Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2019]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Tháng 3 năm 2006, tôi bị một cơn đột quỵ nặng. Vì đã được tận mắt chứng kiến mẹ tôi được khỏe mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên khi được mẹ và em gái khích lệ, tôi đã đồng ý tu luyện không chút do dự.

Một tháng sau, tất cả các tác dụng phụ của trận đột quỵ cũng như những bệnh khác bao gồm bệnh tim và các vấn đề về dạ dày đều không cánh mà bay. Tôi chưa bao giờ biết được cảm giác tuyệt vời khi không có bệnh tật là như thế nào.

Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng đây chính là Phật Pháp và vô cùng trân quý Đại Pháp. Tôi đang nỗ lực tinh tấn làm tốt ba việc để hoàn thành thệ nguyện của mình. Tôi muốn chia sẻ về việc bản thân mình đã giảng chân tướng cho mọi người như thế nào.

Giảng chân tướng trong phòng khám

Chồng tôi là bác sỹ Trung y và có phòng khám riêng. Ông ấy có một phương pháp đặc biệt để điều trị các gai xương để cho chúng không tái phát, vì vậy phòng khám của chúng tôi rất nổi tiếng.

Không lâu sau khi tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, mẹ tôi đã hướng dẫn tôi làm ba việc và đưa tôi ra ngoài để phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Bà rất cẩn thận khi đề cập đến vấn đề an toàn và nhắc nhở tôi không nói về Đại Pháp trong phòng khám, vì vậy tôi không bao giờ nói với bất kỳ bệnh nhân nào của chúng tôi về Đại Pháp.

Tuy nhiên, vài điều kỳ lạ đã xảy ra trong năm đó. Bệnh nhân của chúng tôi bắt đầu quay lại phòng khám và yêu cầu hoàn tiền, nói rằng gai xương của họ không được chữa khỏi. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, điều này chưa từng xảy ra.

Tôi nghĩ rằng việc này là để tôi tu luyện tâm tính và áp dụng nguyên lý “bất thất, bất đắc” mà Sư phụ Lý đã giảng trong cuốn Chuyn Pháp Luân để loại bỏ chấp trước của mình vào tư lợi. Nếu không phải là một học viên, tôi sẽ không bao giờ hoàn lại tiền hoặc cho phép việc tương tự như thế xảy ra. Tuy nhiên, tôi đã quyết định hoàn lại tiền vì tôi là người tu luyện.

Năm đó, chúng tôi đã hoàn lại tổng cộng hơn 16.000 Nhân dân tệ. Đến cuối năm, chúng tôi hầu như không có bệnh nhân nào.

Khi tôi tiếp tục học Pháp và đọc các bài chia sẻ của các học viên, tôi hiểu rằng đây là can nhiễu của cựu thế lực. Tôi bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu nhắm vào tình hình tài chính của gia đình chúng tôi. Đồng thời, tôi cũng nhận ra rằng tôi đã sai khi không giảng chân tướng cho những bệnh nhân đến phòng khám của chúng tôi, vì họ cũng là đến để tìm hiểu về Đại Pháp. Vì tôi đã không cứu họ nên họ mới quay lại để đòi lại tiền.

Sau khi tôi phát chính niệm được hai tuần, các bệnh nhân bắt đầu quay lại. Kể từ đó, tôi đã giảng chân tướng và thuyết phục tất cả các bệnh nhân và người nhà của họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Bởi vì việc điều trị của họ mất 7 ngày nên trong vài ngày đầu tôi trò chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và ĐCSTQ, rồi sau đó khuyến khích họ thoái Đảng vào ngày cuối cùng.

Trong khi hầu hết bệnh nhân đồng ý thoái Đảng thì cũng có một vài trường hợp khó.

Có lần, một công tố viên ở khu vực địa phương chúng tôi đã đến phòng khám để điều trị và tôi đã nói với ông về Pháp Luân Công.

Ông hỏi: “Tại sao cô vẫn tu luyện ngay cả khi ĐCSTQ đã cấm?”

Tôi nói: “Để tôi lấy cho anh một ví dụ. ĐCSTQ cổ xúy cho giả, ác, đấu trong khi Pháp Luân Công tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Anh nghĩ cái nào tốt hơn? “

Ông suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Chân-Thiện-Nhẫn tốt hơn.”

“Chẳng phải Chân-Thiện-Nhẫn là trái ngược hẳn với giả, ác, đấu sao? Cái nào là chính, cái nào là tà? Chẳng phải là dễ nhận ra sao? “

Ông đồng ý rằng ĐCSTQ là xấu xa và hủ bại nhưng lại từ chối thoái Đảng.

