Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Australia

[MINH HUỆ 22-10-2019] Kính chào Sư phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với bố mẹ từ khi còn nhỏ. Tuy nhiên, tôi thực sự đã không biết phải trân quý cơ hôi tu luyện trong hơn 22 năm qua, bởi vì tôi đắc Pháp quá dễ dàng. Tôi từng nghĩ rằng, tu luyện có nghĩa là “cực khổ.” Thể ngộ “cực khổ” này đến từ cuộc bức hại mà gia đình tôi gánh chịu khi tôi còn bé. Tôi không có nền tảng tu luyện vững chắc nên đã vì thế mà hình thành vô số quan niệm và chấp trước.

Đó cũng phần nào là do tôi không thực sự “hướng nội” để đồng hóa bản thân với Pháp, thay đổi nhân sinh quan. Trong một thời gian dài, tôi thậm chí không nhận ra rằng tôi đã coi làm ba việc tốt chính là nhiệm vụ trước khi viên mãn. Mong muốn đạt thành tựu, tôi tích cực tham gia vào một số hạng mục và tin rằng mình đang tu luyện rất tốt.

Sau khi trải qua các loại khổ kỳ tâm chí, tôi bắt đầu hướng nội sâu sắc hơn về những vấn đề mà tôi đã đối mặt trong năm qua. Trong quá trình thanh lý những quan niệm hậu thiên và quay về chân ngã, tôi đã hết lần này đến lần khác trải nghiệm rằng tầng tầng thâm sâu của sinh mệnh tôi đã được Đại Pháp và từ bi vô lượng của Sư phụ tịnh hóa, bao dung. Sư phụ đã chăm sóc cho mỗi từng học viên Đại Pháp đang bước đi trên con đường tu luyện.

Khi viết bài chia sẻ này, tôi đã nỗ lực hết sức phóng hạ tự ngã, dụng tâm viết ra tâm đắc tu luyện một cách chân thực, với hy vọng ít nhiều có thể giúp ích cho các học viên khác.

Học cách “trân quý” tu luyện khi tham gia hạng mục truyền thông

Tháng 8 năm ngoái, tôi nhận được một cuộc gọi từ điều phối hạng mục truyền thông. Cô ấy nhờ tôi giúp đỡ làm một số báo cáo đặc biệt. Cô ấy đã không thể hoàn thành rất nhiều báo cáo vì cô ấy đang tham dự vào nhiều hạng mục. Khi nghe thấy điều này, tôi nghĩ: “Là Sư phụ đang mở một cánh cửa khác cho con để con cứu độ chúng sinh.” Tôi nhận lời mặc dù không có bất kỳ kinh nghiệm nào về truyền thông.

Bài tường thuật đặc biệt đầu tiên của tôi, tôi đã chọn một cặp vợ chồng người phương Tây thường đến điểm du lịch giảng chân tướng. Họ rất hợp tác, đặc biệt khi họ biết tôi đang bắt đầu một công việc mới. Họ đưa cho tôi một bài viết về kinh nghiệm tu luyện mà họ đã viết để tôi làm tài liệu tham khảo. Tôi biết rằng để cứu người, tôi cần phải nỗ lực tối đa.

Khó khăn đầu tiên mà tôi đối mặt là làm thế nào để phiên dịch bài báo này cho tốt. Tôi cẩn thận dịch từng đoạn từng đoạn, không bỏ qua bất cứ từ nào. Tôi dành hàng giờ cho bài viết dài một trang này, xem lại nhiều lần để đảm bảo rằng bản dịch của tôi không có sai sót.

Đối với tôi, mỗi câu chuyện tu luyện của học viên Đại Pháp là một bản anh hùng ca. Tôi rất muốn lưu giữ những ghi chép lịch sử trân quý này qua những bài viết trên truyền thông. Tôi nhớ lại khoảng thời gian tôi giảng chân tướng cùng với cặp vợ chồng này. Tôi nghĩ nhiều lần về những điểm giảng chân tướng, nơi mà người phụ nữ phương Tây đó nói với tôi rằng cô ấy xúc động bởi những du khách Trung Quốc, những người mà dù đang chịu áp lực ở Trung Quốc, vẫn đang tìm kiếm chân tướng. Cô ấy rưng rưng nước mắt khi nói với tôi về điều đó.

