Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Mỹ

[MINH HUỆ 03-11-2018] Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về nỗ lực buông bỏ dục vọng vô cùng gian khổ của tôi. Tôi vẫn đang ở trong quá trình này nhưng tôi cảm thấy rằng đã đến lúc phải chia sẻ về vấn đề này.

Khi lớn lên, cách hành xử của tôi tuy rất tốt và tử tế, nhưng tâm trí tôi lại dần bị ô nhiễm. Khi lên hai, lên ba, tôi học tại một trường mầm non, và ở đó đã xảy ra việc lạm dụng tình dục. Mặc dù tôi không muốn nói rằng sự việc đó là nguyên nhân dẫn đến vấn đề của mình, tôi tin rằng giữa chúng có quan hệ với nhau. Tuy nhiên, về cơ bản đó đều là do nghiệp lực của tôi.

Tôi được nuôi dạy trong một gia đình theo đạo. Tuần nào chúng tôi cũng đến nhà thờ và tôi đã cố gắng để trở thành một con chiên ngoan đạo. Ngoài yêu cầu là phải đợi đến khi kết hôn thì mới được phép quan hệ tình dục, không có nhiều giáo dẫn cho mối quan hệ phù hợp giữa nam và nữ, hoặc cách làm thế nào để vượt qua ham muốn dục vọng.

Một trong những sai lầm rõ nhất của tôi khi đối diện với về ma sắc đó là tôi luôn so sánh bản thân mình với người thường. So với họ, tôi dường như rất ngay chính. Khi lớn lên tôi khá là nhút nhát, vì vậy tôi không có bạn gái ở trường trung học hay đại học. Bạn bè của tôi có bạn gái, và một số đã quan hệ tình dục trước hôn nhân, nhưng ý định của tôi là phải chờ cho đến khi kết hôn. Việc so sánh bản thân mình với những người không phải học viên đã tạo cho tôi một giả tướng rằng mình không có hành vi dâm dục. Nhưng tôi thường xuyên có những niệm tà dâm trong đầu và thất bại liên tục trong các khảo nghiệm.

Sư phụ cũng đã giảng về ma sắc,

“Nếu chư vị máy động niệm đầu một cái, thì có thể tiết ra, sẽ trở thành sự thực.“ (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp khoảng một năm sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi biết rằng mình sẽ tu luyện đến hết đời và tâm tính của tôi sẽ không ngừng được đề cao, vì vậy tôi lo rằng mình có thể sẽ không bao giờ được gần gũi với ai đó. Tôi đã chấp trước vào việc kết hôn. Và phải mất đến tám năm trước khi điều đó xảy ra.

Tôi đã cố gắng để tìm ra căn nguyên của dục vọng và cũng thử nhiều cách khác nhau để loại bỏ nó. Có lúc, tôi không cho phép bản thân nghĩ đến bất kỳ hình ảnh dâm dục nào. Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ham muốn dục vọng, vì vậy nó thôi thúc tôi tiết ra.

Tôi nhận ra rằng nếu tôi liếc nhìn hai hay nhiều lần một cô gái hấp dẫn nào đó trong ngày, ma sắc sẽ can nhiễu tôi vào ban đêm. Điều này giúp tôi nhận ra rằng nếu bản thân không thể kiểm soát được đôi mắt của mình, thì tôi sẽ chiêu mời ma sắc đến can nhiễu.

Tôi cũng nhận ra rằng qua nhiều năm giảng chân tướng với mọi người, tôi sẽ trở nên thân thiện với bất kỳ ai, bất kể giới tính của họ. Từ một khía cạnh nào đó, tôi đang làm điều mà một học viên nên làm, thể hiện thiện tâm và lòng tốt với mọi người. Tuy nhiên, từ một khía cạnh khác, tôi đang mỉm cười hay nhìn vào mắt của người khác, trong đó có cả phụ nữ, và nếu không cẩn thận, các nhân tố sắc dục cũng có thể bị lẫn vào trong đó. Khi giảng chân tướng, thông thường tôi có thể bảo trì chính niệm nhưng trong những tình huống bất ngờ, tôi nhận ra rằng nụ cười của tôi với phụ nữ có chứa đựng những ẩn ý bất tịnh.

