Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-11-2019] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các học viên Đại Pháp toàn thế giới!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trong 22 năm qua, được Sư phụ từ bi của chúng ta bảo hộ và gia trì, tôi đã vượt qua vô vàn khổ nạn. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của mình để chứng thực uy lực siêu thường của Đại Pháp.

Luyện công và bảo vệ Đại Pháp trong một trại lao động cưỡng bức

Năm 1999, tôi tới Bắc Kinh để lên tiếng đòi quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã bị bắt. Cảnh sát đưa tôi tới một trại lao động cưỡng bức để kiểm tra. Tôi có một số trang chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu nghĩ cách bảo vệ chúng. Đột nhiên lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi:

Đại Pháp bất ly thân

Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn

Thế gian Đại La Hán

Thần quỷ cụ thập phân

Tạm dịch:

Đại Pháp chẳng ly thân

Trong tâm: Chân Thiện Nhẫn

Đại La Hán cõi người

Quỷ thần sợ mười phần

(Uy đức–Hồng Ngâm)

Tôi tự nhủ rằng cách tốt nhất là giữ chúng luôn bên mình, do đó tôi đã giấu kín trong túi áo khoác. Khi tôi bị kiểm tra, tôi bình tĩnh đưa áo khoác cho họ. Nhân viên kiểm tra hầu như không chạm vào nó, thậm chí không buồn nhìn vào trong túi. Những trang Pháp chép tay của tôi đã được an toàn.

Sau đó chúng tôi phải ngồi nghe giáo huấn và một lính canh tuyên bố các quy tắc: “Các vị phải tuân theo luật lệ ở đây. Các vị không được phép luyện công hay đọc sách. Các vị phải tuân theo tất cả các quy định của trại lao động. Các vị làm được hay không?”

Không ai nói gì. Sau đó họ ra lệnh cho mỗi người chúng tôi phải lần lượt bày tỏ ý kiến.

Đến lượt tôi, tôi khẳng định: “Không bao giờ. Là một học viên, tôi sẽ tiếp tục luyện công và đọc sách dù tôi ở đâu.”

Lính canh có vẻ phẫn nộ và nói: “Để tôi nói cho chị biết, vì chị ở đây, chị phải theo lệnh của chúng tôi và không thể làm những gì chị muốn.” Cô ấy đẩy tôi sang một bên và tiếp tục với học viên tiếp theo.

Vì lý do nào đó, học viên tiếp theo bị ngất. Mọi người đổ xô tới giúp cô ấy, tạo nên một sự hỗn loạn. Lính canh đã thôi không nói chuyện với các học viên còn lại.

Điều kiện trong trại lao động rất khắc nghiệt. Mùa Đông tại miền Đông Bắc Trung Quốc vô cùng giá lạnh. Hầu hết các cửa sổ đều không có kính. Lò sửa lạnh ngắt. Việc tắm giặt hàng ngày phải dùng nước lạnh có lẫn băng đá trong đó.

Khoảng 80 tù nhân nằm ngủ trong một buồng giam rộng với hai dãy giường tầng dài và một lối đi giữa chúng. Chín thùng nhựa lớn sử dụng làm nhà vệ sinh được đặt trên lối đi giữa này, vì buồng giam bị khóa bên ngoài vào buổi tối. Sáng hôm sau, tất cả các thùng nhựa sẽ tràn ngập rác thải của con người, giấy vệ sinh, và băng vệ sinh phụ nữ. Nó làm tôi muốn ói. Tồi tệ hơn, tù nhân quản lý bảo tôi làm vệ sinh các thùng nhựa này.

Điều đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Mỗi học viên bị giám sát thường xuyên bởi hai tù nhân được phân công. Chúng tôi không được phép nói, nhắm mắt hay ngồi co chân, thư giãn. Các lính canh vào phòng mỗi giờ một lần để điểm danh và mọi người phải trả lời ngay “Có” hoặc bị đánh tại chỗ. Không khí trong phòng ngột ngạt.

Tôi tự nhủ: “Đây không phải nơi cho con người sống. Chúng ta là các học viên Đại Pháp. Tại sao chúng ta phải chịu sự nhục nhã và điều kiện bẩn thỉu như vậy?”

Tôi thì thầm với học viên bên cạnh: “Đây không phải là nơi chúng ta nên đến. Chúng ta hãy ra ngoài.” Cô ấy đáp: “Chị nói đúng. Hãy thoát khỏi nơi này.” Một tù nhân giám sát đã nghe thấy cô ấy nói và tát cô ấy.

