Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2019] Gần đây tôi nhận ra rằng “tự ngã” hình thành hậu thiên là trở ngại lớn nhất của tôi trong việc cứu độ chúng sinh, đồng thời cũng là trở ngại đối với các học viên vốn chưa nhận ra sự tồn tại của “tự ngã” hậu thiên này. Những học viên đó vẫn tiếp tục dưới sự chi phối của “tự ngã” này để làm ba việc chứ không thực tu chính mình trong Đại Pháp, và kiến lập uy đức của đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Vậy “tự ngã” hình thành hậu thiên này là gì? Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm và thể ngộ của bản thân về cách xác định và loại bỏ nó. Tôi hy vọng chúng ta có thể tỷ học tỷ tu.

Phát hiện ra chấp trước vào tự ngã

Lần đầu tiên tôi nhận biết được “tự ngã” hậu thiên là vào tháng 10 năm 2000. Tôi lên Bắc Kinh và đến quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công. Tuy nhiên, vì sợ hãi nên tôi đã không thể làm được như những gì mà các học viên khác đã làm – vứt bỏ sinh tử để duy hộ Đại Pháp.

Tôi trở về khách sạn mang theo nhiều tiếc nuối. Tôi ghét bản thân mình vì đã quá yếu đuối. Nhiều ý nghĩ nảy lên trong đầu tôi, bao gồm “Mình đã lỡ mất cơ hội viên mãn – Mình sẽ không bao giờ đạt viên mãn – Tất cả những gì mình đã làm là vô ích – Tương lai của mình vậy là hết rồi!” Những ý nghĩ này vây kín tôi và tôi cảm thấy như mình đã rơi vào địa ngục.

Vào lúc đó, một ý nghĩ mơ hồ xuất hiện trong đầu tôi: “Sư phụ không nói như thế trong Chuyển Pháp Luân.” Tôi dần thức tỉnh và nhận ra vấn đề của mình – Tôi đang tu cho bản thân, [chứ] không phải để duy hộ Đại Pháp.

Khi đó, tôi chỉ biết rằng những suy nghĩ kia là sai nhưng lại không biết rằng chúng đến từ “tự ngã” hậu thiên. Bây giờ tôi đã biết, “tự ngã” hậu thiên này không quan tâm gì cả ngoài việc tu của nó, và nó bị chấp trước vào viên mãn của bản thân nó. Nó coi bất kỳ vấn đề nào [xuất hiện] trong tu luyện đều là can nhiễu đến sự viên mãn của mình, một mực bài xích, cự tuyệt, mà không lợi dụng can nhiễu đó để hướng nội tìm, vì Pháp vì các sinh mệnh khác mà chịu trách nhiệm.

Cố gắng hiểu tự ngã hậu thiên

Tôi bắt đầu học Pháp và ghi nhớ Pháp một khoảng thời gian. Tâm trí tôi chứa đầy Pháp và tôi có thể phát hiện ra thứ gì đó ẩn rất sâu. Tôi nhìn ra một lối suy nghĩ tồn tại trong hệ thống tư duy của mình, bao quanh một cây cột lớn ở trung tâm. Tôi nhận ra cột trụ đó chính là “vị tư”. Tôi thấy ngay khi bắt đầu nghĩ bất cứ điều gì, mô hình suy nghĩ của tôi sẽ xoay dọc theo cột trụ đó. Tôi cố gắng hết sức bài xích nó, và suy nghĩ chiểu theo Pháp.

Tôi sống xa quê và chỉ tiếp xúc với một học viên địa phương. Một hôm học viên đó đề nghị: “Bạn có thể tìm cơ hội để kết nối với nhóm học Pháp ở địa phương không, như thế chúng ta có thể hình thành chỉnh thể?”

Đó là một suy nghĩ rất táo bạo đối với tình hình của tôi thời điểm đó. Tôi bị theo dõi suốt ngày đêm. Có ánh sáng trong phòng tôi cả ngày lẫn đêm. Hàng xóm của tôi là người của uỷ ban khu phố. Cả chồng và con trai cô đều là cảnh sát được giao nhiệm vụ theo dõi tôi.

Tôi quyết định tham gia nhóm các học viên địa phương, nhưng tôi muốn trước tiên đến thăm họ. Ngay khi đưa ra quyết định như vậy, toàn thân thể đặc biệt là chân tôi không thể ngừng run lên. Tôi chỉ vào cái chân và nói với các nhân tố đằng sau chúng: “Đây không phải là ta không từ bi. Ta phải hủy diệt ngươi vì ngươi đang cố gắng ngăn cản các đệ tử Đại Pháp hình thành chỉnh thể.”

