Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2019] Tôi là một học viên trẻ vừa mới thi đại học xong. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, mẹ tôi đã lên Bắc Kinh và thỉnh nguyện tại quảng trường Thiên An Môn. Mặc dù đang mang thai tôi, nhưng bà vẫn bị đưa đến trại tạm giam.

Mẹ tôi đã bị bắt giữ nhiều lần vì giữ vững đức tin của mình. Đôi lúc, bà ở nhà chưa đầy hai năm trước khi lại tiếp tục bị bắt giữ. Kết quả là, tôi đã dành cả thời thơ ấu của mình sống cùng cha và gia đình bên nội.

Từ một học sinh kém trở thành học sinh đứng đầu lớp

Không ai trong gia đình bên nội của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và họ rất ích kỷ. Bầu không khí bên gia đình đó rất buồn tẻ. Họ xem tất cả những ai ngoài gia đình là xấu. Bị ảnh hưởng bởi gia đình bên nội, tôi trở nên dễ bị kích động và thường đưa ra những bình luận mỉa mai về người khác.

Điểm số của tôi ở trường rất kém. Tôi bỏ qua các quy tắc trong lớp học và thường chép bài của các bạn khác trong các kỳ thi. Các giáo viên luôn nghĩ tôi là một học sinh kém, không thể dạy dỗ.

May mắn là Sư phụ đã bảo hộ tôi. Mẹ tôi trở về vào mùa hè sau khi tôi tốt nghiệp tiểu học. Có ánh sáng Đại Pháp chiếu rọi, mọi thứ đều nhanh chóng thay đổi.

Tôi chuyển đến ở cùng mẹ trong thời gian học trung học cơ sở. Khi mới đến, tôi rất dễ bực bội và nói lời ác độc với mọi người. Tôi không muốn học. Mẹ tôi rất kiên nhẫn và luôn khích lệ tôi. Thật khó để buông bỏ những hành vi xấu mà tôi đã học trong suốt 10 năm, nhưng mẹ tôi rất tự tin và bà đã chỉ dẫn tôi đọc các sách Đại Pháp. Bà nói: “Pháp lớn thế này, có thể dung luyện hết thảy những thứ thế gian. Đại Pháp nhất định có thể chân chính cải biến con.”

Tâm tôi bình ổn hơn sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi minh bạch nhiều đạo lý và dần dần có thể phân biệt đúng sai. Những nguyên lý được mô tả trong các bài giảng khiến tôi cảm thấy rất đúng, đặc biệt là mục “Chuyển hóa nghiệp lực” trong Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân. Đại Pháp khiến tâm tôi rộng mở trong sáng, bình thản và tích cực hơn. Khi tôi hiểu được rằng làm việc tốt hay việc xấu thì mình đều sẽ phải tự chịu trách nhiệm, tôi học cách kiểm soát tính nóng nảy của mình và không làm tổn thương người khác.

Đại Pháp đã cấp cho tôi trí huệ và giúp tôi đi đúng hướng trong trường. Sau buổi họp phụ huynh đầu tiên, mẹ nói bà tin rằng tôi có thể đứng đầu lớp. Tôi căn bản không tin tưởng. Tuy nhiên, vào tháng sau, tôi đã vươn lên đứng đầu lớp. Trong vài tháng tiếp theo, tôi tiếp tục tiến bộ và vươn lên trở thành học sinh đứng đầu khối. Mọi chuyện thay đổi rất nhanh, mỗi ngày đối với tôi tựa như một phép màu.

Điểm số của tôi luôn ở mức cao. Sau khi vào cấp ba, tôi luôn đứng đầu lớp, dù là ở các môn ngoại khóa hay điểm tổng. Nó tựa như giấc mơ trở thành sự thật – và tất cả những điều tuyệt vời này đều là nhờ Đại Pháp ban cho tôi.

