Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-10-2019] Đời tôi đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Hiện giờ tôi 55 tuổi, đã nghỉ hưu và tôi không còn tranh đấu vì danh và lợi. Tôi cũng không trở nên căng thẳng hay lo lắng khi mất thứ gì đó, hay không đạt được điều mình muốn. Kết quả là uy lực của Đại Pháp đã không ngừng triển hiện cho tôi do tôi đã có sự đề cao.

Đại Pháp phục hồi sức khỏe của tôi

Tôi từng bị đau đầu dữ dội, bị nổi mụn, cứng vai, viêm khớp và viêm phế quản, và cần uống nhiều loại thuốc khác nhau quanh năm. Cuộc sống dường như vô nghĩa đối với tôi, vì tôi cảm thấy rất mệt mỏi và cay đắng.

Sau khi học Pháp, tôi hiểu rằng nguồn gốc của mọi bệnh tật là do nghiệp lực của chính chúng ta từ những kiếp trước.

Sư phụ đã giảng:

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi bắt đầu thực tu, tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay chuyển trong mình, và tôi cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhàng.

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên một học viên Đại Pháp tới nhà chúng tôi để dạy chúng tôi tập bài công pháp thứ hai. Cơ thể tôi cảm thấy như được bao trùm bởi năng lượng, và tôi không thể mở mắt được bởi một ánh sáng rực rỡ đang tỏa sáng quanh tôi.

Lúc đó tôi đã không biết rằng Pháp Luân đang điều chỉnh thân thể tôi. Khi tôi nhắm mắt vào ban đêm, tôi thấy nhiều Pháp Luân đẹp và nhiều màu sắc đang xoay chuyển khắp nơi. Tôi có thể thấy rõ xoáy âm dương của đạo gia đang xoay chuyển. Tôi thậm chí còn không phải nhấc chân bước đi, vì tôi chỉ lướt qua. Nó thực sự là tuyệt vời! Làm thế nào mà những người không tu luyện có thể tin được tất cả những điều này chứ?

Tôi đã chăm chỉ luyện công. Khi tôi còn làm việc, đôi khi tôi luyện công trong sảnh văn phòng. Chẳng bao lâu các bệnh tật không còn làm phiền tôi nữa, và tôi có một sức khỏe tốt.

Tôi đã không bệnh tật gì trong hơn 20 năm, đó là một cảm giác tuyệt vời. Điều đó chứng tỏ rằng Pháp Luân Đại Pháp không như những gì mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã nói, rằng chúng ta không chữa trị khi bị bệnh, mà là thông qua việc đề cao tâm tính, học Pháp, luyện công và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, chúng ta có lại được sức khỏe tốt.

Ra khỏi đồn cảnh sát

Tôi được điều chuyển sang một bộ phận làm việc khác 10 ngày trước khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi bị tách ly khỏi gia đình và các đồng tu. Vào bữa trưa và bữa tối, tôi ăn cùng các đồng nghiệp (do quản lý của tôi sắp xếp). Tôi thường nghĩ đến các đồng tu và Sư phụ.

Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tốt đến vậy. Tôi không hiểu tại sao ĐCSTQ không muốn mọi người tập luyện nó. Tôi cảm thấy đau đớn trong tâm khi Sư phụ bị đặt điều và thanh danh của Đại Pháp bị bôi nhọ. Là một đệ tử Đại Pháp chân chính, tôi cảm thấy rằng mình thực sự không thể ngồi yên vào lúc đó.

Tôi muốn tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hai lần, nhưng chỉ thực hiện được một lần.

Lần đầu tiên, tôi đã mua một vé máy bay tới Bắc Kinh, nhưng gia đình tôi ngăn không cho tôi đi. Ban quản lý cơ quan tôi, các quan chức địa phương, và cảnh sát thường tới nói chuyện với tôi. Tôi không thể có một lịch trình thường xuyên ở nhà hay ở nơi làm việc.

Sư phụ dạy chúng ta cách để trở thành người tốt dù chúng ta ở đâu, nhưng ĐCSTQ và truyền thông nhà nước của nó đã bịa đặt, dựng chuyện để lừa công chúng và phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp.

