Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2019] Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1996, tôi được đắm mình trong niềm hân hoan to lớn. Dường như tất cả những đau khổ và cay đắng mà tôi đã trải qua chính là để mở đường cho tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc sống của tôi trở nên tràn đầy ý nghĩa.

Hãy buông bỏ, mọi thứ sẽ tốt đẹp

Mùa hè năm 1997, trong khi chồng tôi đang đạp xe thì một người phụ nữ đạp xe phía trước anh ấy té ngã. Cô ấy không bị thương mà chỉ bị bẩn một chút ở quần áo. Cô ấy tự đứng lên được. Thấy cô ấy vẫn ổn nên chồng tôi đi qua và về thẳng nhà. Sau đó cô ấy đến nhà của chúng tôi và tuyên bố rằng chồng tôi đã đạp xe đâm vào cô ấy. Cô ấy đòi bồi thường hai trăm nhân dân tệ.

Khi đó chúng tôi chỉ có một ít tiền và không có đủ hai trăm nhân dân tệ. Chồng tôi thì không muốn đưa tiền cho cô ấy vì anh không đụng phải cô ấy. Cô ấy nói: “Anh có thể xem đây là tống tiền.” Tôi vội vàng vay nhanh 200 Nhân dân tệ từ người thân của chúng tôi.

Những người hàng xóm đã tập trung lại và quan sát chúng tôi. Tôi lo lắng nói với chồng: “Anh hãy đưa tiền cho cô ấy đi.” Cô ấy đã lấy tiền rồi rời đi.

Tôi không biết làm thế nào để giải thích với mọi người rằng tôi đưa tiền cho cô ấy bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sự việc xảy ra quá đột ngột. Trong thâm tâm tôi biết rằng đây không phải là việc ngẫu nhiên và đó nhất định là cơ hội mà Sư phụ đã an bài cho tôi đề cao tâm tính của mình. Tôi biết rằng tôi không nên hành xử giống như một người bình thường và tranh luận với cô ấy.

Sư phụ giảng:

“cái gì của chư vị thì sẽ không mất…” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Chồng tôi và tôi làm công việc cải tạo nhà và một số người bạn cũ là tổng thầu đã liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi đã không gặp họ trong nhiều năm. Họ phải tìm nhà của chúng tôi bằng cách hỏi xung quanh những người hàng xóm vì lúc đó chúng tôi không có điện thoại. Hàng xóm đã không hiểu tại sao có quá nhiều người đến tìm chúng tôi để cải tạo nhà của họ. Tôi hiểu rằng chính là Sư phụ đã an bài cho chúng tôi những cơ hội này như một sự đền bù cho những gì chúng tôi đã mất.

Sư phụ giảng:

“bất thất bất đắc” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi đã mất hai trăm nhân dân tệ, nhưng những gì tôi có được còn nhiều hơn thế. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tình hình tài chính của chúng tôi đã được cải thiện rất nhiều.

Một tình huống tương tự khác xảy ra vào năm 2006. Con gái tôi đang tập đi một chiếc xe đạp mới và cháu đã đụng phải một bà cụ. Bà cụ không bị thương. Bà mắng con gái tôi đã đạp xe quá nhanh rồi đi tiếp.

Một tháng sau, bà cụ đi cùng chồng đến nhà chúng tôi. Bà nói với tôi rằng con gái tôi đã đi xe đạp tông vào bà. Bà nghĩ mình vẫn ổn, nhưng sau đó bà cảm thấy đau ở xương sườn. Bà đã đi chụp X-quang và phát hiện có một vết rạn. Bà cho tôi xem phim X-quang cũng như các hóa đơn y tế.

Tôi đã nói: “Bác biết đó, cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu tin bác và cháu thừa nhận đó là lỗi của chúng cháu. Nhưng hiện giờ cháu chỉ có một trăm Nhân dân tệ. Bác có thể cầm số tiền đó và quay lại gặp bác sĩ. Cháu sẽ trả bất cứ chi phí điều trị nào. Cháu cũng không cần phải xem hoá đơn của bác. Cháu sẽ hoàn trả cho bác bất cứ thứ gì bác đã chi trả. Khi nào có thu nhập của tháng này, cháu sẽ đến gặp bác.”

Họ đồng ý và rời đi. Vài ngày sau đó, tôi đã đến gặp họ. Thật ngạc nhiên, mọi thứ đã hoàn toàn khác.

Con gái của họ nói: “Mẹ tôi đã mắc nhiều bệnh trong nhiều năm rồi. Anh chị em tôi và tôi có thể chăm sóc bà. Chúng tôi sẽ không lấy tiền của chị. Có lẽ chỉ những học viên Pháp Luân Đại Pháp như chị mới chấp nhận như vậy. Nếu tôi là chị, tôi sẽ không bao giờ đồng ý như thế.” Họ đã từ chối nhận tiền của tôi và nói tôi không cần phải chịu trách nhiệm.

