Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-10-2019] Tôi muốn chia sẻ một vấn đề phổ biến với nhiều người hiện nay, đó là nguy hại của việc chấp trước vào điện thoại thông minh. Tôi đã nhận ra qua kinh nghiệm của bản thân, rằng là một học viên, nếu bạn bị chấp trước vào thứ gì đó và đi sang cực đoan, bạn sẽ gặp rắc rối trên con đường tu luyện của mình. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của bản thân, với mong muốn cảnh tỉnh những đồng tu có chấp trước tương tự.

Vào năm 2010, em trai tôi đã mua cho tôi và chị gái mỗi người một chiếc điện thoại thông minh Apple. Ban đầu, tôi không hứng thú với điện thoại thông minh. Nhưng tôi đã bị tò mò ngay khi có chiếc điện thoại. Tôi có một thói quen đó là khi hứng thú với một cái gì đó tôi sẽ cố hết sức để nắm bắt nó, đó có thể là chấp trước thích chinh phục.

Tôi nhanh chóng sử dụng thông thạo chiếc điện thoại thông minh này. Ban đầu tôi nghĩ việc sử dụng các phần mềm như QQ và mua sắm trực tuyến là việc của người thường, và không liên quan đến các học viên. Một học viên trẻ từng nói chuyện với tôi, nói rằng việc mua sắm trực tuyến thuận tiện hơn. Sau đó, tôi tự tin nói với cô ấy: “Tôi thích mua sắm ở cửa hàng hơn vì tôi sẽ có cơ hội giảng chân tướng cho mọi người.”

Nhưng một ngày nọ, bạn cùng lớp của tôi, một người thường, liên tục nói với tôi về những lợi ích của việc mua sắm trực tuyến, và khuyên tôi học cách vào các website bằng điện thoại thông minh. Lúc đầu tôi cảm thấy hơi miễn cưỡng làm việc đó, vì tôi phải đến ngân hàng mở một tài khoản trực tuyến. Nhưng tôi sợ mất mặt trước bạn cùng lớp, nên tôi đã học cách mua sắm trực tuyến. Từ đó tôi gặp hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.

Ngày 1 tháng 7 năm 2012, tôi phát hiện ra có một số đốm đỏ trên cánh tay trái. Lúc đầu, tôi không coi trọng chúng. Nhưng sau vài ngày, toàn bộ cánh tay trái của tôi bị bao phủ bởi những đốm nhỏ màu đỏ, ban đầu chúng có cảm giác ngứa, sau đó ngày càng đau hơn. Tôi nhận ra rằng mình có sơ hở nhưng tôi không biết mình bị chấp trước ở đâu. Tôi nhờ các đồng tu phát chính niệm cho mình và họ bảo tôi rằng: “Chúng tôi đã phát chính niệm. Nhưng dường như can nhiễu này rất lớn.” Tôi đáp: “Tôi sẽ tự đối mặt với vấn đề của chính mình.”

Một tuần sau, những đốm đỏ trên cánh tay tôi trở thành những vết phồng rộp đau đớn. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã cố gắng hướng nội nhưng không tìm được nguyên nhân gây ra vấn đề. Sau đó, tôi nói với cánh tay trái của mình: “Ngươi đau thì cứ đau đi!” Sau đó, tôi tăng cường thời gian học Pháp và phát chính niệm. Bình thường tôi có thói quen tắm rửa hàng ngày, đoạn thời gian đó, tôi vẫn tắm rửa hàng ngày như thường lệ.

10 ngày trôi qua, những vết rộp trên cánh tay của tôi mưng mủ, rồi cuối cùng xẹp đi. Sau hai tuần, chúng kết vảy. 20 ngày sau, chỗ kết vảy trên cánh tay trở nên bóng loáng, và da ở vị trí đó rất mềm mỏng. Khi nhìn thấy cánh tay tôi, một bạn cùng lớp tôi nói rằng chỗ da đó sẽ để lại sẹo. Và tôi đã nói rằng sẽ không có sẹo nào cả. Sau đó, tôi mới biết rằng triệu chứng trên cánh tay của tôi được người thường gọi là Zona thần kinh, hay “giời leo”. Hiện tại trên cánh tay của tôi không còn bất kỳ dấu vết gì.

Mặc dù đã vượt qua khổ nạn này, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó xuất phát từ việc tôi đã dành quá nhiều thời gian cho điện thoại thông minh. Sau đó, tôi tiếp tục sử dụng điện thoại thông minh của mình, bao gồm lướt Internet trong thời gian dài, sử dụng QQ và mua sắm trực tuyến. Thỉnh thoảng, tôi đọc tiểu thuyết và xem truyền hình. Tôi dành ít nhất một hoặc hai giờ đồng hồ để làm những việc này mỗi ngày.

Tôi nghĩ rằng nó không phải là vấn đề vì tôi đã học Pháp, luyện công hay giảng rõ chân tướng rồi. Tuy nhiên, một ngày nọ khi đang lau bồn tắm, tôi đã cắt vào tay trái của mình bằng một lưỡi dao dụng cụ. Góc cắt của lưỡi dao rất sâu và vết thương dài gần 2cm ở gốc ngón tay cái trên bàn tay trái của tôi. Tôi đã khóc nhưng lập tức nghĩ rằng mình không sao.