Lần thứ hai, tôi đã tìm cách để rời khỏi văn phòng vào ngày 26 tháng 11 năm 2000 khi không có ai bên cạnh. Tôi tới quảng trường Thiên An Môn, và gặp các học viên khác ở đó đến từ nhiều nơi trên thế giới. Một số người mang theo con của họ, và những người khác đến cùng những người lớn tuổi. Họ đổ xô tới Quảng trường Thiên An Môn theo nhóm. Một số biểu ngữ chưa được căng mang dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Cảnh sát chặn chúng tôi lại và lôi chúng tôi về đồn. Tôi thấy nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp từ sau thanh song sắt cửa sổ phía nam của hành lang. Cảnh sát muôn biết chúng tôi đến từ đâu, nhưng chúng tôi từ chối cho họ biết.

Tôi nói với một nhân viên cảnh sát đang thẩm vấn chúng tôi: “Vì Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi trở thành người tốt và nghĩ cho người khác, nếu chúng tôi nói cho anh biết chúng tôi đến từ đâu thì các quan chức chính phủ trong khu vực chúng tôi sẽ bị sa thải. Chúng tôi tới Thiên An Môn bởi vì chúng tôi muốn cho mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và không giống như những gì được tuyên truyền trên truyền hình.”

Tôi nói với anh ấy rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi có được sức khỏe tốt, và tất cả những gì mà tôi làm là học Pháp và luyện năm bài công pháp. Anh ấy chăm chú lắng nghe rồi nói: “Hãy luyện tại nhà. Tại sao lại tới Bắc Kinh?” Rồi anh ấy rời đi.

Tôi bước ra hành lang, và gặp một học viên Đại Pháp trẻ tuổi. Cô ấy đề nghị chúng tôi rời khỏi nơi đó vì chúng tôi đến để chứng thực Pháp. Tôi nói với cô ấy rằng không dễ như vậy bởi vì có cảnh sát khắp mọi nơi. Sau đó cô ấy đã đọc lại một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Bị bắt không phải là mục đích” (Lý tính–Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi gật đầu đồng ý, và chúng tôi bước ra ngoài. Một nhân viên cảnh sát đi ngang qua tôi, nhưng tôi thậm chí đã không nhìn anh ấy.

Tôi đã trở về nhà an toàn nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

Giữ vững tâm tính

Tôi đã không có địa chỉ cố định trong thời gian từ năm 1999 đến năm 2000. Bởi vì tôi kiên định với đức tin của mình, đơn vị công tác của tôi thường chuyển tôi tới những vùng xa xôi, từ nơi này sang nơi khác. Dù tôi bị chuyển tới đâu và bị đối xử bất công đến thế nào, tôi cũng không cố gắng giải quyết vấn đề bằng tư duy của người thường. Thay vào đó, tôi cố gắng ước thúc bản thân theo các tiêu chuẩn của Pháp.

Khi Pháp Luân Đại Pháp bị cấm tại Trung Quốc, đơn vị công tác của tôi chuyển tôi tới một vùng xa xôi hẻo lánh. Người quản lý đầu tiên là một phụ nữ có cá tính mạnh mẽ. Cô ấy lo sợ mỗi khi có một học viên Pháp Luân Đại Pháp bị chuyển tới bộ phận của cô ấy bởi vì cô ấy lo ngại lợi ích cá nhân bị phương hại, và danh tiếng của bộ phận bị ảnh hưởng.

Người quản lý này hiếm khi về nhà, nhưng khi cô ấy về, cô sẽ sắp xếp cho ai đó giám sát tôi. Cô ấy buộc tôi sống trong căn gác của văn phòng. Khi tôi tới đó vào mùa hè, mái nhà bị dột. Do vậy khi trời mưa, tôi phải sử dụng nhiều thùng chứa để hứng nước.