Đề cao và chứng thực Pháp trong trường học

Vì kết quả học tập của tôi, các bạn học cấp hai của tôi đã chọn tôi làm ứng cử viên gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản, một tổ chức cơ sở của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Khi tôi nói với mẹ mình, bà muốn tôi tự quyết định xem mình phải làm gì. Đại Pháp rất tốt và ĐCSTQ đã bức hại môn tu luyện tàn bạo. Tôi quyết định không gia nhập nó.

Ngày hôm sau, tôi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của mình. Phản ứng của cô ấy là: “Sao cơ!” Cô ấy trông sốc đến mức tôi nghĩ nhãn cầu của cô sắp rơi ra. Cô kể với những giáo viên khác về việc này và mọi người đều ngạc nhiên. Khi họ hỏi tại sao, tôi nói: “ĐCSTQ rất xấu. Em không muốn gia nhập nó.” Giáo viên chủ nhiệm của tôi không biết phải làm gì nên đã gọi điện cho mẹ tôi. Mẹ tôi nói: “Đó là lựa chọn của cháu.” Cuối cùng, tôi đã không gia nhập Đoàn Thanh niên và tôi tự hào về điều đó.

Năm tôi nộp đơn vào trường trung học phổ thông, mẹ tôi bị nghiệp bệnh. Mặc dù với điểm số của mình tôi có thể ghi danh vào trường tốt nhất, nhưng cuối cùng tôi đã chọn trường gần nhà hơn. Mọi người cảm thấy tiếc cho tôi. Họ nói tôi có thể đạt được nhiều hơn ở trường tốt hơn. Nhưng tôi không lo lắng vì tôi đã được Đại Pháp ban phúc rồi, đó là điều quan trọng nhất trên thế gian này.

Sau khi vào học trung học phổ thông, tôi thường đứng đầu lớp. Các giáo viên rất thích tôi khi nhận thấy điểm số và nhân cách của tôi tốt. Tôi có nhiều cơ hội để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Ban giám hiệu trường thường nói chuyện với mẹ tôi, hy vọng tăng thành tích của tôi hơn nữa. Họ cũng mời bà phát biểu trong cuộc họp phụ huynh và đưa ra lời khuyên về việc giáo dục con cái.

Mẹ tôi đã kể với ban giám hiệu và giáo viên trong trường về đức tin của chúng tôi vào Pháp Luân Đại Pháp và những gì chúng tôi đã trải nghiệm. Khi họ hiểu về sự kiên định của bà giữa áp lực to lớn của cuộc bức hại, họ càng kính trọng bà hơn. Trong các cuộc họp phụ huynh, bà nói với mọi người về việc bà bị đưa đến trại lao động vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Chính các nguyên lý của Đại Pháp đã khai sáng cho bà cách giáo dục tôi. Nhiều phụ huynh cảm thấy ngạc nhiên khi nghe về những điều này, nhưng họ đã tiếp nhận.

Gác những thứ trần tục sang một bên

Mọi người, gồm cả nhiều học sinh, quanh tôi thường hỏi: “Sao bạn có thể học giỏi được như vậy?” Tôi nói với họ rằng đó là nhờ Pháp Luân Đại Pháp, tôi coi trọng Đại Pháp hơn những thứ bên ngoài.

Trong dịp Tết, khi những người thân cho tôi tiền, tôi luôn đưa lại cho mẹ hoặc các học viên khác. Tiền có thể được sử dụng để sản xuất tài liệu Đại Pháp hoặc mua máy MP3 nhỏ, dùng để tải các tập tin audio, các học viên sẽ dùng để phân phát và cứu người. Bất cứ khi nào mẹ muốn mua cho tôi quần áo mới, tôi sẽ nói: “Con có đủ quần áo rồi.”