Tôi đã mua một ít quà tặng họ. Khi tôi mang đến, cô con gái nói: “Tôi lấy làm ngạc nhiên là chị lại không tức giận với chúng tôi. Chị thậm chí còn đến thăm chúng tôi lần nữa.” Gia đình họ đã cảm ơn lòng tốt của tôi.

Tôi nói: “Sư phụ đã dạy tôi hành xử như vậy. Hãy cảm ơn Ngài.”

Sau đó, tôi đã đến thăm họ để giảng rõ chân tướng. Họ coi tôi như khách quý. Con gái bà đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và hai tổ chức thanh niên liên đới của nó, và đôi vợ chồng lớn tuổi cũng thường nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Bí thư của Sở cảnh sát thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Không phải ngẫu nhiên mà bí thư và nhiều sĩ quan của sở cảnh sát đã đến tìm chúng tôi vì một dự án tu sửa.

Một hôm, một chiếc xe màu đen đến làng của chúng tôi. Người lái xe là một cảnh sát, anh đã hỏi dân làng nơi tôi sống. Dân làng đã từ chối nói cho cảnh sát vì họ muốn bảo vệ tôi. Vì vậy, cảnh sát đã phải lái xe loanh quanh một lúc. Khi một đồng tu nghe được tin này, cô ấy đã đến để cảnh báo cho tôi. Tôi nói: “Tôi sẽ đi gặp cảnh sát. Có vẻ như anh ta không muốn bắt tôi.”

Tôi tìm thấy viên cảnh sát và nói với anh rằng tôi là người mà anh đang tìm kiếm. Anh nói rằng dường như không ai biết tôi cả. Tôi nói rằng đó là vì mọi người muốn bảo vệ tôi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Anh trả lời: “Vâng, tôi biết. Bí thư ở sở của chúng tôi đã mua một ngôi nhà và muốn cải tạo nó. Để thực hiện tốt việc này, ông không tin tưởng bất cứ ai trừ chị. Ông ấy đã đưa tôi đến đây để tìm chị. Ông ấy nói rằng tôi chỉ cần hỏi xung quanh là sẽ tìm được chị. Nhưng tôi không ngờ rằng không ai nói cho tôi biết chị sống ở đâu.”

Tôi nói: “Trước đây, cảnh sát đến đây chỉ để bắt giữ và bức hại tôi. Những người dân làng đang bảo vệ tôi. Đó là lý do tại sao họ không nói cho anh.” Tôi đã giải thích cho anh về cuộc bức hại mà chúng tôi phải chịu kể từ khi nó bắt đầu vào năm 1999.

Anh nói: “Ông bí thư nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Tôi sẽ bảo vệ chị trong tương lai.” Tôi đã hứa sẽ cải tạo ngôi nhà mới của ông bí thư.

Khi tôi đến nhà của ông bí thư, ông ấy nói với vợ: “Chúng ta phải chào đón họ. Chúng ta sẽ chuẩn bị bữa trưa mời họ. Họ không phải là những công nhân bình thường, họ là những học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi muốn giảng rõ chân tướng cho họ và nói: “Ông biết về ĐCSTQ nhiều hơn tôi. Tôi đã không biết đảng cộng sản này xấu xa như thế nào cho đến khi tôi đọc cuốn Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản.Ông đã đọc cuốn sách đó chưa?”. Ông nói “Chưa, cuốn sách đó nói về điều gì vậy?” Tôi đáp: “Đây là cuốn sách bình luận rất chi tiết và thấu đáo về đảng cộng sản. Ngày mai, tôi sẽ tặng ông một cuốn.” Ông đã đồng ý đọc cuốn sách này.

Tôi hỏi ông bí thư: “Ông có biết về vụ tự thiêu giả mạo ở Quảng trường Thiên An Môn năm 2001 không?” Ông trả lời: “Có, tôi biết. Có tin đồn nội bộ rằng một số sĩ quan đã được điều đến Bắc Kinh vào đêm giao thừa của Tết cổ truyền Trung Quốc. Tôi không biết tại sao. Sau đó tôi nghe nói rằng họ đã đến Quảng trường Thiên An Môn và được điều về sau khi thấy một đám cháy lớn.” Tôi nói: “Việc đó chính là do ĐCSTQ đã dàn dựng để vu khống cho Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi nói: “Hiện tại chúng ta có Internet. Tôi có một phần mềm ngăn chặn kiểm duyệt để ông có thể đọc những báo cáo từ nước ngoài. Tôi sẽ đưa nó cho ông và ông sẽ có thể truy cập vào bất kỳ trang web bị kiểm duyệt nào. ĐCSTQ lan truyền những điều dối trá. Nó không muốn mọi người biết sự thật.”

