Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-10-2019] Kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhiều kỳ tích đã xảy đến với tôi. Hơn thế nữa, tôi đã trải nghiệm được uy lực của Đại Pháp.

Bàn chân sưng to đã hồi phục sau khi luyện công

Tôi bị bắt vào năm 2002 vì phân phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở miền Nam Trung Quốc, và bị đưa vào trại cưỡng bức lao động địa phương. Cẳng chân và bàn chân của tôi sưng vù, và có nhiều cục máu bầm. Lính canh muốn đưa tôi vào bệnh viện nhưng tôi từ chối. Tôi nói với cô ấy nếu sáng hôm sau chân tôi vẫn còn sưng như vậy thì tôi sẽ đi cùng cô ấy vào viện.

“Đó là chị tự nói đấy nhé” cô ấy nói xong rồi rời đi.

Hai tù nhân được chỉ định để giám sát tôi. Tôi nói với họ: “Tôi có thể hồi phục mà không cần đến bệnh viện, nhưng tôi cần các chị giúp.”

Họ tỏ vẻ bối rối. Tôi nhờ một tù nhân đứng bên cửa để trông chừng nếu thấy lính canh đến. Họ đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đồng ý giúp tôi. Một người trong số họ nói: “Chúng tôi sẽ trông chừng cho chị. Chị mau luyện công đi.”

Tôi vô cùng đau đớn khi nâng một chân đặt lên chân còn lại để luyện bài tĩnh công. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ giúp: “Xin Sư phụ giúp con ngồi được thế song bàn.” Sau khi nói xong, tôi cảm thấy hơi nóng phát ra khỏi bàn tay và ngón chân.

Luyện công xong, chân trái của tôi bị đen, và có rất nhiều mủ chảy ra giữa các ngón chân. Tôi phải dùng cả cuộn giấy vệ sinh để lau sạch chúng. Khi tôi đặt chân trái lên sàn nhà, tôi không còn cảm thấy đau nữa và có thể đứng lên và đi lại. Hai tù nhân đều kinh ngạc. Cả hai đều cho rằng điều này thật thần kỳ.

Sáng hôm sau, lính canh quay lại để đưa tôi vào bệnh viện. Tôi bảo với cô ấy tôi không cần phải đi viện, và đi vòng quanh phòng cho cô ấy xem.

Cô ấy thốt lên: “Thật kỳ diệu!”

Xe hơi tông và kính chắn gió bị vỡ

Tôi dựng xe đạp ở bên cạnh đường để gọi điện thoại vào khoảng 9 giờ tối. Đó là vào năm 2005, khi một chiếc xe hơi tông tôi từ phía sau, tôi nghe một tiếng động lớn và bị văng xa hơn 10 mét.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhặt điện thoại và giầy. Người tài xế hỏi tôi có sao không. Tôi bảo anh ấy rằng tôi không sao.

Sau đó anh ấy trở nên bực tức và la lên: “Chị thì không sao, nhưng chị làm vỡ kính chắn gió của xe tôi rồi.” Tôi nhận ra phía sau đầu của tôi ắt hẳn đã đập vào kính chắn gió và làm nó vỡ. Vài mảnh thủy tinh còn dính trên tóc khi tôi chạm tay vào đầu, nhưng đầu tôi không chảy máu. Mặc dù đầu tôi bị va đập nhưng tâm trí tôi vẫn rất tỉnh táo. Tôi nói với anh ấy: “Anh tông tôi từ đằng sau, vậy anh còn trách tôi làm vỡ kính chắn gió của anh nữa sao?”

Người tài xế bình tĩnh lại và xin lỗi. Tôi bảo anh ấy có thể đi, và nói: “Tôi sẽ không đòi tiền anh đâu.” Anh ấy cảm ơn tôi và rời đi.

Xe đạp của tôi bị méo mó, hư hỏng nặng. Một chiếc xe taxi chạy ngang qua và tài xế trong xe hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra sau khi nhìn thấy chiếc xe đạp của tôi. Nghe tôi kể xong, anh ấy nói: “Mau lên xe của tôi. Hãy đuổi theo anh ta.”

Tôi bảo người tài xế rằng anh ấy không cố ý tông tôi và nói: “Tôi không đòi xu nào từ anh ấy bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Người tài xế taxi nói: “Tôi tin những điều chị nói. Một trong những người hàng xóm của tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói với tôi về Đại Pháp, nhưng tôi không tin. Bây giờ thì tôi tin rồi. Tôi sẽ ghi nhớ câu Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/6/393682.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/15/180734.html

Đăng ngày 26-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share