Ngay khi tôi kết hôn, cũng không dễ dàng gì vượt qua được ham muốn dục vọng. Vợ tôi đề nghị chúng tôi cần phải tiết chế quan hệ tình dục, và tôi nghĩ đó là một thử thách rất tốt, vì vậy tôi đã đồng ý. Một lần nữa, tôi lại so sánh bản thân mình với những người khác và tin rằng tôi đang làm tốt hơn so với hầu hết mọi người. Mặc dù vậy, sự thật là tôi vẫn chưa vượt qua được dục vọng. Ngoài việc thất bại trong khảo nghiệm về dục vọng vào ban đêm, thỉnh thoảng tôi cũng xem phim khiêu dâm. Mới đầu nó xảy ra khi tôi cảm thấy bị choáng ngợp về mặt cảm xúc, và xen lẫn cảm giác khi bị vợ trách mắng. Sau đó tôi cảm thấy tức giận và bực bội, ý chí của tôi bị hao mòn còn chính niệm của tôi bị suy yếu.

Sau nhiều lần trượt ngã trong khảo nghiệm về phương diện này, tôi nhận ra rằng không thể để mọi việc như vậy. Tôi cảm thấy rằng mình luôn cố gắng để bài trừ và gạt bỏ đi những ý niệm dâm đãng, nhưng nếu tôi trở nên quá sức, tôi sẽ gục ngã. Toàn bộ suy nghĩ của tôi cần phải thay đổi.

Vấn đề là tôi muốn buông thả mình trong những ý niệm dâm dục. Điều này khiến cho ma sắc có cớ để can nhiễu tôi vào ban đêm.

Sư phụ giảng,

“Bởi vì [con] động vật không thấy được không gian nơi các Đại Giác Giả ở, nên nó cũng không sợ, nó cứ dùi sâu vào chỗ sơ hở này. Trong vũ trụ chúng ta có một [Pháp] lý, rằng tự mình truy cầu gì, tự mình mong muốn gì, người khác thông thường không thể can thiệp, nó dùi sâu vào sơ hở ấy: ‘Hắn ta muốn thế, ta giúp hắn; ta giúp hắn nào có sai gì?” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng bản thân mình cần phải có chính niệm mạnh hơn để khắc chế dục vọng. Tôi bắt đầu suy nghĩ và thậm chí tự nhủ, “Ta không muốn thứ dục vọng này.” Thay vì hy vọng rằng mình sẽ vượt qua khảo nghiệm vào ban đêm, tôi sẽ cảnh báo ma sắc: “Nếu ngươi còn cố mê hoặc ta, ta sẽ hủy diệt ngươi.”

Điều này giúp tôi trở nên thanh tỉnh hơn vào ban đêm. Tôi đã bảo trì ý niệm này trong vài tháng và thấy được một số cải thiện, nhưng cách này cũng không kéo dài lâu. Tôi không cảm thấy kiên định hay bảo trì được chính niệm vào ban đêm.

Một ngày, tôi có suy nghĩ, “Thay vì tiêu hao năng lượng để loại bỏ những ý niệm dâm dục và ma sắc, tại sao mình không diệt trừ luôn ham muốn dục vọng nhỉ?

Chính đêm hôm đó, tôi nhận thấy có gì đó đã thay đổi. Ma sắc không còn lý do gì để can nhiễu đến tôi nữa. Tôi đã trải qua điều này hết lần này đến lần khác. Đây là một bước đột phá rất to lớn và tôi vô cùng biết ơn sự nhẫn nại và sự dìu dắt của Sư phụ trong suốt cả một chặng đường dài như vậy.

Suy nghĩ đó đã thay đổi mọi thứ. Tôi tự nhủ tại sao tôi lại không xuất ra được ý niệm này khi tôi bắt đầu tu luyện từ nhiều năm trước. Thể ngộ của tôi là khi ấy tôi chưa sẵn sàng trong vấn đề này và tâm tính của tôi chưa đạt đến tầng thứ yêu cầu, cũng như chưa đến thời điểm thích hợp. Cần thêm nhiều yếu tố cho sự đột phá chứ không chỉ là suy nghĩ đó: Tôi cần ở đúng thời điểm mà tôi thực sự sẵn sàng xả bỏ chấp trước. Trong khi ý niệm này dường như xuất sinh một cách tự nhiên, tôi tin rằng chính Sư phụ đã an bài sự thay đổi này khi đến thời điểm thích hợp và khi chính niệm của tôi đủ mạnh.

Con xin tạ ơn Sư Phụ, cảm ơn các bạn đồng tu đã cùng chia sẻ về vấn đề này. Chia sẻ của các bạn đã giúp tôi gia cường chính niệm và tôi hy vọng rằng chia sẻ của mình cũng sẽ khởi tác dụng đối với các học viên khác.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/3/180591.html

Đăng ngày 24-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share