Tôi chỉ nghĩ về việc ra khỏi trại lao động nhưng không rõ bằng cách nào.

Nửa đêm, một tiếng động lớn làm tôi tỉnh giấc. Một số tù nhân đang đánh một đồng tu. Một tù nhân khác nói với tôi rằng học viên đó đã cố gắng luyện công.

Tôi nói: “Cô ấy không làm gì sai. Họ không nên đánh cô ấy vì điều đó.”

Người tù nhân đó nói với tôi: “Đó không phải việc của chị. Chị không muốn tự chuốc lấy rắc rối cho mình đâu.”

“Cô ấy là một đồng tu. Tại sao không phải việc của tôi chứ?” Tôi mặc quần áo và chuẩn bị tham gia nhưng người tù nhân đó đã giữ tôi lại. Một số học viên khác cũng chạy tới, cố gắng bảo vệ người học viên đang bị đánh.

Bời vì tôi đang bị giữ lại và không thể bước ra, tôi nghĩ: “Mình không thể tới đó bây giờ. Mình sẽ ra phía sau và luyện công.”

Tôi chạy theo hướng ngược lại và bắt đầu luyện công. Ngay sau đó, sự hỗn loạn trong phòng dừng lại đột ngột. Mọi người trở về giường. Tôi cũng trở lại và ngồi xuống giường. Tôi nhận ra rằng một nam lính canh vừa bước vào với dùi cui điện trong tay. Một nhóm đi theo anh ta, gồm có Giám đốc trại lao động, đội trưởng và chính ủy.

Giám đốc cũng cầm một dùi cui điện và nói: “Để tôi nói cho các chị biết, tôi không quan tâm các chị đã làm gì trước khi vào đây. Giờ các chị đang ở trong trại lao động của tôi. Các chị có là rồng là hổ thì cũng phải nằm xuống, cúi xuống.”

Tôi nghĩ: “Chúng ta là các học viên Đại Pháp. Làm sao họ có thể ví chúng ta với rồng với hổ được? Tại sao chúng ta phải nghe lời họ?” Do đó tôi nói lớn: “Không ai nói cho chúng tôi biết rằng chúng tôi bị đưa tới đây. Nếu chúng tôi biết nó sẽ như thế nào thì không đời nào chúng tôi đến.” Trước khi tôi có thể nói xong, một nhóm tù nhân đã vây quanh tôi và cho tôi thấy sức mạnh những cú đấm của họ.

Vì tôi không hề sợ hãi, những cú đấm của họ dường như không làm đau hay gây thương tích cho tôi. Họ kéo tôi vào một văn phòng. Tôi nhìn thấy hai học viên khác đã ở đó, bị treo cổ tay. Bất cứ lúc nào có người bước vào phòng, tôi sẽ bắt đầu nói với họ về Đại Pháp và sự bất công đối với các học viên.

Sau đó, Giám đốc trại lao động bước vào phòng. Tôi đưa cho ông ấy lá thư mà tôi đã viết cho ông ấy. Sau khi đọc nó, sự kiêu ngạo của ông biến mất. Ông nhìn tôi bằng ánh mắt bí ẩn như thể ông ấy thấp kém hơn tôi và đã làm gì đó khuất tất. Ông không nói gì và rời đi.

Một lính canh khác bước vào và còng tay tôi vào lò sưởi. Sau khi cô ấy thấy tôi ngồi xuống thư giãn, cô đã chuyển tôi tới cửa ra vào và còng tôi vào khung cửa. Tôi kiệt sức đến mức tôi đã ngủ thiếp đi nơi tôi đứng.

Ngày hôm sau, các lính canh nhốt cả ba chúng tôi trong phòng biệt giam, thực sự như một cái lồng gà, với cửa sổ không có kính và không có lò sưởi. Những chiếc giường được làm từ một vài tấm gỗ. Chúng cũng hẹp đến mức bạn sẽ rơi xuống đất nếu cố gắng trở mình.

Tù nhân được chỉ định theo dõi chúng tôi không ngừng phàn nàn về việc phải chịu đựng cùng chúng tôi và lợi ích duy nhất là cô ấy không phải làm các công việc thường ngày.

Tôi biết tôi có thể luyện công ở đó mà không bị can nhiễu, do đó tôi ngồi luyện tĩnh công. Khoảng nửa giờ ngồi như vậy, tôi nghe thấy tiếng xẹt điện của dùi cui điện từ phòng kế bên và ai đó hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp…” tiếng hét bị dừng đột ngột.

