Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc.

[MINH HUỆ 05-07-2019] Tôi là một phụ nữ nông thôn, cả đời đã phải chịu nhiều đau khổ. Từ bé tôi đã mắc nhiều bệnh tật, như viêm ruột mãn tính, khí phế thũng, viêm khớp dạng thấp, v.v. Nghiêm trọng nhất là bệnh rối loạn nhịp tim gây đánh trống ngực, khiến tôi đứng không vững và ăn ngủ không ngon. Kết quả là tôi luôn ở trong trạng thái không tốt. Tính khí tôi rất xấu. Tôi thường đánh chồng và cào cấu vào mặt anh ấy. Bố mẹ chồng không dám phàn nàn về tôi, và con cái chúng tôi cũng bị ảnh hưởng. Cuộc sống của tất cả chúng tôi là những chuỗi ngày dài bất hạnh triền miên.

Trở thành một học viên, cuộc đời thay đổi

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hay còn gọi là Pháp Luân Công từ trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Kể từ khi bước vào tu luyện, tâm tính và sức khỏe của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Mọi vấn đề về sức khỏe của tôi đã biến mất chỉ trong vòng 2 tuần. Thay vì đối xử tệ với bố mẹ chồng như trước đây, tôi bắt đầu chăm sóc và đối xử tốt với họ.

Mẹ chồng tôi bị mất thị lực và bị liệt. Tôi giúp bà thay quần áo, cho bà ăn, dọn rửa mỗi khi bà không kịp đi vào nhà vệ sinh. Một lần bà để đâu mất 1.500 nhân dân tệ và luôn miệng nói tôi lấy. Tôi đã kiên nhẫn giải thích rằng tôi không lấy và cuối cùng giúp bà tìm lại được số tiền ấy.

Một ngày bố chồng tôi có tâm trạng không tốt, ông ấy đã cố dùng xẻng để đánh tôi. Tôi tránh được cú đánh đầu tiên. Cú đánh thứ hai đánh trúng cánh tay tôi khiến nó tím bầm. Tôi đã không tức giận và vẫn nấu ăn cho họ như thường lệ. Bố chồng tôi lúc nào cũng khen ngợi tôi, nói rằng: “Con dâu của chúng ta đã trở thành một người tốt từ khi tu luyện Đại Pháp!” Khi chồng tôi phải rời làng đi làm thuê, mặc dù anh ấy có nhiều chị em, nhưng chỉ mình tôi chăm sóc bố mẹ họ cho đến cuối đời.

Chứng kiến những thay đổi của tôi, nhiều người làng đã tới tìm tôi để học Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết họ đều là người già và có sức khỏe kém, nhưng sau khi tu luyện, tất cả đều trở nên khỏe mạnh và chuẩn mực đạo đức cũng được đề cao. Thậm chí có một người trong làng trước kia hay chửi rủa mọi người trên đường, nhưng sau khi tu luyện đã không làm vậy nữa. Nhiều người làng đã nói: “Pháp này là có thực! Pháp này thật thần kỳ, thậm chí có thể biến đổi được một người như thế!”

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tất cả các phương tiện truyền thông chính thức đều vu khống Pháp Luân Công. Trên toàn Trung Quốc, các học viên bị truy tìm và bắt giữ. Các học viên trong làng tôi mới chỉ có hai đến ba tháng được tu luyện bình yên, bây giờ đã trở thành mục tiêu của cuộc đàn áp. Tất cả chúng tôi đều khóc.

Cực hình không thể lay động quyết tâm của tôi

Cuối năm 2000, trên đường đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công và nói ra sự thật về cuộc bức hại, tôi đã bị cảnh sát bắt giữ và bị đưa đến trại tạm giam địa phương. Tôi nhớ rằng Sư phụ giảng:

Còn một điểm nữa, Thần ấy, họ sẽ không giống như con người. Chẳng hạn nói có học viên bị bắt đi, trong khi bị tra tấn không chịu nổi, bèn viết hối quá thư. Nhưng mà, trong tâm họ nghĩ: mình chỉ là lừa họ thôi, sau khi ra khỏi đây mình vẫn luyện, mình vẫn bước ra chính Pháp, vẫn đến Thiên An Môn. Nhưng như thế không được. Bởi vì loại quan niệm đó ở cõi người đây cũng đều là sau khi đã bại hoại rồi mới hình thành, còn những Thần kia họ sẽ không như vậy, họ không có tư tưởng như vậy, họ nhận định con đường chuẩn rồi thì nhất định sẽ bước đi tiếp tục. (Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000])

Tôi đã không viết hối quá thư khi ở trong trại tạm giam và đã được thả ra nhờ bảo trì chính niệm.

Năm 2002 tôi lại tới Bắc Kinh một lần nữa để thỉnh nguyện và lại bị bắt sau khi giương cao biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp.” Tôi bị đưa tới trại tạm giam Đông Thành, ở đó họ tra tấn và ép tôi ký vào hối quá thư. Vào ngày thứ 70, tôi bảo họ đưa cho tôi cây bút và tờ giấy, nói rằng tôi muốn ký. Nhưng những gì tôi viết là: “Tôi sẽ mãi mãi xứng đáng là một đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí!” Sau đó, họ đưa tôi tới trại cưỡng bức lao động khét tiếng Mã Tam Gia trong ba năm.

Ở Mã Tam Gia, tôi đã phải chịu đựng đủ các hình thức tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi bị liệt nửa thân dưới vì bị tra tấn nặng nề, nhưng đã hồi phục một cách thần kỳ chỉ sau một đêm. Tôi biết Sư phụ đã chịu đựng khổ nạn cho tôi. Tôi đã tuyệt thực, lãnh đạo nhà tù sợ tôi sẽ chết trong đó nên đã thả tôi về nhà sau 8 ngày.

