Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2019] Gần đây tôi bị đau răng nhẹ và có một chiếc răng hơi lung lay. Chồng tôi hỏi tôi có muốn đi khám nha sỹ không. Vì cho rằng nó không nghiêm trọng nên tôi quyết định không cần thiết phải đi. Hơn nữa, chi phí nha khoa rất đắt đỏ.

Vài ngày sau, cơn đau cũng không có cải thiện được bao nhiêu. Chồng tôi nhắc tôi rằng bảo hiểm y tế của anh ấy bao gồm cả chi phí nha khoa. Anh ấy lại đề nghị tôi đến nha sỹ. Khi tôi nghe thấy rằng bảo hiểm sẽ chi trả khoản phí này, tôi đồng ý, mặc dù tôi có cảm giác không dễ chịu vì có thể đây là một quyết định sai.

Nhiều ngày sau, chồng tôi tích cực lên mạng tìm kiếm, nhưng không dễ tìm được một nha sỹ phù hợp. Anh ấy có hai phần bảo hiểm nhưng đã không thể tìm được một nha sỹ nào chấp nhận cả hai phần bảo hiểm đó.

Đồng thời, từ khi tôi đồng ý đi nha sỹ thì cơn đau càng tệ hơn. Khi chồng tôi cuối cùng cũng đã tìm được một nha sỹ chấp nhận cả hai phần bảo hiểm thì răng của tôi đã đau đến mức tôi không thể nhai được bất cứ thứ gì nữa. Tôi chỉ ăn cháo và mỳ nấu nhừ.

Ở phòng khám nha, răng của tôi rất đau khi một y tá đến khám cho tôi. Nhìn vào phim X quang, bác sỹ nói rằng tôi bị bệnh viêm nhức răng rất nặng và đề nghị chuyển tôi đến bác sỹ chuyên khoa này.

Sau khi gọi điện thoại cho vị bác sỹ này, chúng tôi phát hiện rằng ông ấy sẽ không chấp nhận bảo hiểm của chúng tôi. Mặc dù thất vọng nhưng tôi lại có cảm giác rằng lẽ ra tôi không nên đến gặp nha sỹ.

Chồng tôi đề nghị chúng tôi nên tìm một bác sỹ khác. “Chúng ta hãy chờ vài hôm nhé. Có thể răng của em sẽ đỡ hơn,” tôi đáp.

Tối hôm đó, tôi gọi điện thoại cho một đồng tu và kể với cô ấy về tình trạng của mình. Cô ấy kể với tôi rằng có lần cô ấy bị đau răng, sau đó cô ấy đã đến nha sỹ khám và điều trị, kể từ đó răng của cô ấy không bao giờ có vấn đề gì nữa. Hai ngày sau, tôi thấy một học viên khác nói với tôi rằng cô ấy sắp đi gặp nha sỹ vì cô ấy bị đau răng.

Răng của tôi đã đau quá lâu rồi và những học viên khác thì đều đã đi nha sỹ. Tôi quyết định là mình cũng nên đi thôi.

Chồng tôi cuối cùng cũng đã tìm được một bác sỹ về nha chu chấp nhận bảo hiểm của chúng tôi. Anh ấy lên cuộc hẹn vào cuối tuần để có thể đi cùng tôi. Trên đường đi tới đó, quả thực tôi có cảm giác đặc biệt khó chịu. Tôi chắc rằng cuộc hẹn này sẽ chẳng có điều gì tốt lành.

Vị bác sỹ rất hòa nhã. Bà ấy xem phim X quang cũ của tôi và khám lại cho tôi cẩn thận; bà ấy nói rằng tôi cần phải chụp thêm phim X quang. Sau khi xem phim mới, bà ấy nghiêm giọng nói với tôi: “Bệnh viêm nha chu của cô nặng quá rồi. Đã quá trễ để điều trị. Cả hàm răng của cô cần phải được nhổ bỏ.”