Còn người đàn ông phương Tây sẽ cầm chắc tấm biểu ngữ với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” ở gần những du khách Trung Quốc khi xe du lịch sắp rời đi. Anh ấy nhắc tôi về những đồng tu Trung Quốc đã cầm những biểu ngữ tương tự ở quảng trường Thiên An Môn nhiều năm trước. Khi có nhiều du khách, anh ấy sẽ dành thời gian ăn trưa cho việc giảng chân tướng.

Hồi tưởng lại những sự việc này khiến tôi quyết tâm phải viết bài này cho thật tốt. Tôi nghĩ rằng tôi phải dùng từ ngữ của mình để thể hiện câu chuyện về nỗ lực của đồng tu Phương Tây giúp đỡ người Trung Quốc hiểu rõ chân tướng. Tôi có mong muốn viết cho tốt nhưng khi bắt đầu thì lại không dễ dàng. Một chủ đề tốt, một lời mở đầu thú vị, một câu chuyện xúc động, một kết thúc ấn tượng, và một cấu trúc bài viết nhất quán và tự nhiên – tất cả những điều này đòi hỏi tôi phải đặt nhiều nỗ lực vào đó.

Trong quá trình viết bài, tôi nhiều lần cảm thấy mình không thể kham nổi việc này. Tuy nhiên, mỗi lần tôi lại tự nhủ: mình phải tiếp tục – đó là nhiệm vụ của mình, bất kể khó khăn gì. Cho dù khó đi chăng nữa mình cũng sẽ không bỏ cuộc mà tiếp tục viết. Bởi vì đây là bài báo để cứu người và mình không thể bỏ cuộc, sẽ có cách cho mình vượt qua khó khăn. Với quyết tâm này, Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Ý tưởng và cảm hứng không ngừng xuất hiện trong tâm tôi.

Khi đến phần đặt tiêu đề cho bài viết, tôi nhớ lại rằng tôi đã muốn ghi nhận lại thời khắc trân quý những đệ tử Đại Pháp phương Tây đang cứu người Trung Quốc. Tôi nhớ đến nhiều học viên Đại Pháp đang giảng chân tướng ở tuyến đầu, vượt qua mùa Đông khắc nghiệt và mùa Hè nóng rát. Bên cạnh đó, tôi cũng nghĩ về những học viên Đại Pháp tại Trung Quốc vẫn còn đang đối mặt với bức hại. Tôi mong ước bài viết của tôi sẽ có sức mạnh cất lên tiếng nói cho những học viên Trung Quốc và mang hy vọng đến cho họ.

Tôi mong ước rằng bài viết này sẽ làm cho mọi người biết rằng những học viên Đại Pháp hải ngoại đã hình thành một chỉnh thể vững chắc mà không cần ghi nhận. Tất cả những yếu tố này đều rất quan trọng.

Cuối cùng, tôi đã đặt được một tiêu đề hoàn hảo cho bài viết. Sáng sớm hôm sau, tôi hoàn thành bài viết và gửi cho đồng tu. Thân tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và tâm tôi thuần tịnh. Tôi cảm thấy hạnh phúc tận đáy lòng, và tôi dường như đã tìm thấy sứ mệnh của mình trong cuộc đời này. Hoàn thành bài viết này, Sư phụ đã giúp tôi lấy đi nhiều vật chất xấu, gia cường chính niệm cho tôi và giúp tôi tinh tấn hơn. Vài ngày sau, tôi thấy bài báo đã được biên tập và được đăng trên trang web của Epoch Times (Thời báo Đại Kỷ Nguyên). Bài báo đã có trên 1.000 lượt độc giả.

