Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-10-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với gia đình khi còn rất bé. Ngay cả khi tôi không có thể ngộ về tu luyện là gì thì trong thâm tâm biết rằng Đại Pháp là tốt cho tôi.

Đột phá chứng nghiện Internet

Năm tôi học lớp 4, bạn cùng lớp giới thiệu trò chơi điện tử trên internet cho tôi, và chẳng mấy chốc tôi đã bị dính mắc vào nó. Không chơi điện tử nhiều ngày sẽ làm cho tôi rơi vào trạng thái vật vã. Ở nhà không có internet, nên tôi phải chơi ở nhà hàng xóm hoặc ở nhà bạn bè.

Nhìn chăm chú vào màn hình máy tính làm cho đầu óc tôi mụ mị. Tôi nhận ra tính nghiêm trọng của chứng nghiện này khi điểm số học tập của tôi lao dốc. Tin rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi xác định là sẽ dừng chơi trò chơi điện tử. Có vài lần tôi đã không kiềm chế được bản thân và sau đó cảm thấy vô cùng nuối tiếc. Sư phụ chắc hẳn đã nhìn thấy chính niệm của tôi và tôi đã ngừng chơi điện tử sau đó không lâu.

Lên cấp 2, vì tò mò nên tôi đã vào đường dẫn của một trang web khiêu dâm. Từ đó, tôi thường xuyên tìm kiếm hình ảnh này trên internet. Nhiều tháng sau, khi cầm quyển sách Đại Pháp lên, tôi đã không thể nhìn vào chân dung của Sư phụ. Tôi cầu xin Sư phụ tha thứ và hứa sẽ thay đổi bản thân. Tuy nhiên, sau thời gian dài chìm sâu vào những ý niệm sắc dục, chính niệm của tôi đã mất hết. Tôi không thể cưỡng lại được cám dỗ.

Cuối cùng, tôi bắt đầu hỏi liệu Sư phụ có còn coi tôi là đệ tử của Ngài không.

Một ngày nọ, tôi đọc đoạn Pháp này:

“Tôi nói về cựu thế lực can nhiễu; chư vị từng nghĩ đến chưa? Đó cũng là nhân tố trói buộc đó! Cựu thế lực, cựu vũ trụ coi điều gì là nặng nhất? Chính là ‘sắc’, sự không ý tứ giữa nam nữ, đó là thứ được xét là nặng nhất. Trong quá khứ hễ phạm phải giới luật về phương diện ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà chùa, hoàn toàn không thể tu nữa. Còn trước mắt Thần thì xem xét ra sao? Chư vị có biết rằng họ đã lưu lại những dự ngôn nói thế nào không? Họ dự ngôn rằng: Những đệ tử Đại Pháp còn lại cuối cùng đều là [ai] giữ vững được thuần khiết về phương diện này. Chính là nói rằng họ coi việc này là quan trọng phi thường, cho nên ai phạm phải giới [cấm] ấy, ai thực hiện không tốt về phương diện này, thì cựu thế lực, tất cả chư Thần trong vũ trụ ấy đều sẽ không bảo [vệ] chư vị, hơn nữa còn đẩy chư vị xuống. Chúng biết rằng: ‘Ngài, Lý Hồng Chí, sẽ không buông bỏ đệ tử của Ngài, thì chúng tôi sẽ khiến Ngài buông bỏ’; vậy nên chúng sẽ khiến học viên nào từng phạm tội sẽ phạm sai lầm hết lần này lần khác, cuối cùng làm điều xấu, đi sang bên phản diện, ‘[chúng tôi] rót đầy đầu não của họ những cái lý tà ngộ, phá hoại Đại Pháp, để xem Ngài còn muốn họ nữa không’. Chư vị [nên] biết rằng chúng là làm như vậy. Có [những vị] tà ngộ, chư vị tưởng rằng chân tâm của họ hướng về tà ác ư? Đều là có nguyên nhân.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles[2006])

Trong tâm tôi tràn đầy biết ơn: Sư phụ sẽ không bỏ rơi mình. Mình cần nhanh chóng thanh tĩnh và chính lại bản thân. Đó là cách mà tôi trở thành một học viên chân chính. Tâm tôi đã được chính lại, và tôi có thể kiểm soát được những ý niệm về vấn đề này.