Tôi lo lắng và sợ hãi và không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi biết chắc rằng một đồng tu đang bị tra tấn. Tôi không thể ngồi yên mà không làm gì cả. Tuy nhiên, khi tôi giơ tay lên gõ vào tường để thể hiện sự ủng hộ của mình đối với vị đồng tu, tay tôi dừng lại giữa không trung và một cảm giác sợ hãi khủng khiếp tràn ngập khắp cơ thể tôi.

Tôi hỏi người tù nhân: “Chuyện gì đang xảy ra ở phòng bên cạnh vậy?” Cô ấy bảo tôi: “Đừng gây ồn. Hãy lắng nghe.” Nhưng chúng tôi không nghe thấy gì nữa.

Tôi cảm thấy mất mát. Trong thâm tâm, tôi biết rằng nếu tôi bị tâm sợ hãi kiểm soát, tôi sẽ không bao giờ có thể khởi được chính niệm để chiến thắng nó sau này. Tôi tự nhủ: “Mình nên làm gì?”

Tôi nghe thấy hai giọng nói trong đầu mình. Một giọng hỏi: “Anh muốn là người hay là Thần?” Giọng nói đáp lại: “Tôi muốn là Thần. Làm người quá khó nhọc. Tôi sẽ làm mọi thứ để không phải lại làm người.” Giọng nói đầu tiên lại hỏi: “Là Thần, anh sẽ làm gì?” Giọng nói kia đáp lại: “Đột phá mọi trở ngại.” Giọng nói còn lại đồng tình: “Chính xác! Hãy ra khỏi đây!”

Ngay khi niệm đó xuất hiện, tôi lần nữa lại ngập trong sợ hãi – gần như thể là ai đó đang bóp nghẹt tim tôi. Cơn đau không thể chịu đựng được và tôi cảm thấy như thể mình đang nghẹt thở và sắp nôn. Nó thực sự là một cảm giác đau xé lòng.

Sau đó mọi suy nghĩ của tôi đột nhiên tan biến và tâm trí của tôi hoàn toàn trống rỗng. Dường như không có gì trên thế giới này, ngay cả một vụ nổ bom nguyên tử, là quan trọng với tôi. Tôi sẽ không quan tâm đến việc liệu ai đó có gây hại lớn cho tôi hoặc tổn hại lợi ích cá nhân tôi hay không vì họ không liên quan và không quan trọng.

Tôi bắt đầu nhẩm đọc thơ của Sư phụ:

Hằng tâm cử túc vạn cân thối

Nhẫn khổ tinh tấn khứ chấp trước

Đại Pháp đệ tử thiên bách vạn

Công thành viên mãn tại cao xứ

Tạm dịch:

Tâm vững cất bước chân nặng nặng

Tinh tấn nhẫn khổ bỏ chấp trước

Đệ tử Đại Pháp trăm nghìn vạn

Viên mãn công thành tại cõi trên.

(Đăng Thái Sơn–Hồng Ngâm)

Tôi biết mình không “Hằng tâm cử túc vạn cân thối.” Ngược lại, tôi đã kéo lê đôi chân nặng trĩu của mình và không rõ làm thế nào để loại bỏ chấp trước của mình. Tôi chỉ tâm niệm một điều: “Mình không được chùn bước hoặc tụt lại phía sau. Dù khó khăn đến đâu, mình cũng phải tiến về phía trước. Tu luyện của mình không được thất bại.”

Với một niệm kiên định như vậy, nỗi sợ hãi biến mất và tâm tôi tĩnh lại. Tôi biết phải làm gì. Tôi nói với người tù nhân: “Tôi sẽ tiếp tục luyện công.” Cô ấy nói trong sợ hãi: “Xin đừng làm vậy. Nếu chị làm thế, cả hai chúng ta sẽ bị nhốt. Số phận của tôi trong tay chị.”

Tôi lặng lẽ nói với cô ấy: “Tôi sẽ không ảnh hưởng chị. Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm cho hành vi của mình. Xin hãy đi và báo lại với lính canh rằng tôi sắp luyện công.”

Cô ấy đồng ý và hét to ra bên ngoài: “Tôi báo cáo cô ấy đang luyện công.” Sau khi cô ấy hét lên vài lần, có người đến và nói: “Gì vậy? Cô ta đang luyện công ư? Được. Hãy để cô ta đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

Chẳng bao lâu tôi có thể nghe thấy mọi người đang tới, tôi không hề sợ hãi lúc đó và ngồi xuống luyện tĩnh công. Tôi bình tĩnh nhìn người đội trưởng tay cầm dùi cui điện, theo sau là một nhóm tù nhân, đến chỗ tôi. Người đội trưởng đi vòng quanh tôi và hỏi: “Chị là người muốn luyện công phải không?”

