Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-11-2019] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nửa đầu năm 2010, một học viên lớn tuổi ở khu vực chúng tôi đã bị bắt giam bất hợp pháp trong một thời gian dài. Cảnh sát đã thất bại trong việc tạo ra bằng chứng để vu khống cho bà nhưng họ đã lên kế hoạch tìm cách đưa bà đến trại lao động cưỡng bức.

Gần trại tạm giam có một khu chợ. Tôi cùng một vài học viên khác quyết định tới gần đó phát chính niệm để giải thể tất cả các nhân tố tà ác đang bức hại học viên này.

Ngày hôm sau (ngày 6 tháng 6 âm lịch) là một ngày tôi không bao giờ quên. Tôi đi xe đạp điện ba bánh tới một số làng kế bên để tìm các học viên hỗ trợ phát chính niệm.

Buổi chiều hôm đó trên đường về nhà, tôi đi xuống một đoạn dốc của con đường và nhìn thấy ngã tư ở phía trước. Một đầu xe tải lớn kéo theo hai rơmooc đang tiến về phía ngã tư theo chiều ngược lại. Chiếc xe tải dường như đang chở nhiều khối đá. Vì tôi không biết xe rơmooc sẽ rẽ theo hướng nào vì thế tôi đã giảm tốc độ để nó đi qua ngã tư.

Vào lúc đó, một suy nghĩ nảy ra trong đầu tôi: “Vì Đại Pháp và các bạn đồng tu, tôi không có gì phải hối tiếc.” Khi tôi đi đến ngã tư, chiếc rơmoóc lớn mới chỉ bắt đầu băng qua. Nếu không rẽ, tôi có thể đã va phải xe tải. Tôi đã rẽ đột ngột, và đó là điều cuối cùng tôi nhớ.

Độ cao tính từ vỉa hè chỗ giao nhau xuống phần nền phía dưới con đường là hơn hai mét. Tôi lao xuống dưới và bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi nghe thấy nhiều giọng nói từ phía trên con đường. Sau đó tôi biết họ là những công nhân xây dựng.

Một trong số họ nói: “Đây đúng là chiếc xe ba bánh tốt. Nó vẫn còn hoạt động mặc dù đã bị hư hỏng một chút.” Chiếc xe ba bánh của tôi đã đâm vào một hàng cây và kẹt ở đó trong khi tôi bị rơi xuống phía dưới.

Một người khác có mặt ở đó xen vào: “Chỉ cần một vài mối hàn là sẽ ổn.”

Không một ai tới xem tôi ra sao. Có lẽ họ đều nghĩ tôi đã chết.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy trong đầu mình vang lên một giọng nói rất rõ ràng và khẩn trương: “Hãy cầu xin Sư phụ! Nhanh xin Sư phụ!” Tôi không tỉnh táo lúc đó vì thế tôi đã không hiểu. Tôi chỉ nghĩ: “Mình phải dịch chuyển đầu, dù chỉ một chút thôi. Việc đó sẽ chứng tỏ rằng cái đầu của mình đang nghe lời tâm trí mình.”

Một giọng nói khác lại lặp lại: “Hãy cầu xin Sư phụ! Nhanh xin Sư phụ!”. Tôi vẫn không nghe theo giọng nói ấy. Tôi vẫn chỉ nghĩ rằng: “Mình phải di chuyển đầu. Nếu lần thứ nhất không được, mình sẽ cố gắng hai lần, ba lần.” Nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh nhắc nhở tôi: “Hãy cầu xin Sư phụ! Nhanh xin Sư phụ!”

Không ngừng nỗ lực, có vẻ như tôi đã di chuyển đầu của mình được một chút. Sư phụ đang giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy ai đó sử dụng một vật nhọn để cào vào cơ thể tôi từ bụng cho tới tim. Trong tâm tôi đã gọi “Sư phụ!”

Đột nhiên hai bên sườn của tôi có cảm giác như tách ra khỏi vùng bụng giữa. Tôi hít một hơi thật sâu, gọi lớn Sư phụ và ngồi dậy.

Tôi ngồi yên một lúc với hai mắt nhắm nghiền. Một người công nhân xây dựng nói: “Đúng rồi, ngồi một lúc rồi hãy đứng dậy.” Tôi từ từ duỗi cánh tay và nói: “Tôi sẽ ổn thôi.”

Nhưng tôi có thể cảm nhận được phía mặt bên phải của mình đã bị thương nặng, tất và quần đều bị rách. Tuy nhiên, lần này tôi không hề cảm thấy đau chút nào, vì thế tôi biết Sư phụ đang bảo hộ mình.

Tôi đứng dậy và hỏi: “Làm thế nào tôi có thể quay lại đường?” Một công nhân trả lời: “Đi về phía tây dọc theo bờ này.”

Tôi quay lưng lại phía người công nhân, hướng mặt về phía tây, chỉ vào phần mặt bên phải của mình và nghĩ: “Không được có bất kỳ vết sẹo nào trên mặt của ta, vì điều đó sẽ không tốt cho hình ảnh của Đại Pháp.” Sau đó tôi đi đến chỗ xe ba bánh và cảm ơn những công nhân đã kéo xe ra giúp tôi.

Tôi bật khóa và đèn sáng. Tôi lái xe tới nhà một bạn đồng tu. Xe của tôi dừng lại và ánh đèn chiếu ra từ nhà cô ấy cách chỗ tôi khoảng gần 100 mét. Tôi biết Sư phụ đã chỉ dẫn tôi đến đây.