Một lần nữa, cựu thế lực lại thay đổi chiêu trò. Tôi bắt đầu xem phim hoạt hình Nhật Bản và các chương trình phim hoạt hình. Cả ngày tôi lãng phí thời gian vào việc này. Tinh thần tôi rất mệt mỏi và ý nghĩ của tôi hoàn toàn là về những nhân vật hoạt hình. Chứng nghiện này còn khó đột phát hơn so với chứng nghiện chơi điện tử trước đây. Tôi liên tục nhắc nhở mình là một người tu luyện.

Sư phụ đã gia cường chính niệm khi tôi xác định phải dứt bỏ nó.

Sư phụ giảng:

“chủ nguyên thần của chư vị nhất định phải tỉnh táo,” (Chương ba, Đại viên mãn Pháp)

Nếu một người tu luyện không thể kiểm soát được chính mình, phải chăng là do chủ ý thức của anh ấy/cô ấy quá yếu đuổi? Sau những xung đột nội tâm, cuối cùng tôi đã thanh lý chứng nghiện này.

Bây giờ hồi tưởng lại, tôi có thể thấy là đạo đức của tôi đã bại hoại như thế nào. Tôi đã xem những thứ xấu xa nhất có thể trên internet và nghĩ rằng làm việc đó thì cũng không sao.

Nếu không phải là Sư phụ cho tôi cơ hội tu sửa lại bản thân, tôi không thể tưởng tượng nổi tôi sẽ trở thành loại người như thế nào.

Cuối cùng tôi đã có thể kiểm soát được hành vi của mình. Tuy nhiên, những ý niệm không mong muốn vẫn còn xuất hiện trong tâm tôi và trong những giấc mơ của tôi, nó nấp dưới tên là sắc dục.

Tôi muốn phơi bày nó thông qua bài viết này và thanh lý hoàn toàn chấp trước ma ác này.

Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ

Tôi học lớp 10 năng khiếu ở trường trung học. Phần lớn đề bài đều dễ dàng với tôi nhưng tôi lại vất vả với những chi tiết nhỏ.

Học nhiều nhưng không có cải thiện bao nhiêu. Từ việc học Pháp, tôi có thể ngộ rằng kiến thức của nhân loại chỉ là tầng sơ cấp so với vũ trụ bao la, và những câu hỏi thi cũng như thế.

Tôi ngừng tập trung nhắm vào mỗi câu hỏi và thay vào đó là nhìn vào đề mục bao quát của mỗi môn học.

Toán học và khoa học thì được dùng để nghiên cứu về vũ trụ, vốn đã được an bài bởi những sinh mệnh cao tầng. Ngôn ngữ và văn học được hình thành để dành cho giao tiếp và chia sẻ kiến thức.

Chìa khóa để đạt điểm cao là phát hiện ra người cho đề muốn gì. Khi bản chất của những môn học này rõ ràng, tôi không còn tập trung vào những câu hỏi chi tiết. Thay vào đó, tôi xem xét câu hỏi bằng cái nhìn của “mắt chim.”

Mấu chốt là giữ được thanh tĩnh. Nhiều học sinh thường làm bài thi không tốt vì họ quá lo lắng, bất kể là họ học hành chăm chỉ đến đâu đi nữa. Nhưng khả năng bảo trì thanh tĩnh thì không dễ đạt được. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi tự nhủ, tôi sẽ chỉ đến phòng thi với tâm thái của một học viên Đại Pháp, thanh tĩnh và bất động.

Kết quả là điểm số của tôi đã tăng vọt lên. Trong suốt năm học cuối cấp 3, tôi lại bị kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần do khối lượng bài vở. Tôi biết rằng mình không nên cảm giác như thế, nhưng không biết làm thế nào để chính lại nó.

Một lần trong lúc học Pháp, tôi đọc đoạn sau:

“Phương thức mà nhân loại tìm hiểu vũ trụ và sinh mệnh dù phát triển đến đâu, cũng chỉ thấy được một phần không gian nơi nhân loại tồn tại trong vũ trụ tầng thấp.” (Luận ngữ –Chuyển Pháp Luân)

Nó giống như một cái bóng đèn được bật sáng lên trong đầu tôi. Nhìn xuống trái đất, có phải là con người đang mải miết với cuộc sống của họ như loài kiến nhỏ bé không? Tại sao tôi có chấp trước vào cuộc sống như thế này? Và tôi đã lấy lại được sự tập trung trong tâm. Cuộc sống ngày thường của tôi cũng bận rộn như những học sinh khác, nhưng tôi đã nhìn nhận nó chỉ là môi trường tu luyện cho tôi, không hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/12/394470.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/1/180557.html

Đăng ngày 19-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share