Tham gia hồng lưu Chính Pháp

Trở về nhà, tôi ngay lập tức bắt đầu đi phân phát tài liệu chân tướng. Một đêm muộn, tôi tới một ngôi làng để phát tài liệu. Trời rất tối và tôi không trông thấy gì. Một con chó đang sủa, và tôi thầm nói trong tâm: “Thần đang tới cứu chúng sinh, tất cả những gì bất chính phải nhường đường!” Con chó thật sự đã ngừng sủa và tôi đi phát tài liệu tới nhiều ngôi nhà mà không gặp vấn đề gì.

Một ngày tôi đang giảng chân tướng cho mọi người ở chợ. Một chủ cửa hàng đã đứng dậy và nói: “Đừng nói về cái này nữa. Vài ngày trước cũng có người tới đây nói và đã bị bắt.” Tôi nói với ông ấy: “Có vẻ anh chưa biết sự thật.” Tôi nói với ông ấy về chân tướng của Pháp Luân Công, về cuộc bức hại và về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Khi tôi còn chưa kết thúc, một thanh niên trẻ ở bên cạnh đã bước lên trước và nói: “Dì ơi, dì giúp cháu thoái đảng với!” Cậu ấy cho tên thật và nói đã gia nhập ĐCSTQ. Sau đó cậu ấy vui vẻ nhận tài liệu rồi rời đi.

Một lần khác, tôi gặp một cô gái trẻ ở chợ và hỏi cô đã được nghe về cuộc bức hại Pháp Luân Công chưa. Cô ấy trả lời chưa, nên tôi đã nói với cô ấy. Sau khi hiểu ra, cô ấy đã giơ nắm tay phải lên thề với trời: “Tôi xin rút khỏi Đoàn thanh niên!” Tôi khen ngợi cô ấy và nói rằng cô đã làm đúng và cầu mong điều tốt đẹp sẽ tới với cô ấy.

Tu luyện tâm tính tại nơi làm việc

Một người họ hàng của tôi làm việc tại bệnh viện đã gọi điện cho tôi, nói rằng bệnh viện đang cần một người nấu ăn. Tôi đã gặp giám đốc bệnh viện và ông ấy nói với tôi những yêu cầu của công việc. Tôi không nói với ông ấy tôi là học viên Pháp Luân Công, nhưng tôi nói rằng tôi sẽ làm mọi việc với tiêu chuẩn cao và tuân theo các quy tắc của bệnh viện. Ông ấy vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nên tôi nói rằng tôi có thể làm thử một tuần, ông ấy sẽ quan sát và quyết định sau. Giám đốc bệnh viện đồng ý thuê tôi và tăng lương của tôi thêm 200 nhân dân tệ mỗi tháng.

Đến ngày làm việc thứ ba, giám đốc đã tới nhà bếp để kiểm tra. Ông ấy hài lòng và nói: “Tốt hơn nhiều!”

Sang đến ngày thứ tư, do không học Pháp và luyện công đầy đủ, tôi đã bị kiệt sức và không thể hoàn thành được hết công việc. Khi các bác sĩ đang ăn, mồ hôi tôi túa ra, tôi nói xin lỗi và tôi không thể chịu đựng được hơn nữa; Tôi như sắp khóc. Các bác sĩ đã nói: “Chúng tôi sắp xong rồi, khi nào xong, chúng tôi sẽ giúp chị dọn dẹp.”

Sau khi đã quen với công việc, tôi lại gặp khảo nghiệm khác. Người họ hàng làm ở đó luôn la mắng tôi và tìm mọi cơ hội để chỉ trích tôi. Mọi việc trở nên rất tệ, thậm chí các bác sĩ cũng không chịu nổi. Tâm trạng của tôi rất xấu, tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ tìm cách bắt nạt các học viên Đại Pháp, những người sẽ không đấu trả lại cô ấy.

Một lần cô ấy bảo tôi mua trứng ngỗng cho cô ấy. Sáng sớm hôm sau, tôi đi chợ và mua trứng, nhưng cô ấy bảo chúng đắt quá và không muốn nữa. Tôi phải quay lại chợ và bán chúng với giá thấp hơn. Tôi vừa mất thời gian, mất công sức và mất tiền; tâm oán giận của tôi với cô ấy bắt đầu tăng lên.

Nhưng sau khi bình tâm lại và hướng nội tìm, tôi bắt đầu suy nghĩ, có thể trong những đời trước tôi đã thiếu nợ cô ấy, hoặc Sư phụ đang lợi dụng những mâu thuẫn đó để nhắc nhở tôi đề cao và tiêu nghiệp.

Tôi nghĩ tới đoạn Pháp:

[Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được. (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi đã đề cao dựa trên Pháp và thay đổi cách nhìn nhận sự việc, tôi đã có thể kiềm chế bản thân mỗi khi ở cạnh cô ấy, và có thể mỉm cười cho dù cô ấy nói gì.

Trong giai đoạn Chính Pháp cuối cùng, các đệ tử Đại Pháp cần luôn cẩn trọng trước những ô nhiễm của thế giới hủ bại này, nhắc nhở bản thân tinh tấn hơn nữa trong tu luyện và cứu độ chúng sinh. Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ, cảm ơn các bạn đồng tu đã hỗ trợ, và đặc biệt cảm ơn các đồng tu đã giúp tôi viết lại bài chia sẻ kinh nghiệm này!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/5/385990.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/21/178988.html

Đăng ngày 30-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share