Cái gì?! Bà muốn nhổ bỏ tất cả răng của tôi sao? Đột nhiên tôi nhớ lại một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Chúng ta còn có học viên đến bệnh viện làm cong mấy cái kim tiêm, cuối cùng ống thuốc cũng phụt ra ngoài, không có vào [thân thể]. Anh ta hiểu ra: ‘Ái chà, mình là người luyện công kia mà, mình không tiêm nữa’. [Lúc ấy] anh ta mới nghĩ ra là không nên đi tiêm.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Đầu não tôi trở nên sáng sủa. Tôi nghĩ: “Sư phụ, con sai rồi! Con đã không đối đãi với mình như là một người tu luyện. Bây giờ con đã hiểu rồi!”

Toàn thân tôi cảm thấy ấm nóng. Ngay lập tức cơn đau răng của tôi, vốn hành hạ tôi nhiều tuần qua, đã biến mất!

Tôi vẫn còn nằm trên ghế nha khoa. Cạnh tôi, bác sỹ và chồng tôi vẫn đang trao đổi về cách thức nhổ tất cả răng của tôi như thế nào. Tôi dùng ngón tay ấn vào miệng, vào răng. Không còn đau nữa.

Mắt tôi ngấn lệ. Tôi không nói nên lời trước từ bi của Đại Pháp và Sư phụ. Ngay khi tôi có chính niệm, Sư phụ đã lấy đi cơn đau của tôi!

Tôi kéo chồng tôi ra khỏi phòng khám của bác sỹ. Nước mắt lã chã, tôi nói với anh ấy rằng răng của tôi đã ổn. Chồng tôi nhìn tôi đầy ngờ vực. Anh ấy mới vừa thấy tôi phải chịu đau và dùng hai bàn tay ôm má vài phút trước. Để minh chứng rằng tôi thực sự hết đau, tôi đã ăn món sườn vào bữa tối hôm đó. Nhìn tôi ăn thịt sườn một cách vui vẻ, cuối cùng chồng tôi cũng tin rằng tôi không còn đau răng nữa.

Ngẫm lại trải nghiệm kéo dài khoảng một tháng này, tôi thấy nhiều chấp trước của chính mình. Thoạt đầu tôi đã không có dự định đến nha sỹ, nhưng khi nghe nói đến bảo hiểm nha khoa thì tôi đã quyết định đi. Tôi quan tâm đến lợi ích đặc biệt là những gì liên quan đến tiền bạc. Tôi thường xuyên tìm kiếm những khuyến mãi mua một tặng một hoặc những đợt giảm giá lớn. Tôi nghĩ rằng mình biết cách tiêu tiền. Tôi đã không đối đãi với bản thân như là một người tu luyện.

Sư phụ giảng:

“chư vị cầu bệnh, cái bệnh ấy sẽ có thể nhập vào.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Điều này giải thích vì sao răng tôi lập tức đau hơn ngay khi tôi quyết định đến nha sỹ. Tôi đã không đối đãi với vấn đề này như một khảo nghiệm tâm tính; thay vào đó, tôi coi nó như là một căn bệnh của người thường. Mặc dù tôi có cảm giác rằng tôi sắp làm điều gì đó sai, nhưng tôi đã không có được chính niệm.

Hai học viên đã kể với tôi về kinh nghiệm đi khám nha sỹ của họ. Tôi đã nghĩ rằng nếu họ đã đi thì tôi cũng có thể đi. Làm theo người khác là một chấp trước khác của tôi. Tôi không muốn suy xét và phân tích đúng sai, tôi cũng không muốn chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình. Khi nghe thấy hai học viên khác đến nha sỹ, tôi cũng cảm thấy làm vậy là hợp lý.

Tôi nhận ra rằng tôi đã không hoàn toàn tin tưởng vào Đại Pháp. Sư phụ từ bi đã cho tôi quá nhiều điểm hóa: đầu tiên là tôi không thể tìm được một nha sỹ phù hợp; kế đó là nha sỹ đã từ chối điều trị cho tôi… Tôi đã không ngộ ra cho đến cuối cùng, bác sỹ muốn nhổ hết răng của tôi! Tôi thật quá ngốc!

Nước mắt lại trào ra! Tôi thấy hối tiếc vì đã liên tục phạm lỗi. Con vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi đã chăm sóc cho con!

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 14 năm rồi. Cho dù tôi đã vấp ngã nhiều lần nhưng Sư phụ chưa bao giờ bỏ rơi tôi và luôn bảo hộ tôi. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn nữa!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/28/375288.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/12/181062.html

Đăng ngày 26-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share