Tôi nhanh chóng tìm gạc để băng vết thương, nhưng không thể làm được, vì vậy tôi đã nhờ chồng giúp đỡ. Khi thấy vết cắt, chồng tôi sợ hãi đến mức anh bảo tôi nhanh đi bệnh viện. Tôi trấn an anh, nói: “Em không sao.” Sau đó, tôi ngồi trên ghế sofa và tiếp tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, vì vết thương ở phần khớp nối, nên gạc không quấn được và liên tục rơi ra. Tôi dừng băng bó, và vết thương không bị đau cũng không chảy máu. Lúc hai giờ chiều, chồng tôi đến xem tôi có ổn không. Khi thấy mọi thứ đều ổn, anh ra ngoài mà không nói gì. Sau bữa tối, tôi bắt đầu đả tọa. Tôi thấy vết thương bắt đầu lành sau khi ngồi đả tọa.

Sau sự việc này, tôi làm việc nhà như bình thường và không mất nhiều thời gian để vết thương lành lại. Qua hai bài học này, tôi bắt đầu bình tĩnh và hướng nội, nghĩ: “Tại sao những vấn đề này luôn xảy ra ở tay trái của mình? Mình cầm điện thoại thông minh bằng tay trái. Có phải là vì mình đã dành quá nhiều thời gian cho điện thoại hay không?” Vì vậy, tôi đã gỡ các phần mềm của người thường.

Tuy nhiên, thật không dễ để bỏ thói quen của mình. Không lâu sau, tôi lại cài đặt lại phần mềm mua sắm trực tuyến cũng như WeChat. Vì chủ ý thức yếu và thiếu ý chí, tôi đã bị thụt lùi trong tu luyện. Mỗi ngày, bất cứ khi nào có thời gian, tôi lại xem điện thoại thông minh của mình. Tôi biết rất rõ rằng tôi không nên làm điều này, nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân. Tuy nhiên, một ngày nọ, tôi thấy bàn tay trái của mình yếu đến mức khó có thể nhấc được một cái nồi. Chỉ sau đó, tôi mới nhận ra rằng mình phải từ bỏ chấp trước vào điện thoại thông minh.

Mãi cho đến khi trang web Minghui.org đăng thông báo “Tất cả đệ tử Đại Pháp cần biết” (về các ứng dụng trên điện thoại thông minh), tôi mới xóa sạch phần mềm này. Đồng thời, tôi đã khôi phục điện thoại của mình về cài đặt gốc. May mắn thay, nhờ có Sư phụ và Pháp ở bên, tôi đã thoát hiểm hết lần này đến lần khác.

Nhìn lại lý do tại sao tôi không vượt qua được vấn đề này, vốn đã kéo dài tám năm, tôi nhận ra rằng nguyên nhân là do tôi đã không học Pháp tốt do chấp trước vào thời gian. Tôi đã không đi làm từ năm 2003, và ở nhà. Ngoại trừ làm việc nhà và những việc người thường khác, tôi đã dành hầu hết thời gian để làm ba việc, cảm thấy mình có nhiều thời gian hơn những người phải đi làm mỗi ngày. Đó là lý do tại sao tôi lại say mê điện thoại thông minh, mà không nghiêm khắc với chính mình. Tôi liên tục bị trượt dài như thế này.

Một số đồng tu nói: “An nhàn còn đáng sợ hơn cả rượu độc.” Tôi đang giết thời gian của mình mà không nhận ra. Mặc dù, Sư phụ gánh chịu nghiệp lực của tôi, nhưng tôi không cảm giác được và biểu hiện ra trạng thái tê liệt. Tôi làm ba việc mỗi ngày như thường lệ mà không có động lực. Tôi đã không nghiêm túc đối đãi với [việc dùng] điện thoại thông minh của mình.

Bằng cách hướng nội, tôi nhận ra mình đã không hoàn toàn muốn loại bỏ chấp trước này, mà nhiều lần đắm chìm trong đó, khuếch đại dục vọng người thường này của tôi. Tôi đã dành quá nhiều thời gian cho điện thoại thông minh đến nỗi tôi trông già hơn, rụng tóc và có bọng mắt mặc dù tôi mới chỉ ngoài 50 tuổi.

Khi mới tu luyện Đại Pháp, tôi đắm chìm trong Pháp mỗi ngày. Mặc dù không thể ngồi yên khi phát chính niệm, nhưng tôi sẽ làm bất cứ khi nào có thời gian. Các thành viên trong gia đình tôi bảo tôi xem TV, nhưng tôi không hứng thú. Trong khi con gái tôi đang xem TV, tôi đọc sách Đại Pháp mà không bị ảnh hưởng gì cả, và tôi không thể nghe thấy gì trên TV. Lúc đó, tôi 29 tuổi và những người khác nghĩ rằng tôi chỉ là một học sinh trung học. Khi tôi 39 tuổi, mọi người nghĩ rằng tôi 27 hoặc 28 tuổi. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình không tinh tấn như trước đây.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vì Chính Pháp vẫn chưa kết thúc, chúng ta vẫn còn thời gian, Sư phụ và các vị thần đều trân quý chúng ta. Tôi nghĩ rằng mình nên trân quý bản thân và cơ hội khó được này, tu bản thân cho tốt và trợ Sư Chính Pháp. Tôi không nên lưu lại bất kỳ hối tiếc nào cho bản thân.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/27/387686.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/5/182042.html

Đăng ngày 18-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share