Càng viết nhiều bài, con đường tu luyện của tôi càng rộng mở. Mỗi câu chuyện tôi viết đều làm tôi xúc động. Trong quá trình viết bài, trải nghiệm tu luyện và đề cao của mỗi học viên ảnh hưởng đến tôi một cách sâu sắc. Có ngày, khi tôi đang thu dọn một số tài liệu, tôi nghĩ đến Sư phụ. Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên ngộ ra rằng Sư phụ đã khổ độ cho học viên của Ngài nhiều biết bao.

Mỗi bài viết là một câu chuyện của một người tu luyện. Tôi có thể thực sự trải nghiệm câu chuyện của họ trong lúc viết bài. Chúng tôi có một quá trình cùng nhau đề cao, và chúng tôi cùng kinh ngạc và cùng biết ơn Sư phụ vĩ đại. Trong quá trình trợ giúp đồng tu viết bài, tôi học được rằng tôi cần phải trân quý những học viên khác, trân quý những câu chuyện đằng sau những từ ngữ đó cũng tương đương với việc trân quý bản thân mình.

Cảm ngộ sinh mệnh khi viết bài về chân tướng

Năm nay trước khi Shen Yun đến khu vực của tôi không lâu, một Công ty giao nhận thực phẩm Trung Quốc địa phương đã công khai phỉ báng ShenYun, Epoch Times và các điểm giảng chân tướng của chúng tôi trên internet, bằng những lời lẽ thô tục và xấu xí. Theo đề nghị của các học viên tại trụ sở Epoch Times, tôi quyết định viết một bài báo giảng chân tướng, nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, về cuộc bức hại mà tôi đã chịu đựng tại Trung Quốc và gồm cả cuộc bức hại ở hải ngoại bởi các tổ chức Trung Quốc đã bị ĐCSTQ thâm nhập vào.

Khi bắt đầu viết bài, tôi cảm nhận áp lực cự đại từ không gian khác. Tôi cảm thấy bị đè nén, và mạch tư tưởng của tôi mơ hồ. Những ngày đó, con gái của tôi cũng không cảm thấy khỏe. Đêm đầu tiên, sau khi đưa con gái vào phòng ngủ, tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, ngày hôm sau tôi tiếp tục viết bài. Tôi hiểu rõ rằng mình phải đột phá khỏi trạng thái này. Những niệm đầu bất hảo vẫn còn tồn tại.

Quá trình viết bài này thực sự là một quá trình thanh lý những niệm đầu bất hảo tại không gian khác. Càng cảm thấy khó khăn, tôi càng nên quyết tâm vượt qua chúng. Vật cực tất phản. Khi đã có chính niệm, tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan. Tôi cũng hồi tưởng lại từng chút lịch sử tu luyện của tôi hơn 20 năm qua – từ lúc ban đầu cho đến khi bị bức hại tại Trung Quốc.

Khi làm việc này, tôi đặt mình vào vị trí của người thường để hiểu và tư duy. Sau đó, tôi trình bày tất cả những điều này đến người đọc, từng điểm một. Tôi mất ba ngày để hoàn tất bản thảo đầu tiên. Tôi có thể cảm nhận bản thảo này phản ánh trạng thái tu luyện không quá tốt của tôi trong quá trình viết bài. Tôi biết rằng những gì xuất lai trong bài viết này hoàn toàn không đủ tốt để cứu người. Vì thế, trong những ngày kế tiếp, tôi đặt nhiều nỗ lực hơn vào việc biên tập bài viết, nhận ra rằng tôi cần phải đề cao trạng thái tu luyện của mình.

Tôi nhận ra rằng chỉ khi tôi chính lại bản thân trong Pháp và với một tâm thanh tịnh tôi mới có thể viết một bài viết tốt. Ngày thứ hai biên tập lại bài viết, khi viết đến đoạn vì sao tôi tu luyện Đại Pháp, tôi tự hỏi bản thân câu hỏi này, câu hỏi mà tôi đã tự hỏi trong suốt thời gian dài: “Tại sao mình muốn tu luyện Đại Pháp? Làm sao mình thể hiện được vẻ đẹp của tu luyện Đại Pháp cho độc giả?”