Văn phòng không có nhà vệ sinh, rất bất tiện. Tôi cũng phải lấy nước uống từ một cái giếng trong sân. Đã có lần tôi cố gắng mang một xô nước lên tầng ba, nhưng trượt chân trên cầu thang và bị ngã. Xô nước bị vỡ và tôi ướt sũng. Thật là xấu hổ, nhưng tôi không phàn nàn. Tôi tiếp tục chịu đựng khổ nạn, bởi vì tôi biết họ muốn ép tôi từ bỏ đức tin của mình. Nhưng niềm tin của một người tu luyện không thể dễ dàng mà mất đi.

Người quản lý thường đến nói chuyện với tôi. Một lần cô ấy nói gì đó bất kính về Đại Pháp và Sư phụ, và tôi đã kiên quyết phản ứng lại. Tôi nói với cô ấy rằng đó là một tội lỗi khi phỉ báng Đức Phật và Pháp. Tôi cũng nói với cô ấy hãy trực tiếp nói với tôi nếu tôi làm gì đó không phù hợp. Tôi nói tôi có thể tôn trọng cô ấy, nhưng liên quan đến Đại Pháp thì tôi sẽ không nể nang. Cô ấy đã giận dữ, đập bàn và nói: “Nếu chị cứ tiếp tục như vậy, gia đình chị sẽ tan nát và con trai chị sẽ không thể vào đại học.”

Tôi cũng đập bàn và nói: “Chính những người như các chị đã khiến tình cảnh gia đình tôi như vậy. Con trai tôi sẽ vào đại học – một trường đại học tốt!”

Khi tôi vừa nói xong, tôi nhận ra rằng tôi đã có tâm tranh đấu. Tôi lập tức xin lỗi cô ấy vì đã phản ứng như vậy. Tôi nói rằng Sư phụ của tôi sẽ không đồng ý với hành động của tôi.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy đổi giọng và bắt đầu nói một cách bình tĩnh. Cô ấy nói rằng cô cũng có vấn đề về thái độ. Nhiều năm sau, tôi đã giảng chân tướng cho toàn bộ gia đình cô ấy, giúp họ thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

“Sư phụ của con thật quyền năng!”

Tôi bị đuổi việc sau khi tới Bắc Kinh, nhưng đơn vị vẫn giữ lại 1 năm nên họ có thể giám sát tôi. Mặc dù tôi nhận được một số chi phí sinh hoạt, các loại đãi ngộ khác đều không có và vẫn làm việc như bình thường.

Tôi không phàn nàn và vẫn làm việc chăm chỉ, vì Đại Pháp dạy tôi tu luyện tâm tính của mình và nghĩ cho người khác. Việc làm của tôi sẽ chứng tỏ rằng tôi là một học viên Đại Pháp.

Bố tôi, gần 80 tuổi, đã có một chuyến đi đặc biệt tới gặp tôi vào năm 2001. Cùng với chồng tôi, họ đề nghị tôi viết thư cam kết, hứa dừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bố tôi nói một cách quả quyết: “Nếu con không nghe bố và không chịu viết, con không còn là con gái của ta nữa.”

Gia đình tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, đặc biệt từ khi tôi khỏi mọi bệnh tật sau khi bước vào tu luyện. Tôi chắc chắn không muốn họ lo lắng về tôi, và tôi không muốn thấy họ bị ĐCSTQ đe dọa.

Tôi nhìn bố và tha thiết nói: “Bố là một người bố tuyệt vời, và bố có thể chọn không nhận con là con của bố. Nhưng bố sẽ luôn là bố của con. Bố biết rằng viết thư cam kết là trái với lương tâm của con, là đại nghịch bất đạo. Nó được coi là phản bội Sư môn và con sẽ không làm vậy! Con đường con đang đi là ngay chính nhất. Không có gì sai khi con học Đại Pháp. ĐCSTQ đang bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Xin bố đừng đứng về phía họ và nói gì đó chống lại niềm tin của con! Không phải bố vẫn luôn dạy con làm một người chính trực hay sao?”

Bố tôi bật khóc và nói: “Bố biết con không làm gì sai. Nhưng con quá khắc nghiệt với chính mình vì con đã chọn con đường này! Con không sợ chồng con sẽ ly dị con sao?”

