Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1996 và hiện đang ở độ tuổi cuối 40. Tôi đã bị đuổi việc chỉ vì đức tin của mình khi cuộc bức hại bắt đầu. Kể từ đó, tôi đã làm những công việc lặt vặt trong nhiều năm. Tôi là một người rất bình thường nhưng kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhiều điều thần kỳ đã xảy đến với tôi.

Bị gương chiếu hậu của một chiếc xe đập phải

Trên đường về nhà sau khi đi tìm việc, khi tôi đang đi bộ ở phía bên phải đường cao tốc thì gương chiếu hậu của một chiếc xe khách chạy quá tốc độ quy định đập mạnh vào phía sau đầu của tôi với một tiếng “Bốp!” lớn! Chiếc xe dừng lại cách đó khoảng 30m. Người lái xe ngó đầu ra và nhìn tôi lo lắng.

Tôi không cảm thấy gì và cũng không có cục bươu nào trên đầu. Tôi đi tới chỗ chiếc xe và nhẹ nhàng nhắc nhở người tài xế cần lái xe cẩn thận. Anh ấy thở phào khi thấy tôi vẫn ổn và không gây khó khăn gì. Người lái xe nhìn tôi với thái độ biết ơn rồi lái xe đi. Con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ cho con.

Chỗ sưng tấy đã biến mất sau ba ngày

Mùa thu năm 2010, tôi làm việc trong một nhà máy sản xuất thùng gỗ. Tôi làm công việc bốc dỡ gỗ. Một buổi trưa sau khi xe tải đến, chúng tôi phải dựng ván cầu lên xe tải để dỡ gỗ xuống. Chiếc ván dài chín mét và rất nặng.

Việc dựng ván thường cần đến bốn người nhưng ngày hôm đó chỉ có ba người chúng tôi. Tôi nâng một đầu và hai công nhân khác nâng đầu còn lại. Sau 30 mét nó bắt đầu trượt xuống. Tôi bị ngã và chiếc ván đè xuống phần háng bên phải của tôi. Mọi người chết lặng và nghĩ chắc chắn chân của tôi hoặc thứ gì đó đã bị gãy. Tôi không cảm thấy đau chút nào vì thế tôi đã đứng dậy và tiếp tục công việc.

Đêm hôm đó khi lên giường ngủ, tôi cảm thấy phần háng bên phải hơi đau một chút. Tôi bật đèn và nhìn thấy một khối u to bằng nắm tay. Tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện, mình có Sư phụ. Mình sẽ ổn thôi.” Chỉ sau ba ngày, khối u đó đã biến mất.

Đâm xuống mương

Tôi cùng hai học viên khác lái xe máy đi xa khoảng 160 km để giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Sau khi phân phát các tài liệu chứa thông tin về Đại Pháp xong, chúng tôi vội vã trở về nhà. Tại một chỗ rẽ gấp tôi đã không giảm tốc độ và mất lái. Chiếc xe lộn vài vòng và đâm xuống mương. Hai học viên ngã xuống mặt đất còn tôi rơi xuống mương và bất tỉnh. Tôi nghe thấy họ kêu lớn: “Xin Sư phụ cứu chúng con!” Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang gần mặt nước và chân phải của tôi nằm dưới chiếc xe.

Lúc họ xuống mương để giúp tôi, tôi đã kéo được chân mình ra và đang đứng dậy. Phía mặt bên trái của tôi bị sưng và tôi không thể mở được mắt trái, máu chảy đầy khuôn mặt, máu cũng dính khắp chiếc xe. Tôi lấy tay trái che vết thương và kiểm tra chiếc xe bằng tay phải. Tôi đang đứng dưới bùn. Con mương sâu hai mét và ba người chúng tôi vẫn không thể nhấc chiếc xe lên được.

Sau đó một người đàn ông từ phía đường tiến đến và giúp chúng tôi kéo chiếc xe lên. Anh ấy liên tục nhắc nhở tôi hãy đi bệnh viện để làm sạch vết thương và điều trị để mắt trái mở ra được.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi đó là tôi cần phải đến nhà các học viên khác một cách an toàn, vì chúng tôi vẫn còn gần 160 km đường cần vượt qua. Sau khi kiểm tra xe, tôi nhận thấy rằng ngoại trừ cái nắp đèn chiếu sáng bị vỡ, mọi thứ đều ổn. Chúng tôi đã về nhà bình an vô sự.

Trên đường về nhà, tôi đã xuất một niệm rõ ràng và mạnh mẽ: “Sư phụ điều trị vết thương cho mình còn mạnh mẽ hơn cả bệnh viện trăm lần, mình sẽ không có vấn đề gì.” Sau suy nghĩ đó, tôi cảm thấy Sư phụ đang điều chỉnh vết thương của tôi. Tôi cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy quanh tai trái và chỗ sưng giảm dần.

Tôi bình tâm lại. Về nhà tôi soi gương và nhìn thấy một vết cắt sâu vạch qua lông mày trái của tôi.

Ba ngày sau, một mảng vảy lớn hình chữ thập ở giữa lông mày trái của tôi dường như đang chia lông mày thành hai phần.

Ba tuần sau vết thương hoàn toàn khép miệng. Không có vết sẹo nào và lông mày của tôi lại trở lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ban đầu, hàng xóm thúc giục tôi đi bệnh viện và tôi đã không đi. Chỉ bằng học các bài giảng và luyện công, tôi đã hồi phục và không có vết sẹo nào. Hàng xóm của tôi rất kinh ngạc. Anh ấy bảo tôi anh cũng muốn học Pháp Luân Đại Pháp.

Điều kỳ diệu trên cánh đồng rau

Vài năm trước, tôi trồng rau và bán rau để sinh sống. Để có nhiều thời gian làm những việc mà một người tu luyện nên làm, tôi chỉ trồng hai loại rau. Mùa xuân tôi trồng rau muống, mùa đông tôi trồng rau cần tây. Những người nông dân đều biết trên cùng một thửa ruộng mà trồng cùng một loại rau thì chỉ trong hai năm liên tiếp là cho sản lượng tốt. Sau đó sẽ phải trồng thứ khác.

Trên phần ruộng của mình, tôi đã trồng cùng loại rau trong suốt sáu năm qua và mỗi năm tôi lại thu hoạch được nhiều hơn. Trên mỗi giá để rau bán tôi đều viết những chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” lên đó. Trong khi những người nông dân khác phải bận rộn phun thuốc hóa học để cây trồng phát triển nhanh và to hơn, tôi lại tuân theo quy luật tự nhiên và sản lượng tôi thu được đã làm kinh ngạc ngay cả những người nông dân khéo léo nhất.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/23/371961.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/8/181004.html

Đăng ngày 01-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share