng tuyệt vời trong số 10 lần luyện đó.

Chúng tôi tin rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi luyện bài công pháp thứ hai 60 phút. Ngoài ra, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi luyện công ngoài trời vì tôi đang tự luyện bản 60 phút tại nhà nhưng chưa bao giờ nhìn thấy được gì. Tôi tin rằng việc công bố bản 60 phút bây giờ, hẳn là Sư phụ muốn cấp nội hàm mới cho âm nhạc, điều gì đó khác biệt. Chúng ta nhất định phải theo kịp.

Kể từ đó, chúng tôi bắt đầu luyện bài công pháp thứ hai 60 phút mỗi ngày. Bây giờ, ngay khi nhạc được bật lên, tôi cảm thấy như thể mình đang tiến vào một không gian sâu và khổng lồ. Tôi cảm thấy mỗi nhịp đều có ý nghĩa của nó và giai điệu chính là Sư phụ đang giảng Pháp bằng âm nhạc. Tôi đang “đọc” Pháp bằng đôi tai của mình.

Ngay khi tĩnh tâm, tôi liền tiến nhập vào cảnh giới âm nhạc thâm trầm mỹ hảo, một loại cảm giác trang nghiêm, long trọng và từ bi thông thấu cơ thể tôi, tôi cảm nhận được sự từ bi vĩ đại của Sư phụ khi trong bể khổ cứu vớt chúng sinh.

Những nhịp khác nhau sẽ mang lại cho tôi những ký ức và cảnh tượng khác nhau. Đôi khi âm nhạc nghe tựa như Sư phụ đang kể những câu chuyện tu luyện cổ xưa, và những lần khác thì nghe tựa như Sư phụ đang cảnh báo chúng ta bằng một giọng nói sâu sắc rằng nhân loại đã lâm vào tình cảnh rất nguy hiểm, và thúc giục mọi người nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.

Đến đoạn tiết tấu rõ ràng nhạc khúc êm tai, tôi nhìn thấy Sư phụ đang thả những hạt trân châu Pháp lý, những hạt trân châu nhảy múa trên khay ngọc, phát ra thiên âm tuyệt diệu.

Khúc nhạc tươi mát uyển chuyển đó đã chạm tới sâu thẳm tâm can của mọi người, như thể đang kêu gọi thế nhân thức tỉnh thoát khỏi phàm trần, tiến về thế giới thiên quốc mỹ hảo. Lúc này, tâm tôi cảm thụ được một cơn chấn động vui sướng, như thể có một dòng điện mạnh chạy qua.

Những cảm xúc trên của tôi như mới xảy ra cách đây không lâu. Tôi cẩn thận lắng nghe và “đọc” từng nốt nhạc mỗi ngày, toàn thân tôi đắm chìm trong giai điệu tuyệt đẹp đó. Hai cánh tay giơ lên tự nhiên hình thành một quỹ đạo, và tôi chân chính cảm nhận được cơ chế “phiêu thủ kình” giữa hai tay, vô cùng thú vị.

Tôi tin rằng thuận theo việc thời gian luyện công ngoài trời gia tăng, Pháp lý Đại Pháp sẽ triển hiện ra cho tôi thông qua âm nhạc luyện công mỹ hảo, giúp tôi lý giải càng ngày càng sâu. Trong vài lần đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, thể ngộ của tôi rất nông cạn và hời hợt, nhưng hiện giờ tôi có thể hiểu một vài Pháp lý.

Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tính mệnh song tu. Luyện công ngoài trời không chỉ có thể gia cường cơ chế và chuyển hóa bản thể, mà còn được Sư phụ dùng phương thức âm nhạc ân cần dạy bảo. Luyện công tập thể ngoài trời, nhất cử lưỡng tiện, sức bán công bội, tại sao chúng ta lại không làm?

Đây là thể ngộ gần đây của tôi. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/1/396493.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/15/182186.html

Đăng ngày 25-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share