Tôi đã nói với ông bí thư: “Khi ông gia nhập ĐCSTQ, ông đã thề rằng ông sẽ cống hiến cả cuộc đời cho nó. Ông hãy nghĩ về bao nhiêu tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra. Ông biết điều này rõ hơn tôi. Nếu ông không thoái xuất khỏi ĐCSTQ, ông sẽ bị kết tội vì tất cả những tội ác mà nó đã gây ra. Cách giải thoát duy nhất là thoát xuất khỏi nó.”

Ông ấy nói: “Mọi người đều biết hậu quả sẽ không tốt. Nhưng thật may mắn, tôi chuẩn bị nghỉ hưu sớm.” Tôi nói: “Có một trang web ở nước ngoài mà mọi người có thể tuyên bố thoái xuất khỏi ĐCSTQ ở đó. Tôi có thể giúp ông đăng một tuyên bố. Hoặc ông có thể truy cập trang web đó và tự làm điều đó.”

Ngày cuối cùng của dự án cải tạo đã đến và tôi chuẩn bị rời đi. Ông bí thư lại không ở nhà. Tôi đã hỏi vợ ông ấy xem liệu ông đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ chưa. Bà ấy nói với tôi rằng ông đã thoái Đảng bằng tên thật của mình.

Bà ấy cũng nói với tôi: “Khi người thân của chúng tôi đến thăm, chúng tôi cũng sẽ giúp họ thoái xuất khỏi Đảng.”

Tôi thầm tạ ơn Sư phụ đã an bài. Đây là một cơ hội quý giá để giảng chân tướng cho bí thư của sở cảnh sát.

Giảng chân tướng cho cảnh sát

Một thời gian sau cảnh sát đến gặp tôi, đề nghị tôi cải tạo đồn cảnh sát địa phương. Trưởng đồn cảnh sát cũ đã tích cực bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi ông được bổ nhiệm lại, đồn phó đã được đề bạt lên vị trí trưởng đồn mới. Ông biết một số sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và ông đã tin tưởng các học viên. Ông cũng bảo vệ họ. Khi tòa nhà cần cải tạo, ông đã đến gặp tôi.

Ở đồn cảnh sát có nhiều sách Pháp Luân Đại Pháp đã bị tịch thu từ các học viên. Tôi thấy cảnh sát đang đọc những cuốn sách này. Một hôm, một sĩ quan mang hai cuốn sách đến và hỏi tôi về một số biểu tượng. Anh không nhận ra những biểu tượng đó và cũng không hiểu ý nghĩa của chúng. Tôi đã giải thích những biểu tượng đó cho anh ấy và chúng tôi cùng đọc những cuốn sách.

Một số sĩ quan nói với tôi rằng họ thường bị giao nhiệm vụ bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ chưa bao giờ thấy các học viên luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi đã biểu diễn năm bộ công pháp cho họ.

Trong thời gian cải tạo tòa nhà, tôi có nhiều cơ hội để nói chuyện với cảnh sát. Tôi đã hỏi họ xem họ đã từng nghe câu nói: “Không phải tất cả mọi thứ làm theo luật pháp đều là đúng?” Tôi nói rõ thêm: “Mặc dù các anh phải tuân theo mệnh lệnh nhưng các anh có thể luôn chọn cách nhắm súng cao hơn một chút hoặc bắn trượt đi.” Họ đồng ý với tôi. Họ nói rằng họ biết cảnh sát chỉ là những con tốt của ĐCSTQ.

Khi tôi nói với họ về việc hàng triệu người Trung Quốc đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ như thế nào, họ đã hỏi tôi làm thế nào để thoái Đảng bằng một bí danh.

Hàng xóm thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Một người hàng xóm đã từng một lần gặp tôi khi tôi đang rời khỏi nhà. Anh nói: “Tất cả các bạn đều là người tốt.”

Tôi hỏi anh có biết về phong trào thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó không. Anh nói rằng anh đã nghe về nó nhưng không hiểu ý nghĩa của việc đó. Tôi đã giải thích tại sao hàng triệu người Trung Quốc đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi nói: “Anh đã từng tham gia bất kỳ tổ chức liên đới nào của ĐCSTQ chưa? Nếu vậy, anh cần phải thoái xuất khỏi nó. Nếu không, vì anh là một thành viên của nó nên anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả các tội ác mà nó đã gây ra.”

Người hàng xóm nói: “Tôi thoái, tôi đứng về phía chị!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/9/395503.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/20/180796.html

Đăng ngày 18-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share