Tôi tự hỏi mình câu hỏi này nhiều lần, nhưng chưa lần nào tôi tìm được từ ngữ có thể diễn tả cảm xúc chân thực từ trong tâm tôi. Tôi cố gắng viết lại lần nữa, và một lần nữa trong lúc vẫn cố tìm những từ ngữ thích hợp.

Đột nhiên, từ trong tâm tôi xuất ra câu: “Khi một người tìm thấy chân ngã của anh ấy cũng tương tự như một ký ức bị phong kín thời gian dài nay được mở ra – kể từ đó, anh ấy làm chủ cuộc đời mình.” Đúng, đó là câu trả lời mà tôi mong muốn.

Chân ngã của tôi, hạ xuống từng tầng từng tầng, cuối cùng đã kết nối với Pháp của vũ trụ. Thông qua tu luyện Đại Pháp, ký ức thâm sâu của sinh mệnh đã liên tục được đả khai. Cái tôi thực sự của tôi mong muốn đắc được Pháp của vũ trụ, vì tôi đến đây là vì Đại Pháp, và Đại Pháp đã nâng đỡ cuộc đời tôi. Khi tôi viết đến điểm này, tôi cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp thông thấu toàn thân.

Khi tiếp tục viết bài này, tôi cảm thấy bài viết đó gắn kết chặt chẽ với cuộc đời mình. Trong suốt quá trình viết bài, tôi liên tục ngộ ra nhiều Pháp lý và thăng hoa. Tôi dành một đêm để biên tập bài viết. Đồng thời, một học viên có chuyên môn đã giúp tôi chỉnh sửa lại một số nội dung cần thiết. Cuối cùng bài viết đã được hoàn thành trong một đêm, tôi cẩn thận đọc lại một lần nữa, cân nhắc và chỉnh sửa lại. Tôi nắn nót từng câu chữ, để bài viết được trình bày tốt nhất nhằm làm cho người đọc hiểu rõ hơn về Đại Pháp.

Khi chỉnh sửa đến giữa bài, đột nhiên tôi cảm thấy từng từ đều trở nên sống động. Chúng không đơn giản chỉ là những câu chữ với nguyên nghĩa vốn có trên bề mặt; mà tất cả câu chữ bắt đầu lắc lư trước mắt tôi. Khi tôi nghĩ xem câu nào nên đặt ở vị trí nào thì phù hợp, câu văn đó liền run rẩy trước mắt tôi.

Tôi cảm thấy mỗi ký tự đều đang tự quyết định vị trí của chúng, và đang nói với tôi rằng nên đặt chúng ở đâu. Khi đi đến đoạn cuối, tôi cảm thấy xúc động sâu sắc và trong tâm tôi thầm tạ ơn Sư phụ.

Gần một tuần, tôi không đi ngủ trước nửa đêm, thân thể tôi cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng. Ngồi hàng giờ liên tục và thậm chí không đi vệ sinh để tiết kiệm thời gian, hai chân tôi sưng vù. Tôi biết rằng đây là điều tốt, và Sư phụ đang giúp tôi tiêu nghiệp. Tôi rất kinh ngạc phát hiện rằng tôi có thể tu luyện thông qua việc viết bài.

Khi bài viết hoàn thành, đồng tu ở EpochTimes giúp tôi thiết kế lại cho đẹp mắt và gửi bài viết đến một tòa soạn báo địa phương. Vào ngày báo in được phát hành, tôi đã nhận được nhiều phản hồi tốt từ nhiều học viên. Sau đó, khi tôi đọc lại lần nữa, tôi nhận ra những nhân tố tu luyện của tôi trong đó. Sau khi xóa đi những phần chưa hoàn thiện trong bản nháp đầu tiên, và sau khi nhẫn nại sửa lại nhiều lần, tôi đã phát hiện rằng từng chữ từng chữ trong bài viết đều có linh, và tràn đầy sức sống. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu rằng ký tự cũng có sinh mệnh. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã câu thông với linh thể đến từ sâu thẳm của sinh mệnh tôi.

Ngày tháng qua đi, tôi càng trải nghiệm nhiều trường hợp vạn vật đều có linh. Hai chiếc điện thoại di động mà tôi dùng để nhắn tin giảng chân tướng trở nên chậm chạp khi gửi tin nhắn.

