Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-10-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (cũng gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 2018. Kể từ đó, tôi đã trải qua một số khảo nghiệm tâm tính và nhiều tình huống thử thách. Tôi đã vượt qua nó nhờ sự dẫn dắt từ bi của Sư phụ Lý (nhà sáng lập của pháp môn) và lòng vị tha của các đồng tu. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến cả Sư phụ Lý và các đồng tu.

Phải nói rằng, vẫn có nhiều việc tôi làm rất không tốt, chẳng hạn như giảng chân tướng và phát chính niệm. Tôi không phải lúc nào cũng học Pháp hoặc luyện công chăm chỉ, và tôi vẫn không thể ngồi song bàn. Nhưng tôi sẽ luyện tập chăm chỉ hơn.

Trở thành học viên Đại Pháp một lần nữa

Tôi sinh năm 1982 trong một gia đình nông thôn tại một làng quê ở tỉnh Hắc Long Giang. Khoảng năm 14 tuổi, tôi cũng học và luyện qua các bài công pháp của Pháp Luân Công vì bố tôi là một học viên. Tuy nhiên, điều đó đủ để tôi thấm nhuần về tầm quan trọng của việc tu luyện tâm tính, không nói dối và nhường nhịn giúp đỡ người khác.

Tôi ngừng luyện công sau khi tôi vào học cấp 3 ở thành phố vào năm 1998. Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, tôi đã hoàn toàn không biết gì. Tuy nhiên, khi mọi người xung quanh tôi phỉ báng Đại Pháp, tôi luôn nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp không như những gì mà họ đã nghe thấy.

Bố tôi là một học viên tinh tấn. Ông thường xuyên bị sách nhiễu, bị đuổi việc và bị bắt. Năm 2003, ông đã bị kết án phi pháp 3 năm tù–một cú giáng vào tài chính của gia đình tôi. Để giảm bớt gánh nặng tài chính cho gia đình, tôi đã bỏ học và trở về nhà làm ruộng. Tôi sống trong tuyệt vọng.

Sau đó tôi rời khỏi nhà đi làm ở thành phố, tôi đã bị bắt nạt trong công việc và bị lừa tiền lương. Tôi ăn đồ ăn thừa và ngủ trên ghế đá công viên. Dần dần, cuộc sống cay đắng này đã khiến tôi trở nên hợm hĩnh, ích kỷ, gian xảo và vô đạo đức.

Tôi trở về quê vào đầu năm 2018. Một học viên mà tôi đã biết trong nhóm học Pháp khi tôi còn nhỏ đã đến thăm tôi hai hoặc ba lần một tháng. Ông ấy nói với tôi về sự tốt đẹp của Đại Pháp và việc ông ấy đã quay trở lại tu luyện như thế nào. Ông ấy nói với tôi về văn hóa “giả, ác, đấu” của ĐCSTQ và điều này sẽ dẫn đến kết cục ra sao.

Quan trọng nhất, ông ấy đã cho tôi thông tin về các trang web của Đại Pháp. Tôi đã vượt tường lửa internet để biết được chân tướng về Đại Pháp, điều đã thôi thúc tôi trở lại tu luyện.

Tháng 5 năm 2018, tôi bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ Lý và đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Vào ngày 5 tháng 6 năm đó, tôi đã bỏ thuốc, rượu và đánh bạc. Kể từ đó, mỗi ngày tôi đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Kiên định vào pháp môn

Bố tôi bị bức hại vì đức tin của mình. Do đó, vợ tôi đã sợ hãi và cố gắng ngăn cản tôi tu luyện. Một ngày nọ, tôi tới tham gia học Pháp nhóm, và vợ tôi trở nên rất lo lắng khi tôi không trả lời các cuộc gọi của cô ấy. Cô ấy đã gửi một lời nhắn cho bố tôi, yêu cầu ông nói chuyện với tôi về việc tu luyện Đại Pháp.