“Đúng” tôi đáp.

Cô ấy chỉ dùi cui về phía khung cửa sổ và nói: “Nếu chị luyện công, tôi sẽ treo chị lên khung cửa kia.” Tôi lặng lẽ nhìn về cửa sổ và không nói thêm gì nữa. Tôi nghĩ: “Tôi không sợ.” Do vậy tôi quay lại nhìn cô ấy.

Thấy tôi không trả lời, cô ấy ngồi xuống giường và hỏi: “Một số người nói họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để chữa bệnh; một số tu luyện để nâng cao đạo đức trong xã hội; những người khác tu luyện vì lợi ích của quốc gia. Vậy tại sao chị tu luyện?”

“Không vì lý do nào mà chị đưa ra”–tôi trả lời.

“Vậy thì tại sao?” Cô ấy hỏi.

“Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để đạt viên mãn.”

“Viên mãn ư?” Cô ấy ngạc nhiên hỏi.

“Đúng”

Cô ấy trở nên hào hứng: “Chị đã có một lý do chính đáng. Những lý do khác không phù hợp. Lý do của chị là một lý do đúng đắn. Vậy thì ‘viên mãn’ mà học viên các chị nói đến nghĩa là gì?”

Tôi nói với cô ấy: “Khi đạo đức của một người được nâng cao và đạt tới cảnh giới mà bất cứ điều gì họ làm đều là vì lợi ích của người khác, thì người đó đã đạt viên mãn.”

Cô ấy nhìn tôi một lúc và dường như đang suy nghĩ về những gì tôi vừa nói. Sau đó cô ấy hỏi: “Học viên các chị muốn tới thiên đường sau khi viên mãn. Nhưng làm thế nào mà thiên đường có đủ chỗ cho nhiều người các chị đến vậy?”

Tôi tự nhủ rằng cô ấy có lẽ không thể hiểu được những thể ngộ cao tầng trong vũ trụ, do đó tôi không nên nói quá cao.

Tôi đáp: “Mặc dù nhiều người đang tu luyện, nhưng không phải tất cả đều có thể đạt viên mãn. Do đó đấy sẽ không phải là vấn đề.”

“Chị sẽ thành công chứ?”

“Tôi chắc chắn tôi sẽ thành công.”

Cô ấy dường như bị sốc và ngưỡng mộ. Cô ấy nói chuyện với tôi thêm 20 phút nữa và rời đi.

Tôi có một giấc mơ vào đêm đó: Tôi bước vào một căn phòng có nhiều người dường như là bác sỹ mặc áo khoác trắng. Họ đang cầm dao và những dụng cụ tra tấn khác và sắp phẫu thuật tôi. Tôi nói: “Tôi là một học viên Đại Pháp.” Họ thảo luận với nhau và để tôi đi. Sau khi tỉnh giấc, tôi biết mình đã vượt qua khảo nghiệm.

Hai ngày sau, một lính canh khác tới và cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ đức tin của mình. Tôi nhân cơ hội này để nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp vô tội và đang bị đối xử sai.

Vào ngày thứ Bảy, một lính canh đưa tôi ra khỏi phòng giam. Tôi nghĩ cô ấy sắp nhốt tôi vào một phòng biệt giam tồi tệ hơn. Nhưng hóa ra họ đã chuyển tôi và hai học viên khác tới một trại lao động khác.

Sau này tôi được biết rằng các đồng tu bị giam trong trại lao động cưỡng bức này đã yêu cầu nhà chức trách thả ba chúng tôi khỏi phòng biệt giam. Một số người đã tuyệt thực trong khi những người khác tiếp tục luyện công, khiến các nhà chức trách đau đầu. Một số học viên bị đánh và bị sốc điện. Một học viên đã bị tát hai chục cái vào mặt khi cô tới gặp đội trưởng yêu cầu thả chúng tôi. Cô ấy không hề thù hận hay sợ hãi. Tôi đã rất cảm động trước những việc làm của họ khi tôi nghe những câu chuyện này.

Sau đó, tôi đã tự hỏi lý do tại sao tôi không hoàn toàn được tự do. Tôi nhận ra rằng những niệm của tôi vẫn chưa hoàn toàn chính vào lúc đó – tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không về nhà chừng nào tình hình chưa hoàn toàn được chính lại và cuộc bức hại nói chung chưa chấm dứt. Tôi vẫn định thoát ra khỏi trại lao động và tới những trại tạm giam khác để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp.

