Viết bởi một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc. [MINH HUỆ 01-02-2010] Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ, tôi đã tiến bước trên con đường tu luyện, lúc lên lúc xuống trong  suốt 13 năm. Tôi không có bất kỳ thành tựu đặc biệt nào hay một câu chuyện cảm động nào. Tôi chỉ muốn chia sẻ với các đồng tu về kinh nghiệm từ bỏ bản ngã của tôi, để tôi có thể hòa hợp với chỉnh thể. Mỗi lần tôi xem video “Giảng Pháp cho các đệ tử Úc” của Sư Phụ, tôi đều cảm thấy băn khoăn. Vì tôi thấy rằng Sư Phụ đã rất quan tâm đến chúng ta, tôi thấy xấu hổ và bối rối. Người không chỉ giảng cho các đệ tử Úc, Người cũng đang giảng cho tôi, bởi vì tôi cũng gặp một vấn đề tương tự: Tôi không thể vứt bỏ chấp trước vào bản thân; tôi muốn chứng thực bản thân; và do đó tôi đã không thể hòa hợp với chỉnh thể.

1. Vứt bỏ chấp trước căn bản

Sau khi kinh văn “Tiến đến Viên Mãn” (Tinh Tấn Yếu Chỉ II) của Sư Phụ được xuấn bản, tôi đã không thể tìm thấy chấp trước căn bản của mình. Cuối cùng tôi cũng đã nhận ra nó khi tôi bắt đầu tập những bài công pháp với các đệ tử Đại Pháp trên thế giới vào những thời gian đồng bộ. Tôi đã đến nhà của một đệ tử để tập công với nhóm. Tôi cảm thấy trường của nhóm luyện công rất tốt. Tôi thậm chí còn nói rằng Sư Phụ thật từ bi khi ban cho tôi cơ hội được tham gia vào nhóm tập công này. Nhưng một ngày nọ, khi tôi thức dậy thì đã gần đến giờ tập công. Tôi thấy rằng mình sẽ trễ 5 phút nếu đi bộ đến nhà vị đồng tu ấy, do đó tôi đã không đi. Tôi chỉ tập các bài công pháp tại nhà. Tôi nghĩ: “Hãy để cho những đệ tử nào mà không thể tập tại nhà được thì đến đó tập.” Sau khi tập xong, vị đồng tu chủ nhà đã gọi điện thoại để hỏi vì sao tôi đã không đến. Tôi nói với bà rằng tôi sẽ đến trễ nếu tôi đi. Bà nói: “Chúng ta vẫn sẽ tập ngay cả khi bị trễ! Chúng ta nên hòa hợp với toàn bộ chỉnh thể.”

Tôi cảm thấy rằng đó không phải là ngẫu nhiên khi tôi nghe như thế. Vì vậy, tôi đã bắt đầu nhìn vào bên trong: Tôi đã luôn thấy rằng mình tốt hơn những người khác và nghĩ rằng tôi luôn đúng. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã tìm thấy chấp trước căn bản của mình, đó là chú trọng vào bản ngã và chứng thực bản thân. Trước 20 tháng 7 năm 1999 (khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công), tôi đã ngừng đi học Pháp nhóm vì tôi đã không đồng tình với sự hiểu Pháp của một đồng tu. Tôi đã học Pháp ở nhà và bị mất đi môi trường thăng tiến trong nhóm, gây tổn thất cho việc tu luyện của tôi. Sau đó vào năm 2004, dưới sự bảo hộ của Sư Phụ từ bi, tôi đã lập một nhóm học Pháp tại nhà của mình. Tôi thường khoe khoang rằng mình không học vẹt và luôn cảm thấy quan điểm của mình là đúng. Tôi đã không muốn công nhận hay hòa hợp với những hiểu biết khác với quan điểm của tôi. Do đó, làm sao tôi có thể đáp ứng được kỳ vọng của Sư Phụ về sự thăng tiến của chỉnh thể nhóm? Tôi đã nhận ra hậu quả tai hại của việc mang chấp trước vào bản thân. Tôi phải vứt bỏ chấp trước căn bản này, chấp trước vào bản thân.

Sau khi tìm ra chấp trước căn bản của mình, tôi đã quan tâm đặc biệt đến việc vứt bỏ nó. Khi tham gia các dự án trợ Sư chính pháp và cứu độ chúng sinh, có nhiều quá trình cần sự hòa hợp với chỉnh thể. Và khi bạn thực sự vứt bỏ bản ngã, bạn có thể cảm nhận rằng không còn khoảng cách nào giữa các đệ tử và cảm nhận được sức mạnh của toàn chỉnh thể. Chừng nào mà các đệ tử còn dựa trên Pháp, sự phối hợp sẽ tốt đẹp. Đôi lúc có những khảo nghiệm tâm tính và khó nạn cần phải vượt qua, và tôi đã có thể vượt qua được.