Đột nhiên, tôi hết run rẩy, một dòng [vật chất] lạnh chảy xuống chân và ra khỏi ngón chân của tôi. Nỗi sợ hãi không còn tồn tại trong tâm trí tôi. Tôi không biết sợ hãi là gì nữa vì khái niệm sợ hãi đã biến mất. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi gia nhập chỉnh thể các học viên địa phương thuận lợi.

Bây giờ tôi hiểu rằng “tự ngã” hậu thiên rất sợ đệ tử Đại Pháp hình thành chỉnh thể, vì khi chúng ta hình thành chỉnh thể và viên dung những gì Sư phụ muốn, thì chính là chúng ta đang giải thể “tự ngã” hậu thiên này.

“Tự ngã” hậu thiên cũng muốn tu luyện Đại Pháp, nhưng lại không thấy được Pháp lý, nó chỉ có thể thực hiện một cách máy móc những gì được dạy trong sách, giống như các nhà sư làm các pháp sự như một hình thức mà không biết ý nghĩa của nó. Đó là giả tu chứ không phải thực tu.

Tôi sẽ đưa ra một ví dụ để minh họa cách mà “tự ngã” này đã hòa vào tu luyện của chúng ta như thế nào.

Một vài ngày trước, vợ tôi cũng là học viên, đột nhiên buộc tội tôi điều gì đó. Ở tầng bề mặt mà nhìn xét sự việc thì cô ấy đã đổ oan cho tôi. Khi nhận ra nó là một khảo nghiệm, “Tôi” đã “giữ vững” tâm tính và không nói gì. Vợ tôi bắt đầu tức giận hơn trước việc tôi không đáp lại và bắt đầu sử dụng những lời lẽ gay gắt. “Tôi” vẫn rất bình tĩnh.

Vợ tôi bắt đầu “nã” tất cả những lời buộc tội của cô ấy vào tôi như nã những quả đạn đại bác. Vào lúc này, tôi thấy một thứ vật chất vỏ màu đen nhạt chậm rãi mở ra một khe hở trong vùng đan điền của tôi, câu Pháp “Nhẫn vô khả Nhẫn” (Tinh tấn yếu chỉ) và một câu trong bài kinh văn “Nói về Pháp” xuất hiện trong đầu tôi. Dưới ảnh hưởng của hai câu Pháp này, tôi đã cãi lại một vài lời. Vợ tôi lại nổi xung lên.

Tôi bắt đầu hướng nội. Thứ vật chất đen kia là gì đây? Nó tựa như một cái vỏ bao phủ chân ngã của tôi. Tôi dần nhận ra nó chính là tự ngã hậu thiên ở tầng rất thấp. Tôi xem xét các hành vi trong quá khứ hiện tại của nó và bắt đầu nhìn thấu nó.

Tự ngã dựa vào vùng an toàn

Theo thể ngộ của tôi, đây là cách mà “tự ngã” hậu thiên “tu luyện tâm tính.” Nó thiết lập một ranh giới cho chính nó, ranh giới này tạo thành một phạm vi để nó bảo hộ chính mình. Bên ngoài vùng này, bất kể một người tinh tấn làm các việc, loại bỏ chấp trước và tu luyện tâm tính như thế nào, nó vẫn thờ ơ vì sự tồn tại của nó không bị đe doạ. Nhưng ngay khi có mối đe dọa ảnh hưởng đến sự tồn tại của nó, nó sẽ lợi dụng Pháp của Sư phụ và làm điều ác nhân danh Chính Pháp. Tôi nhớ lại một sự việc mà tôi từng tự hào khi phủ nhận cuộc bức hại.

10 năm trước, hai cảnh sát đã đến nhà tôi. Tâm trí tôi rất “nhanh” và nhìn ra được ý định bức hại của họ. Tôi nghĩ: “Mình sẽ không cho họ nhắc đến Pháp Luân Công, ‘bịt miệng’ họ một lúc, cuối cùng họ nhất định sẽ muốn mình nói về Pháp Luân Công. Lúc đó, mình sẽ lấy phương thức kể lại sự việc để giảng rõ chân tướng. Họ sẽ không thể tìm được cớ để bức hại mình.”

Sự việc xảy ra chính xác như tôi đã dự tính. Tôi nhân cơ hội lúc họ đang khao khát muốn biết thêm về Pháp Luân Công để giảng rõ chân tướng cho họ. Cuối cùng, họ lịch sự rời đi. Tôi nghĩ mình sẽ vượt qua khảo nghiệm và phủ nhận bức hại. Bây giờ tôi hiểu ra rằng mình đã bị “tự ngã” hậu thiên chơi xỏ. Tôi đã không thể buông bỏ tự ngã để đường đường chính chính cứu những người hữu duyên đó.