Khi tôi bước vào, trong nhà đầy hơi nước và cô ấy nói: “Chị ngồi đi. Cơm chín rồi, bây giờ chúng ta sẽ ăn tối.”

Sau đó, tôi bắt đầu nhận thức được tình trạng cơ thể của mình. Tôi không thể quay đầu vì cổ của tôi đã bị sưng phù. Tất cả xương và cơ trên thân thể tôi đều bị lệch, đĩa đệm cột sống của tôi bị sưng và tôi không thể xoay người. Tay phải của tôi cũng sưng giống như một cái bánh hấp vì nó đã đập phải đá khi tôi ngã xuống.

Tôi không còn chút năng lượng nào, cổ tay tôi có cảm giác như cao su, điều ấy khiến tôi không thể đẩy xe ba bánh về nhà. Vợ chồng bạn đồng tu đã đẩy xe của tôi lên xe kéo của họ, buộc chặt lại. Họ đưa tôi về nhà bằng xe kéo.

Chồng tôi vẫn chưa đi làm về, vì thế tôi đã nghĩ xem mình nên nấu món gì. Tôi quyết định nấu cháo vì nó khá dễ dàng. Tôi chỉ cần vo gạo thật nhanh và nồi cơm điện sẽ làm phần việc còn lại. Chồng tôi về nhà và vô cùng sửng sốt với vẻ bề ngoài của tôi. Ông ấy hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi thờ ơ nói: “Không có việc gì lớn. Tôi ngã xuống nền đường phía dưới con dốc khi tránh chiếc xe tải, bị trầy xước một chút thôi.”

Chồng tôi mắng: “Tôi luôn bảo bà phải đi xe chậm hơn; nhưng bà không bao giờ nghe cả.” Sau đó ông ấy không còn bận tâm việc này nữa.

Tuy nhiên, tôi gặp khó khăn khi đi ngủ. Vì xương và cơ của tôi đều bị lệch, tôi không thể nằm trên giường. Khi cố gắng di chuyển tay hoặc chân, tôi cảm thấy đau nhức khắp cơ thể. Tôi có thể làm gì đây? Tôi nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp không gì là không thể; đệ tử Đại Pháp cũng đồng dạng không gì là không thể.”

Tôi nghĩ ra cách sử dụng tay phải để nắm lấy phần gân lớn ở sau gáy, điều đó giúp làm căng những cơ khác trên toàn thân thể và tôi từ từ trèo lên giường. Tôi chầm chậm nằm xuống. Chỉ đến sau đó tôi mới bỏ tay ra khỏi cổ, nếu không cơn đau sẽ tới mức không thể chịu được.

Tôi có tín tâm mạnh mẽ vào Sư phụ và Pháp, vì thế tôi không cho phép bản thân mình sợ hãi. Tôi nghe các bài giảng của Sư phụ, học các bài giảng, phát chính niệm và luyện công, ngay cả khi một số chuyển động của tôi không thật chuẩn xác.

Tôi tin rằng Sư phụ đã nhìn thấy quyết tâm kiên định của tôi và đã chữa trị thân thể tôi một cách vô cùng nhanh chóng thần kỳ.

Có thể vì niệm đầu đối với khuôn mặt của mình trước đó nên sang ngày hôm sau mặt tôi không rỉ nước nữa. Ba ngày sau, các vảy khô bật ra. Đến ngày thứ tư, ngày thứ năm, những vảy khô ở sâu hơn cũng bật ra.

Với những vết thương như thế, khi vảy bong ra thường sẽ để lại những vết sẹo và phải mất một thời gian dài làn da mới có thể khôi phục trở lại bình thường. Nhưng sau khi những mảng vảy bong ra, làn da mặt của tôi đã trở lại trạng thái như trước khi bị tai nạn. Vết thương sâu hơn dường như còn máu và dịch lỏng trong đó, nhưng khi tôi chạm vào nó, vảy bong ra. Tôi thực sự rất kinh ngạc.

Tôi trải qua một điều thần kỳ khác vào ngày thứ tư. Tôi đi tới cửa hàng sửa chữa để sửa xe ba bánh. Tôi không nói với nhân viên bảo dưỡng về vụ tai nạn của mình. Khi mở ngăn chứa pin, anh ấy đã hỏi: “Có phải xe của bà đã bị lật không?” Tôi nói trong ngỡ ngàng: “Sao anh biết được?”

Tôi tới để xem hộp pin và thấy trong đó có ba cục pin được kết nối với nhau nhưng dây nối đã bị đứt. Người thợ sửa chữa chỉ cần nối các sợi dây đó lại và xe của tôi lại hoạt động lại bình thường. Tôi không mất một xu nào!

Nhưng vào ngày xảy ra tai nạn, tôi đã lái xe từ đường cao tốc tới nhà một học viên, khoảng cách ít nhất là gần hai cây số. Chiếc xe không có điện, vậy sao có thể chạy được xa đến thế?

Thực sự như Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã hoàn trả xong một món nợ khác. Một lần nữa, con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu con.

Nếu tôi không tín Sư tín Pháp, hoặc nếu tôi có tâm sợ hãi và đến bệnh viện, tới khi nào tôi mới có thể hồi phục được? Tôi sẽ phải tốn bao nhiêu tiền cho việc ấy? Tôi cũng không biết liệu mình có thể hồi phục hay không. Sư phụ đã cứu tôi vì tôi có chính niệm kiên định.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/7/395502.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/21/180800.html

Đăng ngày 22-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share