2. Phối hợp và hợp tác là rất quan trọng

Sự tu luyện của ngày hôm nay không giống với sự tu luyện cá nhân trong quá khứ; sự tu luyện của chúng ta là sự tu luyện chưa từng có của các đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp. Chúng ta cần hỗ trợ Sư Phụ chính Pháp và cứu độ chứng sinh, và chúng ta cần phối hợp và hợp tác tốt. Nhằm giữ được môi trường học pháp và luyện công, mỗi đệ tử cần phải hòa hợp với chỉnh thể, để bảo toàn hình thức tu luyện mà Sư Phụ đã ban cho chúng ta và để hình thành một chỉnh thể. Để các tài liệu giảng chân tượng có tác dụng tốt, toàn bộ tiến trình đều cần đến sự phối hợp và hợp tác của nhiều đệ tử, từ việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng cho đến việc phân phát chúng.

Quá trình phối hợp và hợp tác yêu cầu các đệ tử phải hiểu nhau, phải từ bi, phải nhẫn nhịn, phải nghĩ cho nhau, phải nhìn vào bên trong, và phải hòa hợp và góp ý nhẹ nhàng. Hai đệ tử đồng tu đã bị bắt giam vì đã viết các thông điệp của Pháp Luân Công trên tờ tiền, và họ đã được cứu thoát sau sự phối hợp của chúng tôi. Trong quá trình đó, chúng tôi đã học Pháp và phát chính niệm đến những đồng tu bị bắt. Chúng tôi không hề nghĩ đến những sơ sót của những đồng tu đó, và chúng tôi không chỉ trích họ. Chúng tôi cũng không cũng không thừa nhận rằng viết các thông điệp lên tiền là phạm pháp. Chúng tôi nhận ra rằng điều chúng ta làm là chân chính và thần thánh nhất trong vũ trụ và rằng không gì có thể bức hại những đồng tu đó. Cho nên tất cả đệ tử đã cùng hành động để cứu họ. Một số thì đi giảng chân tượng cho gia đình của họ, một số thì đến đồn cảnh sát để đòi thả người, và số khác thì đến các đơn vị công tác của họ. Khi những đồng tu này bắt đầu bị những triệu chứng bệnh khi đang ở trong tù và được đưa đến bệnh viện, các đệ tử đã đến bệnh viện để phát chính niệm. Từ sáng đến tối, từ tầng trệt cho đến tầng bốn, các đệ tử chúng tôi có thể được nhìn thấy ở mọi lúc. Một số đệ tử thì vạch trần tà ác trên Internet, một số thì gọi điện thoại đến các bác sĩ để giảng chân tượng, và một số thì dán những áp phích trên đường phố để vạch trần Phòng 610 và những tên tội phạm của đội an ninh quốc gia. Do đó, nhờ sự ban sức mạnh của Sư Phụ, và cũng nhờ sự phối hợp và hợp tác, hai đồng tu đó đã được thả sau mười ngày.

Rất dễ thấy rằng việc hình thành một chỉnh thể mạnh mẽ là quan trọng như thế nào. Tôi nghĩ rằng có nhiều lý do khiến các đệ tử có khoảng cách với nhau, và không phối hợp tốt:

1. Người ấy có chấp trước mạnh mẽ vào bản thân và nghĩ rằng mình tốt hơn người khác, và do đó người đó không thể lắng nghe những ý kiến bất đồng với quan điểm của riêng họ.

2. Người ấy không thể hành xử đúng đắn trước những khuyết điểm của đệ tử khác. Trên thực tế, những thiếu sót của đệ tử khác chính là một phản ánh để bạn tự kiểm điểm và tu luyện bản thân. Chúng ta nên mang lại cho những đồng tu khác một trường chính niệm và tin rằng những khuyết điểm đó không phải là bản chất thật của họ, mà là những quan niệm thâu thập được hoặc đã cựu thế lực bị ép buộc đặt lên họ.

3. Việc bàn tán về những khiếm khuyết của những đồng tu khác sau lưng họ sẽ tạo nên sự hiểu lầm và tạo khoảng cách giữa các đệ tử. Nó cũng làm cho những đệ tử đó không phối hợp và hợp tác, và dẫn đến xích mích nội bộ.

4. Việc chỉ trích và công kích cá nhân giữa các đồng tu với nhau sẽ tạo nên sự tổn thương to lớn cho người phải chịu đựng và khiến cho họ không thể vượt qua các khó nạn trong một thời gian dài. Trên thực tế, tất cả những điều này đã bị cựu thế lực ép buộc đặt lên họ, sử dụng chấp trước người thường của các đệ tử để “khảo nghiệm” những đệ tử khác.

Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ cùng vứt bỏ được chấp trước chứng thực bản thân, xóa bỏ khoảng cách, phối hợp và hợp tác với nhau, và hình thành một chỉnh thể không thể chia rẽ. Chúng ta hãy thấu hiểu nhau hơn và đừng đổ lỗi cho nhau, hãy nghĩ nhiều về người khác và hạn chế nghĩ về bản thân, và hãy cùng nhau làm ba việc thật tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/1/217358.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/20/114808.html
Đăng ngày 01-03-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share