Đồ ăn của tôi cũng đơn giản. Một số học viên lớn tuổi nói mẹ tôi nấu ăn không ngon và một đứa trẻ đang lớn cần đồ ăn có nhiều dinh dưỡng. Tôi nói với họ rằng tôi có thể mua đồ ăn ở trường, nhưng tôi không thích việc đó. Mẹ luôn bận rộn và bà cũng thường ăn gì đó ngẫu nhiên để lấp đầy dạ dày. Tôi nhớ có một lần tôi đọc được một câu chuyện về những năm đầu khi Sư phụ truyền Pháp. Ngài chỉ ăn mì ăn liền. Bất cứ khi nào tôi thấy các bạn cùng lớp bỏ đồ ăn, tôi đều nhắc nhở họ phải trân quý thức ăn.

Khi lên 11 tuổi, tôi có giúp một học viên lớn tuổi. Bà muốn cảm ơn tôi nên đã đưa tôi đi ăn. Vì phải gọi món gì đó, nên tôi đã chọn bánh bao. Bà nói với mẹ tôi rằng tôi rất khác những bé gái khác. Sau đó, tôi giải thích với mẹ rằng tôi đã chọn bánh bao vì giá của nó chỉ 12 nhân dân tệ trong khi những món khác có giá hàng chục nhân dân tệ.

Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta không chấp trước vào những thứ nơi xã hội người thường. Các Pháp lý dạy chúng ta rằng vũ trụ vô cùng thâm sâu. Vì tâm trí thanh tịnh, nên tôi có thể tập trung vào học tập. Ngoài ra, Sư phụ dạy rằng học tập là bổn phận của học sinh nên cần học cho tốt. Hơn nữa, các Pháp lý giúp tôi hòa hợp với các giáo viên và học sinh khác. Tôi từng chứng kiến nhiều học sinh có điểm số cao tranh cãi với các giáo viên, phụ huynh và bạn học khác. Việc đó gây rắc rối cho mọi người và ảnh hưởng đến điểm số của chính họ. Tôi cảm thấy tệ về điều đó và đôi lúc giải thích cho người khác những gì tôi đã học được từ các Pháp lý. Một bạn học nói khi đang la hét giận dữ: “Những gì bạn nói là đúng nhưng làm được thì quá khó.”

Điện thoại di động và mạng xã hội là những vấn đề đau đầu mà học sinh phải đối mặt. Vì tôi là một học viên có sứ mệnh cứu người, nên hầu như tôi không vào mạng xã hội, chú ý đến những thảo luận hay bài đăng trên đó. Tôi cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng, để nó không làm gián đoạn việc học của tôi. Nếu không là một học viên, có lẽ tôi cũng giống nhiều đứa trẻ luôn ngoài tầm kiểm soát khác.

Một luật sư nhân quyền nổi tiếng biết về điểm số của tôi và rất ấn tượng. Ông nói với mẹ tôi: “Con cái của các học viên rất giỏi. Chúng có thể tự lo cho bản thân. Ngược lại, các con của tôi thì lúc nào cũng dùng điện thoại di động.”

Vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng

Vì các giáo viên chủ nhiệm thường lấy tôi làm gương cho các học sinh khác, nên tôi có nhiều “kẻ thù”. Một số bạn nữ thường phàn nàn với các giáo viên: “Tại sao cô lại đối xử với bạn ấy tốt như vậy?” Hiểu được về tâm tật đố qua các bài giảng của Đại Pháp, tôi không bao giờ hiển thị. Khi mọi người nói lời mỉa mai, tôi chỉ đổi chủ đề hoặc thừa nhận điểm mạnh của họ. Nhờ lòng tốt và sự rộng lượng của tôi, gần như tôi không có mâu thuẫn với người khác. Các giáo viên cũng rất ấn tượng, một giáo viên nói: “Hãy xem, bạn ấy rất tích cực và cởi mở. Pháp Luân Đại Pháp thật tốt!”