Tôi nói với cô ấy rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp-Pháp vĩ đại nhất trong vũ trụ, là điều tốt nhất trong đời tôi và không gì có thể ngăn cản tôi tu luyện. Nhưng để cô ấy cảm thấy an tâm, tôi đã cho cô ấy quyền truy cập tất cả các tài khoản tài chính của chúng tôi. Tôi nói với cô ấy hãy thuê luật sư nếu có bất cứ điều gì xảy ra với tôi. Mặc dù cô ấy ngạc nhiên trước tâm kiên định của tôi, kể từ đó, cô ấy đã không bao giờ cố gắng ngăn cản tôi nữa.

Lúc đó, tôi đã không biết về tầm quan trọng của việc phủ nhận bức hại. Ngay ngày hôm sau, Sư phụ đã an bài cho tôi tình cờ đọc được một bài viết về việc này. Bài viết với chính niệm mạnh mẽ, và khi tôi đọc nó, nước mắt tôi ướt nhòa.

Một tối nọ, một đồng tu đã chia sẻ tại nhóm học Pháp rằng mặc dù ông ấy đã tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm, ông ấy chưa bao giờ được gặp Sư phụ hay có bất kỳ cảm nhận nào về sự hiện diện của Sư phụ. Tôi nói với ông ấy rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta và rằng chúng ta cuối cùng sẽ được gặp Ngài; bản thân tôi cũng thực sự mong chờ ngày đó.

Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Trong mơ, tôi nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ gọi tên tôi. Giọng nói dường như xuyên qua tầng tầng vũ trụ và làm rung chuyển mọi tế bào trong cơ thể tôi. Mặc dù tôi không thể trông thấy gì, tôi biết đó chính là Sư phụ. Tôi lập tức quỳ xuống và trả lời Sư phụ, nói rằng tôi là một đệ tử chân chính.

Mắt tôi đẫm lệ khi tôi tỉnh giấc. Vâng, thưa Sư phụ-con là một đệ tử chân chính của Ngài!

Học Pháp chăm chỉ, phát chính niệm tốt

Mỗi ngày, tôi học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và một bài kinh văn. Tôi cũng đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ. Khi tôi bận rộn và chưa kịp học Pháp, tôi chắc chắn sẽ học bù vào ngày hôm sau.

Nhiều học viên đã viết các bài chia sẻ về việc học thuộc Pháp. Tôi chưa bao giờ học thuộc bởi vì tôi sợ rằng việc học thuộc sẽ chiếm mất thời gian mà tôi dùng để đọc. Nhưng trong một Pháp hội khu vực gần đây, một phụ đạo viên lần nữa lại nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học thuộc Pháp. Tôi nhận ra rằng đã đến lúc tôi phải buông bỏ chấp trước vào tâm lo lắng, sợ hãi và tâm an dật. Tôi quyết định sẽ cố gắng học thuộc.

Tôi bắt đầu với “Luận Ngữ”. Thật khó để tập trung–suy nghĩ của tôi cứ vẩn vơ, và thỉnh thoảng tôi thậm chí còn ngủ thiếp đi. Tôi mất vài ngày chỉ để nhớ một đoạn Pháp. Tôi đã có chút nhụt chí. Trong quá trình chia sẻ kinh nghiệm của chúng tôi, một số học viên đã khích lệ tôi kiên trì việc học thuộc Pháp. Họ nói rằng đây là một Pháp thâm sâu của vũ trụ và do vậy, không dễ dàng để ghi nhớ.

Tôi bắt đầu thực hiện mọi việc nghiêm túc hơn. Tôi cố gắng giữ tâm bình hòa khi học thuộc Pháp. Khi tôi nghĩ tôi đã nhớ được một câu, tôi sẽ viết lại những gì vừa ghi nhớ được và đối chiếu từng từ trong sách. Bây giờ tôi đã học xong đoạn đầu tiên của Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân.

Ghi nhớ Pháp đã giúp tôi luôn nghĩ về mọi thứ theo các Pháp lý. Tôi có thể giữ vững bản thân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, ngay cả khi tôi đối diện với khảo nghiệm trong mơ.