Giải thể các phiên tẩy não

Trong trại lao động cưỡng bức thứ hai, các nhân viên khá tốt. Nó cũng thân thiện và dễ chịu hơn nhiều. Các phòng sạch sẽ và có lò sưởi. Tôi tự nhủ: “Nơi này khá tốt. Mình có thể thoải mái ở đây.” Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng niệm đó là sai.

Ngày hôm sau, một đội trưởng tới nói chuyện với chúng tôi. Cô ấy nói: “Tôi không biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp hay Sư phụ của các chị là ai, do vậy tôi không có quyền phán xét các chị. Tôi tôn trọng các chị. Nhưng vì các chị ở đây, tôi hy vọng các chị sẽ tôn trọng chúng tôi và quy định của chúng tôi.”

Tôi nghĩ cô ấy có vẻ rất lịch sự và hiểu biết, do vậy chúng tôi nên cư xử lịch sự với cô ấy. Tôi nói với cô ấy: “Vì chị không biết nhiều về học viên chúng tôi, chúng tôi sẽ dành thời gian để chị làm quen với chúng tôi. Xin hãy tìm cuốn sách Chuyển Pháp Luân và đọc nó. Nó sẽ giúp chị hiểu về Đại Pháp và các học viên.” Cô ấy đáp: “Được. Nhưng trước khi tôi đọc xong nó, xin đừng luyện công.

Tôi đồng ý và nói với cô ấy rằng chúng tôi sẽ không luyện công trong chín ngày để cô ấy có thể đọc hết một bài giảng mỗi ngày. Cô ấy cũng đồng ý với chúng tôi.

Do vậy chúng tôi đã hợp tác với họ trong vài ngày đầu, mong chờ những gì sẽ xảy ra sau khi cô ấy đọc xong. Tuy nhiên, người đội trưởng này đã dành phần lớn thời gian của cô ấy để tổ chức các lớp học cho các học viên. Ngoài việc tham gia các lớp học, chúng tôi không phải làm những công việc chân tay như các tù nhân khác.

Mặc dù cô ấy lịch sự, nhưng chúng tôi sớm nhận ra những gì cô ấy dạy trong lớp học đã chống lại những lời dạy của Đại Pháp và theo chủ trương trong chiến dịch tẩy não của ĐCSTQ, dù chúng được che giấu và ngụy trang.

Một ngày nọ, một học viên trong lớp đứng dậy và nói: “Đội trưởng, xin hãy dừng lại. Tôi không phản đối cá nhân cô nhưng những gì cô đang nói gây hại cho cả cô và chúng tôi. Chúng tôi không muốn nghe nó.”

Tôi cũng hiểu ra rằng chúng tôi không nên để cho đội trưởng tiếp tục. Nếu chúng tôi làm vậy, tất cả các học viên trong lớp (hơn 30 người) sẽ có nguy cơ bị lừa dối và lạc lối trong tu luyện.

Tôi nói với cô ấy sau giờ học: “Tôi sẽ không đến lớp học bắt đầu từ ngày mai.”

“Tại sao? Có gì sai trong bài giảng của tôi?”

Tôi nói: “Tôi không thích những gì chị nói. Nó cũng không tốt cho chị. Dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không tham dự lớp học nữa.”

Cô ấy đáp bằng giọng đe dọa: “Chị có biết hậu quả không?”

“Dù hậu quả là gì, tôi không muốn tu luyện của tôi bị gián đoạn. Tôi sẽ thoát ra khỏi đây bằng bất cứ giá nào, kể cả mạng sống của tôi.”

Cô ấy nói: “Tôi không phải là người chịu trách nhiệm. Tôi sẽ báo cáo tình hình của chị lên Giám đốc. Chị có thể trực tiếp nói chuyện với ông ấy nếu chị muốn.”

Sau khi trở lại buồng giam, tôi cảm thấy hốc mắt phải của mình đang mở rộng. Khi tôi chạm vào nó, nó phẳng như bình thường. Chẳng mấy chốc tôi thấy một chùm sáng nhiều màu sắc chiếu ra từ mắt phải của tôi. Ánh sáng trong vắt và đẹp. Tôi lặng lẽ nhìn nó trong nửa giờ cho đến khi nó biến mất và hiểu rằng những người khác không thể nhìn thấy nó. Tôi biết tôi đã làm điều gì đó đúng và Sư phụ đang khích lệ tôi.

Sau đó, đội trưởng thông báo lớp học chấm dứt và thay vào đó, các học viên sẽ thực hiện lao động chân tay.

(Còn nữa)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/5/395387.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/13/180703.html

Đăng ngày 18-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share