Tôi đáp: “Anh ấy sẽ không làm vậy. Nhưng nếu anh ấy muốn, anh ấy có thể ly dị. Nếu anh ấy rời con khi con trong tình huống khó khăn nhất, chẳng phải điều đó cho thấy anh ấy không đáng tin cậy sao? Ngoài ra, con không nghĩ là anh ấy là loại người như vậy. Anh ấy chỉ sợ ĐCSTQ.”

Tôi nói tiếp: “Con đường con đang đi chỉ giống như Đường Tăng và các đệ tử đi Tây trúc thỉnh kinh. Mặc dù Đường Tăng không thể đảm bảo sự an toàn của bản thân, quyết tâm lấy được chân kinh của ông ấy rất kiên định và không gì có thể lay chuyển được ông ấy. Tôn Ngộ Không, Bồ Tát và Như Lai, tất cả đều bảo vệ ông ấy.”

Bố tôi hỏi: “Sư phụ của con có thể bảo vệ con không?”

“Có!” Tôi giải thích: “Nhưng con phải làm tốt. Nếu con không làm tốt, Sư phụ của con sẽ không thể làm gì. Những khổ nạn của con hiện giờ đã là rất lớn. Xin đừng khiến nó khó khăn hơn với con. Nếu bố vẫn nhận con là con gái bố, thì xin hãy giúp con.”

Bố tôi hỏi: “Bằng cách nào?”

Tôi đáp: “Xin bố hãy về nhà. Nếu cảnh sát cố gắng đưa bố tới gặp con lần nữa, đừng đi. Hãy để con tự mình xử lý với họ.”

Bố tôi miễn cưỡng quay về nhà. Trong vài ngày, những vấn đề của tôi tại nơi làm việc đã được giải quyết. Khi bố tôi biết chuyện, ông vui mừng nói: “Sư phụ phụ của con thật quyền năng!”

Bố chồng tôi bây giờ tin vào Thần

Tôi lái xe máy đi làm vào một tối mùa Đông năm 2001. Khi tôi đi qua núi Vũ Thái và đến một đoạn cua gấp gọi là Khóa Bò, tôi đang lái rất nhanh và văng khỏi đường. Nhưng tôi không sợ hãi. Nó giống như đang ngồi trền cầu trượt và tôi trượt xuống từ một nơi rất cao. Tâm trí tôi trống rỗng, và tôi đã không động tâm.

Tôi ngã xuống dưới cầu. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Tôi chậm rãi bò lên dốc cao và đi bộ dọc con đường. Tôi không biết mất bao lâu, nhưng cuối cùng tôi cũng đến được một ngôi nhà. Một người tốt bụng đã giúp tôi gọi cho chồng tôi. Anh ấy và một người tài xế đã nhanh chóng tới. Anh muốn đưa tôi tới bệnh viện, nhưng tôi chỉ muốn về nhà.

Đến khuya chúng tôi mới về tới nhà, mặt tôi đầy máu, và toàn thân tôi tê liệt. Tôi không thể cử động được chân trong đêm đó, và không thể trở mình trên giường.

Bố chồng tôi kiểm tra khuôn mặt tôi vào ngày hôm sau và nói rằng nó đã ổn. Ông không thể thấy một vết thương nào và thốt lên: “Thực sự là kỳ diệu!”

Khi chồng tôi và bố chồng tôi trở lại để lượm xe máy của tôi về, bố chồng tôi nói: “Bố không biết liệu đầu con có phải làm bằng sắt hay thép không. Phía trước mũ bảo hiểm của con đã bị bể vụn, nhưng đầu con vẫn bình thường. Không thể tin được! Bố không bao giờ tin có thần phật tồn tại, nhưng bây giờ bố thực sự tin rồi!”

Tôi trở lại làm việc một tuần sau đó.

Một lần nữa, gia đình tôi đã chứng kiến uy lực của Đại Pháp và sự từ bi vĩ đại của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/1/394044.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/17/180758.html

Đăng ngày 23-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share