Ngoài việc nói chuyện với các giáo viên, tôi và mẹ còn tặng họ USB chứa tài liệu giảng chân tướng như Cửu Bình. Khi một giáo viên mời tôi gia nhập ĐCSTQ vào năm lớp 11, tôi đã từ chối và cô ấy không cảm thấy ngạc nhiên. Khi tất cả các giáo viên và học sinh trong trường tổ chức một cuộc thi hát các bài hát ca ngợi ĐCSTQ, tôi không tham gia và yêu cầu giáo viên chủ nhiệm không ép tôi tham dự. Khi các học sinh khác hỏi tại sao tôi lại vắng mặt, tôi giải thích lý do. Do đó, hầu hết các giáo viên và học sinh đều biết tôi và mẹ tôi tu luyện Đại Pháp. Họ tôn trọng đức tin của tôi và không đối xử với tôi khác đi. Tôi muốn cảm tạ Sư phụ vì Ngài đã luôn chăm lo cho mình.

Vì áp lực phải vào được một trường đại học tốt, tôi đã dành phần lớn hai năm cuối trung học phổ thông cho việc học ở trường. Thời gian dành cho việc học Pháp rất ít, và tôi thực sự thấy hối tiếc về việc đó. Không có các Pháp lý, tâm tôi không tĩnh xuống được. Đó là một bài học nghiêm túc dành cho tôi.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nhiều học sinh đi nghỉ để thư giãn. Họ đều hy vọng có điểm số tốt, còn tôi đã rất bình tâm. Trước kỳ thi, tôi xin Sư phụ: “Cầu Sư phụ an bài cho con đến nơi mà con có thể khởi tác dụng chứng thực Pháp tốt nhất.” Tôi đã đặt hết tín tâm vào Sư phụ.

Trước khi điểm số được công bố, nhân viên tuyển sinh của một trường đại học bên ngoài Trung Quốc nói với tôi rằng giáo dục ở đó rất tốt. Học sinh không cần lãng phí thời gian để học các môn chính trị cộng sản và họ cũng nhận được học bổng. Mẹ tôi băn khoăn vì bà luôn nghĩ tôi sẽ vào một trường đại học tốt ở địa phương. Nhưng, dường như đây là một cơ hội tuyệt vời.

Mẹ tôi lo lắng, vì vậy tôi nhắc bà: “Mẹ có thể nghĩ con đường của chúng ta là do chúng ta quyết định. Kỳ thực không phải vậy.” Những lời này đã giúp bà và bà không cảm thấy khó chịu nữa. Khi tôi biết mình được nhận vào trường đại học đó, tất cả người thân và bạn bè của tôi đều vui mừng. Mọi người nói rằng tôi luôn là một đứa trẻ ngoan. Tôi biết điều đó không đúng. Tôi từng là đứa trẻ có nhiều vấn đề – chính Đại Pháp đã cải biến tôi, từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga trắng.

Trong suốt thời gian học cấp hai và cấp ba, tôi không hề bị ốm hay cần đi khám bác sĩ. Tôi từ chối tiêm vác-xin. Việc này rất khác so với những năm tôi học tiểu học, khoảng thời gian đó tôi thường xuyên bị ốm. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến những thay đổi tích cực này. Khi lên cấp ba, tôi giành được điểm số rất cao trong lớp thể dục. Sức khỏe của tôi vô cùng tốt. Chứng kiến các học sinh xung quanh tôi bị cúm và các bệnh khác, tôi luôn cảm thấy biết ơn Sư phụ.

Tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng

Tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho các giáo viên và học sinh khác, giáo viên môn ngữ văn đã nhắc đến một bộ phim tài liệu về ô nhiễm của Trung Quốc đã bị cấm chiếu. Một học sinh nói: “Nhiều bộ phim tài liệu bị cấm thực ra có nội dung khá tốt.” Một người khác nói: “Pháp Luân Đại Pháp cũng bị cấm.” Giáo viên không trả lời trực tiếp và nói rằng cô không biết nhiều về môn tập này. Tôi biết mình phải nói chuyện với cô.

Sau khi tiết học kết thúc, tôi đến gặp giáo viên và nói rằng tôi muốn nói chuyện với cô về Pháp Luân Đại Pháp. Cô nói: “Được thôi, em nói đi.”