Đến cuối cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi nói: “Anh đã giơ nắm tay lên và tuyên thệ khi gia nhập Đảng rằng sẽ hy sinh mạng sống của mình vì nó. Nếu anh không từ bỏ nó, anh sẽ gặp rắc rối khi Đảng sụp đổ.”

Ông nói rằng ông là một đứa trẻ mồ côi và ĐCSTQ đã nuôi nấng ông, vì vậy ông không thể thoái xuất.

Vợ ông làm việc ở một ngân hàng và lúc đó cũng đi cùng ông. Cô ấy đã minh bạch và nói sẽ thoái Đảng bằng tên thật của mình.

Để thuyết phục công tố viên này thoái Đảng, tôi đã mời gia đình ông một bữa để chia sẻ với họ về Đại Pháp một cách chi tiết. Con trai ông, một sinh viên đại học, đã thoái Đảng sau khi nghe tôi nói.

Nhưng vị công tố viên này vẫn không chịu thoái, vì vậy tôi đưa cho ông địa chỉ trang web Freegate và bảo ông hãy suy nghĩ về điều đó. Tôi nói rằng nếu ông muốn thoái Đảng, ông có thể vào trang web và tự làm điều đó. Tôi cũng khuyên ông không được bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Ông ấy bảo đảm với tôi rằng ông sẽ không làm vậy và theo những gì tôi biết thì ông ấy đã không làm thế. Tôi tiếc cho sự do dự của ông nhưng ít nhất tôi cũng biết được rằng ông ấy đã tự mang đến cho mình một tia hy vọng vì đã minh bạch chân tướng.

Một giám đốc ngành giáo dục đã nghỉ hưu cùng vợ đến phòng khám để chữa trị. Ông đồng ý với nguyên lý của Đại Pháp nhưng khi tôi đề nghị ông thoái Đảng thì ông lại từ chối. Vợ ông, một giáo viên đã nghỉ hưu, đã thoái Đảng.

Một hôm, vị giám đốc về hưu đó đi chợ và gặp một học viên lớn tuổi giảng chân tướng cho ông. Người học viên lớn tuổi nắm lấy tay ông và không chịu buông tay cho đến khi ông đồng ý thoái Đảng. Sau khi thoái Đảng xong, ông vội đến nhà tôi ở gần chợ để kể cho tôi về việc ông đã làm.

Tôi đã gặp một quân nhân đến từ Đại Liên, từng mang theo những thuộc cấp của mình đi khắp nơi để gỡ bỏ những tấm áp phích về Pháp Luân Công mà các học viên đã dán lên. Sau khi tôi giảng chân tướng cho ông, ông đáp: “Tôi đã không biết Pháp Luân Công tốt đến như vậy!” Ông đã hứa sẽ không gỡ bỏ các tấm áp phích nữa.

Trong suốt khoảng thời gian hai tuần để hoàn tất việc điều trị cho ông, tôi tiếp tục trò chuyện với ông. Ông nói: “Cô nói chuyện rất hay. Cô không bao giờ lặp lại những gì đã nói.” Tôi biết rằng Sư phụ đang giúp tôi. Tôi đã thuyết phục ông thoái Đảng vào ngày cuối cùng và ông nói sẽ suy nghĩ về điều đó.

Sau đó, tôi nhờ một học viên khác gọi điện nói chuyện với ông và cuối cùng ông đã thoái Đảng.

Trong chín năm qua, tôi đã thuyết phục được nhiều bệnh nhân thoái Đảng và không ai quay lại để yêu cầu hoàn lại tiền.

Giảng chân tướng tại một công trường

Năm 2001, gia đình tôi trở thành nhà thầu cho một khu vực phá dỡ và nó trở thành địa điểm mới để tôi cứu người.

Tại công trường, có những công nhân phá dỡ nhà cửa, có những người dọn gạch đi và những người khác đến mua phế liệu. Một số nhân viên phụ trách tại nơi này là các học viên Đại Pháp. Việc này mang lại cho họ một công việc nhưng đó cũng là cơ hội để họ phối hợp cùng nhau và cứu người.

Có rất nhiều người đến và đi, tôi đã cố gắng để không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để giảng chân tướng cho họ. Khi tôi không thể kiêm nổi lượng người lớn như vậy, mẹ tôi sẽ đưa một số học viên đến để giúp đỡ.

Khi họ minh bạch chân tướng về Đại Pháp, tôi tặng họ một vật kỷ niệm mà họ thường đeo quanh cổ. Nếu họ đi xe đạp, tôi sẽ tặng cho họ một chiếc móc khóa để treo vào chìa khóa xe đạp của họ.