Từ các bài giảng của Sư phụ, tôi hiểu được tầm quan trọng của việc giảng chân tướng và phát chính niệm. Chính Pháp đã kéo dài 20 năm, và tôi lo lắng rằng tôi sẽ không có đủ thời gian để hoàn thành thệ ước tiền sử của mình và trở về nhà cùng Sư phụ. Điều này khiến tôi lo lắng, và tôi đã hỏi các đồng tu tôi nên làm gì. Họ đề nghị tôi chỉ học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm, chú ý an toàn của bản thân, và làm tốt ba việc.

Nghe vậy, tôi đã mua một máy in để in các tờ rơi thông tin về Đại Pháp, nhưng tôi đã ép mình phân phát chúng, trong tâm chứa đầy nỗi sợ hãi. Tôi cũng tải về các thông tin Đại Pháp cho mọi người xung quanh. Sau này, tôi dần dần nhận ra rằng việc tôi làm là có phần cực đoan. Bây giờ tôi ra ngoài giảng chân tướng một cách lý trí, với một tâm thái bình ổn hơn. Tôi cũng tham gia làm các tài liệu thông tin và bảo trì hệ thống.

Buông bỏ chấp trước vào danh và lợi

Là chủ doanh nghiệp, tôi gặp một số khó khăn trong việc buông bỏ chấp trước vào lợi ích. Nửa đầu năm 2018, tôi tiếp nhận một dự án ngoài dự kiến. Lúc thanh toán, bởi vì làm việc chăm chỉ, chúng tôi đã tiết kiệm được hơn 30.000 Nhân dân Tệ. Đầu tiên tôi muốn đưa tất cả số tiền cho đối tác của mình, nhưng anh ấy chân thành khẳng định rằng mỗi chúng tôi lấy một nửa. Do đó tôi đã chấp nhận đề nghị của anh ấy.

Khi tôi sắp sửa đưa cho anh ấy một nửa, người này đã đổi ý và yêu cầu lấy toàn bộ số tiền. Tôi chần chừ một chút nhưng rồi cũng đưa hết số tiền cho anh ấy. Kể từ đó, anh ấy biết rằng tôi là một người trung thực. Anh ấy sẽ lập tức lên tiếng bảo vệ tôi bất cứ khi nào có ai đó chất vấn về tín nhiệm của tôi hay công ty tôi.

Công việc của tôi liên quan đến bảo trì sản phẩm sau bán hàng. Một ngày nọ, một số thiết bị mà chúng tôi bán cùng lúc xuất hiện vấn đề. Mặc dù chúng tôi đã giải quyết các vấn đề trong vòng 2 tuần, nhưng các khách hàng vẫn không hài lòng và chỉ trích tôi trong một cuộc họp. Tôi biết nó là một khảo nghiệm tu luyện để tôi buông bỏ chấp trước vào danh. Tôi đã giữ bình tĩnh và tiếp nhận những lời chỉ trích một cách nhẹ nhàng.

Trong một đợt mất điện của một thiết bị lớn, tôi đã tự mình giám sát tình hình trong hai ngày và do đó đã không học Pháp và phát chính niệm. Đột nhiên, tôi có một suy nghĩ rằng tôi không nên làm như vậy vào lần sau: tôi nên đặt việc tu luyện là ưu tiên hàng đầu của mình. Thật ngạc nhiên, thiết bị bị hỏng bắt đầu hoạt động trở lại bình thường sau đó mà không cần sửa chữa thêm.

Một lần khác, một nhà thầu chậm thanh toán tiền cho tôi. Điều này khiến tôi trở nên thiếu vốn. Tôi đã sử dụng hết số tiền sẵn có của mình và không biết phải làm gì nếu không có tiền vào ngày hôm sau. Vào giờ ăn trưa, tôi đột nhiên nhận ra mình có chấp trước vào tiền bạc, khiến cho cuộc sống hàng ngày của tôi bị tác động tiêu cực. Sau đó tôi thư giãn và quyết định tùy kỳ tự nhiên. Trước khi tôi còn chưa kết thúc bữa trưa, nhà thầu này đã gọi điện và nói rằng anh ấy đã có tiền cho tôi –một cuộc khủng hoảng tiềm tàng đã được giải quyết.