Gần đây, tôi bắt đầu tận dụng chút thời gian ngắn vào buổi sáng để học Pháp. Tôi cảm thấy trạng thái “của mình” khá tốt vì nó rất tĩnh. Nhưng ngay khi tôi tiến vào một trạng thái vô cùng tốt và cảm thấy các “Pháp lý” sắp hiển lộ cho mình, thì lúc này vợ tôi đột nhiên gọi cho tôi nhờ làm việc này việc kia.

Khi trở lại, trạng thái tốt kia đã biến mất. Tôi tiếp tục học Pháp và lại tiến nhập vào trạng thái tốt, nhưng vợ tôi lại mang hoa quả đến và bảo tôi ăn… Tôi phải mỉm cười cay đắng.

Tôi nghĩ tà ác đang thao túng mọi người can nhiễu tôi, ngăn tôi đề cao, nhưng can nhiễu dường như vô tận. Cũng trong khoảng thời gian đó, vợ tôi nói rằng việc học Pháp của tôi dựa trên sự vị tư. Tôi không cảm thấy thuyết phục, nghĩ: “Mình chỉ đang dùng thời gian rảnh rỗi để học Pháp, thời gian mà mẹ sẽ dùng để xem TV. Sao mình có thể vị tư được?” Tôi bắt đầu cảm thấy bị đối xử bất công.

Tôi lập tức nhận ra có gì đó không ổn vì chân ngã của tôi sẽ không bao giờ nghĩ như thế. “Ai đang cảm thấy bị đối xử bất công?” và “Ngay bây giờ ai đang cảm thấy ở trạng thái tốt?” Tôi nhận ra nó là “tự ngã” hậu thiên. Sau khi bị can nhiễu khi đang cố gắng đắc Pháp, nó ngừng giả vờ và bắt đầu khó chịu.

Tôi nhận thấy việc học Pháp của “tự ngã” hậu thiên lấy bản thân làm trung tâm và có nhiều mục đích, trong khi chân ngã của tôi là vị tha và vô ngã.

Sư phụ giảng:

“Sinh mệnh trước đó đều là vì tư lợi” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương)

Theo nhận thức của tôi, trong khi tham gia các hoạt động xã hội, sống cùng các nhân tố vị tư, sinh mệnh sẽ nghĩ về bản thân và nảy sinh tâm vị tư, khiến tầng thứ của họ bị hạ thấp trong cựu Pháp.

Khi sự vị tư chi phối những sinh mệnh này, họ bắt đầu nảy sinh lối suy nghĩ tập trung vào việc bảo vệ bản thân. Cùng với đó, rất nhiều quan niệm được hình thành góp phần cấu trúc nên “tự ngã” hậu thiên mà chúng ta đang nói đến. Hơn nữa, tất cả các loại chấp trước và tư tưởng người thường sẽ được hình thành dựa trên những quan niệm này.

Tôi dần ngộ ra từ Pháp rằng có tầng tầng lớp lớp các nhân tố vị tư trong mỗi chúng ta, các tầng lớp sâu hơn Sư phụ đã loại bỏ, chỉ để lại một chút trên bề mặt cho mỗi chúng ta để chúng ta đề cao. Bản tính của chúng ta đã được thanh lọc để được cấu tạo chỉ bằng Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu Sư phụ không làm điều này cho các đệ tử Đại Pháp, chúng ta sẽ không thể tu luyện.

Tiến trình Chính Pháp đã đi đến cuối cùng của cuối cùng. Tất cả mọi thứ xảy ra hôm nay về cơ bản là do nhân tố chấp trước vào tự ngã gây nên, vì sự vị tư không muốn chấp nhận Chính Pháp! Nó biểu hiện rất rõ ràng trong quá trình tôi viết bài chia sẻ này.

Tôi đã mất ba ngày để hoàn thành bài chia sẻ này, và cảm thấy rất khó chịu trên thân thể khi tôi nghĩ về việc tiếp tục viết. Hôm nay, tôi hầu như không thể ngồi yên trước máy tính, vì cơ thể tôi run rẩy đến mức tôi gõ bàn phím còn khó khăn. Được Sư phụ gia trì, rốt cuộc tôi cũng đã hoàn thành.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Tôi cũng hy vọng các nhân tố vẫn đang chống lại Chính Pháp có thể tiếp nhận Chính Pháp một cách tích cực, để có một tương lai tươi sáng!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/25/396211.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/23/181192.html

Đăng ngày 09-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share