Một tài xế tình cờ nhặt được hai tấm biểu ngữ, một tấm có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và tấm còn lại có dòng chữ “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh treo chúng lên gương xe tải. Khi anh lái xe, những biểu ngữ này sẽ tung bay trong gió. Anh ấy rất hào hứng khoe chúng với tôi.

Chúng tôi đã thuê một trong những người học việc của chồng tôi làm nhân viên bảo vệ. Sau khi anh ấy minh bạch chân tướng, anh bắt đầu giúp tôi cứu người. Anh sẽ thông báo cho tôi bất cứ khi nào có người mới đến công trường và sau đó đưa tôi đến đó để giảng chân tướng. Bản thân anh cũng tự thuyết phục được một số người thoái Đảng.

Vì anh ủng hộ Đại Pháp, anh ấy đã kiếm sống rất tốt.

Với sự bảo hộ của Sư phụ, không có tai nạn nào xảy ra trong sáu năm tại công trường xây dựng của chúng tôi.

Giảng chân tướng trực diện

Trong nhiều năm, tôi đã giảng chân tướng trực diện trong phòng khám và tại công trường. Khi có nhiều thời gian, tôi có thể giải thích mọi thứ rất sâu sắc. Tôi luôn tự hỏi liệu mọi người có thể thực sự minh bạch chân tướng nếu họ chỉ nghe một vài lời từ một học viên hay không. Vì vậy, tôi luôn thận trọng khi giảng chân tướng theo cách này.

Sư phụ giảng:

“Ngoài ra, những người mà chư vị ngẫu nhiên gặp, những người gặp trong cuộc sống, những người gặp trong công tác, [với những người ấy] chư vị cần giảng chân tướng cho họ. Ngay cả với người ở nơi thế gian này mà chư vị gặp thoáng qua không kịp nói chuyện thì chư vị cũng cần để từ bi lưu lại cho họ; không được lạc mất [những ai] đáng được độ, càng không được lạc mất [người] có duyên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Tôi biết rằng thời gian còn lại là rất hữu hạn và chúng ta đang giằng co với cựu thế lực để cứu người, vì vậy tôi nghĩ ít nhất tôi nên thử cách tiếp cận này.

Vào mùa xuân năm nay, tôi đã đi đến vùng nông thôn cùng với các học viên khác để giảng chân tướng. Tôi học hỏi từ các học viên có kinh nghiệm về cách nói chuyện trực diện với mọi người ở khu chợ. Lúc đầu, tôi chỉ có thể thuyết phục khoảng bốn hoặc năm người thoái Đảng, nhưng bây giờ mỗi lần tôi đi chợ, tôi có thể thuyết phục được 15 hoặc 16 người.

Đầu tiên, tôi thường trò chuyện với mọi người để tạo sự tin tưởng lẫn nhau rồi sau đó mới bảo họ hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Sau đó, tôi nói về tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và hai tổ chức thanh thiếu niên liên đới của nó. Nếu thời gian cho phép, tôi nói với họ về vụ tự thiêu giả mạo ở Quảng trường Thiên An Môn. Dường như họ rất cảm kích, và tôi rất vui vì họ có thể được đắc cứu.

Chúng tôi cần rất nhiều tài liệu thông tin ở vùng nông thôn nhưng lại không đủ cung cấp vì chỉ có một học viên sản xuất chúng. Người học viên đó hỏi liệu tôi có thể hỗ trợ được không. Vào năm 2011, tôi đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu nhỏ khác tại nhà mình.

Quá trình sản xuất tài liệu cũng là một quá trình tu luyện bản thân. Khi máy photocopy bị hỏng, tôi nói chuyện với nó và hướng nội. Khi tôi tìm ra những tâm chấp trước của mình, máy bắt đầu hoạt động trở lại.

Trong suốt quá trình sản xuất tài liệu giảng chân tướng, nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra. Chẳng hạn, tôi luôn cần có người giúp tôi mang những thùng giấy lên lầu vì tôi không thể tự làm được. Một lần, quanh đó không có một ai, vì vậy tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Thật kỳ diệu, tôi đã có thể mang thùng đó lên lầu. Kể từ đó, dù có bao nhiêu hộp giấy thì tôi đều có thể mang chúng lên lầu.

Trong 13 năm tu luyện này, tôi đã tinh tấn làm ba việc mà không hối tiếc. Tuy nhiên, tôi vẫn còn nhiều chấp trước người thường còn chưa vứt bỏ. Tôi sẽ học Pháp nhiều hơn và hướng nội để tống khứ toàn bộ chấp trước, để không làm Sư phụ thất vọng. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi trở thành đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp và không có lý do gì để tôi không làm tốt.

Con cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/8/395457.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/14/180719.html

Đăng ngày 29-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share