Tôi đã buông bỏ rất nhiều chấp trước vào lợi ích. Doanh thu của tôi năm ngoái cao hơn nhiều so với năm trước. Tôi tự nhiên muốn chia sẻ lợi nhuận của mình với các nhân viên. Tôi đưa cho mỗi nhân viên phần thưởng của họ trong một phong bì lớn màu đỏ cùng với một số quà tặng. Tôi cũng cho họ nghỉ năm mới dài hơn và tăng gấp đôi lương làm thêm ngoài giờ của họ trong năm nay. Những thay đổi này đã khiến cho tất cả họ rất vui mừng.

Bây giờ, tôi không còn chấp trước vào danh và lợi. Tôi không chạy theo đòi khách hàng vì những hóa đơn chưa thanh toán, bởi vì tôi biết rằng tôi sẽ không bị mất những gì thuộc về mình và sẽ không cố gắng lấy những thứ không phải của mình. Tôi cũng không quá bận tâm khi một số người chửi rủa tôi. Tôi là một đệ tử Đại Pháp–tôi không tranh đấu vì được và mất trong thế giới này.

Tu khứ tính cách nóng nảy

Trước khi tu luyện, tôi là người nóng tính. Tôi sẽ trở nên cáu kỉnh bất cứ khi nào tôi không đồng ý với bất kỳ ai hay điều gì; vì việc này, tôi không có nhiều bạn bè. Người thân trong gia đình tôi cố gắng tránh xa tôi và vợ tôi không thể làm gì hơn là đành nhường nhịn tôi.

Master said,

Sư phụ giảng:

“Thế nào là tâm Đại Nhẫn? Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy? Có người nói: ‘Nhẫn đến như thế khó làm lắm, tính tôi vốn nóng nảy’. Nóng tính thì phải sửa; người luyện công nhất định phải Nhẫn.” (Bài giảng thứ Chín – Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tu luyện, tôi đã cố gắng để làm tốt nhất những gì Sư phụ dạy. Bất cứ khi nào tôi sắp nổi giận, tôi luôn nghĩ đến chữ Nhẫn mà Sư phụ đã giảng. Nhưng đôi khi tôi vẫn mất kiểm soát.

Tôi sống trong một thị trấn nhỏ. Những người lái xe ở đây rất thô lỗ và luôn cố gắng lấn làn và vượt qua mọi người. Vào một ngày nọ, tôi đang lái xe trên đường cao tốc có ba làn đường. Tôi giữ tốc độ cao và vượt qua những xe khác bất cứ khi nào tôi có thể để đến nơi sớm hơn. Khi tôi thay đổi làn đường để vượt qua một chiếc xe phía trước, người lái xe trong chiếc xe mà tôi đang cố gắng vượt đã phớt lờ tiếng còi xin đường liên tục của tôi và lấn sang làn đường của tôi mà không báo hiệu. Nó là một cú chuyển làn gấp.

Tôi nhanh chóng đưa xe mình trở lại làn đường cũ và vượt qua anh ấy. Sau đó tôi đưa xe mình vượt vào làn đường của anh ta để dừng anh ta lại. Tôi đã thực sự mất bình tĩnh. Tôi nhảy ra khỏi xe và đâm mạnh vào mui xe của anh ta.

Đột nhiên, tôi nhớ rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, và cảm thấy vô cùng hối hận và xấu hổ. Tôi cúi đầu và trở lại xe của mình như một đứa trẻ đã làm điều sai. Kể từ sự việc đó, tôi đã học cách lái chậm lại và tôn trọng những lái xe khác.

Tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi trở nên tốt bụng với vợ con mình. Tôi bắt đầu nói chuyện với họ thường xuyên hơn và chăm sóc họ, trước đây tôi hầu như không quan tâm đến họ. Họ đã rất hạnh phúc khi thấy tôi thay đổi. Gia đình tôi đã trở nên hòa thuận và tràn ngập niềm vui.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/31/395249.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/13/181071.html

Đăng ngày 28-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share