Thái độ cởi mở của cô khiến tôi bớt lo lắng. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. ĐCSTQ đã phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và bức hại các học viên. Điều này tương tự như việc Đế chế La Mã bức hại các tín đồ Cơ Đốc. Chúng ta biết Đế chế La Mã hùng mạnh đã sụp đổ. Nhiều người tin rằng đó thực sự là quả báo.”

Giáo viên lặng lẽ lắng nghe và đặt câu hỏi về nhiều sự kiện như vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn. Tôi nói: “Đó là trò lừa bịp. Pháp Luân Đại Pháp cấm chỉ tự sát và xem đó là tội lỗi.”

“Vậy còn về trị bệnh thì sao?” cô ấy hỏi. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp không cấm các học viên đi khám bác sĩ khi bị ốm. ĐCSTQ đã vu khống cho Đại Pháp.” Cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra tốt đẹp. Sư phụ đã giúp tôi và cấp cho tôi trí huệ để giải thích mọi thứ rõ ràng.

Cô nói: “Một người hàng xóm của cô cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi hỏi: “Hẳn chú ấy là người tốt. Phải không cô?” Giáo viên đáp: “Đúng vậy, nhưng chú ấy đã bị bắt giữ.”

Tôi cố kìm nước mắt và hỏi: “Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra đối với các học viên sau khi họ bị bắt giam không? Họ sẽ chịu đủ mọi hình thức tra tấn vì đức tin của mình và một số học viên thậm chí đã bị giết.” Giáo viên bị sốc. Cô dường như không biết hệ thống tư pháp của Trung Quốc đen tối như thế nào, vì tuyên truyền của ĐCSTQ luôn nói điều ngược lại.

Tôi nói: “Em có ổ USB và em hy vọng cô có thể xem tài liệu khi có thời gian. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là người tốt và họ vô tội.” Cô nói: “Thật tuyệt vời. Cô sẽ xem.”

Một số học sinh cũng lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi. Họ không ngắt lời tôi hay rời đi. Sau đó, họ kể cho những người khác những gì tôi nói và họ nói rằng họ rất tôn trọng tôi. Khi trở về nhà, tôi vẫn có chút lo lắng cho đến khi nhận được một tin nhắn từ một bạn học: “Tất cả chúng tớ đều ủng hộ cậu.”

Những lúc rảnh rỗi, tôi cùng một học viên khác thường ra ngoài để phân phát tài liệu chân tướng. Chúng tôi cố tình đến một khu dân cư quân đội, nơi được các lính vũ trang canh gác. Chúng tôi bước vào tòa nhà và phân phát tài liệu ở từng tầng. Chúng tôi cố gắng tránh làm ồn và phân phát lượng lớn tài liệu tại mỗi tòa nhà cũng như đặt trên các phương tiện đi lại. Lúc đó tôi chỉ là học sinh cấp hai nên mọi người không nghi ngờ chúng tôi. Chúng tôi đến đó tổng cộng ba lần và luôn chú ý đến an toàn.

Phần kết

Các học viên chúng ta không lo lắng về tương lai. Hồng trần cuồn cuộn, chúng ta ở đây chỉ là khách trọ qua đường, ngôi nhà chân chính của chúng ta ở trên thiên thượng. Chúng ta không nên chấp trước vào những thứ nơi đây.

Nhìn lại, tôi từng là một đứa trẻ có nhiều vấn đề. May mắn thay, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nếu không có lẽ tôi đã là một người đang trượt dốc trong xã hội suy đồi đạo đức này. Mẹ đã giúp tôi biết đến Đại Pháp, Đại Pháp đã mang tất cả những thay đổi tích cực đến với tôi.

Cuộc sống của tôi giống như câu chuyện ngụ ngôn vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng xinh đẹp! Tôi sẽ tiếp tục trân quý Pháp Luân Đại Pháp và chia sẻ với mọi người vẻ đẹp của môn tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/8/395455.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/11/180678.html

Đăng ngày 28-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share