Từ kinh nghiệm viết bài lần này, tôi cảm thấy hai chiếc điện thoại này giống như là hai đứa con của tôi vậy. Tôi không thể bỏ mặc chúng hoặc đưa quan niệm của tôi áp đặt lên chúng. Tôi ôm chúng trong lòng, và nói với chúng từ tận đáy lòng rằng tôi sẽ không bỏ rơi chúng, bất kể lý do là gì.

Điều vượt quá mong đợi của tôi là tốc độ nhắn tin trở nên nhanh hơn nhiều sau khi chúng được bật lại. Tôi nhận ra rằng khi tôi thực sự coi chúng là một sinh mệnh chân chính và đối xử với chúng trong trạng thái vô vi, tôi có thể nhận được kết quả bất ngờ.

Từ tu luyện cá nhân đến tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp

Năm nay, cuối cùng tôi đã lấy được thẻ định cư Úc châu. Để hỗ trợ tốt hơn cho dự án giảng chân tướng trong truyền thông chính thống, tôi quyết định tiếp tục việc học ở trường. Quyết định này đã làm đảo lộn trạng thái trước đây của tôi. Tôi đã không thể tập trung vào làm ba việc như trước. Mỗi ngày tôi đều cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí đứa con gái ba tuổi của tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.

Một ngày trên xe bus từ trường về nhà, một học viên trên điện thoại tình cờ nói rằng mọi người đều thấy mệt mỏi. Tôi nghĩ: Người khác nhất định là không mệt mỏi bằng tôi đâu. Về đến nhà, tôi cẩn thận nghĩ lại những gì học viên đó đã nói. Tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ vào sự an dật. Trong suốt thời gian đó, ngoài cuộc sống bận rộn trên bề mặt, tôi thường dành thời gian đọc cái gì đó trên điện thoại để thư giãn. Nhìn lại trạng thái của tôi trong giai đoạn đó, tôi thấy rằng mình đã ở trong một tình trạng rất nguy hiểm.

Một hôm, con gái tôi sốt cao và nôn ói. Nhìn cháu nằm trên giường, đau đớn và mệt mỏi, tôi hiểu trong tâm, rằng chi có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể cứu cháu. Vì thế tôi đọc Hồng Ngâm cho cháu nghe, cứ đọc và đọc. Cháu hết sốt, rồi chìm vào giấc ngủ. Còn tôi, càng đọc Hồng Ngâm, tôi càng thức tỉnh. Đây là lần đầu tiên tôi đọc Hồng Ngâm một cách tập trung cao độ, mặc dù tôi đã học thuộc từ khi còn nhỏ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã khổ độ để chính lại càn khôn và cứu độ chúng sinh. Vậy mà tôi đã không coi việc Chính Pháp một cách nghiêm túc. Tôi chấp trước vào những cảm xúc người thường và không thể tu bỏ tự kỷ.

Nhiều năm đã trôi qua, trong thời gian đó tôi dường như đã làm ba việc một cách tinh tấn. Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi lại để tâm vào được mất trong tu luyện hơn là ước nguyện cứu độ chúng sinh. Tôi tự vấn: “Hôm nay mình cứu con gái bằng cách đọc Pháp cho cháu nghe. Còn những chúng sinh mà mình nên cứu thì sao? Sinh mệnh của con gái mình là quan trọng, còn những sinh mệnh khác thì sao? Vậy thì, mình đã nỗ lực bao nhiêu vào việc cứu độ chúng sinh?”

Tôi nghĩ đến những mỏi mệt mà tôi khó khăn để đột phá trong thời gian dài vừa qua. Tôi nghĩ về ba việc, và về sự hài lòng của tôi khi làm ba việc. Nhưng, tôi đã nỗ lực hết sức chưa? Tôi đã vô tư vô ngã chưa? Tại sao con gái của tôi có những triệu chứng như thế? Kỳ thực, đó là do tôi đã không theo kịp tiến trình Chính Pháp. Tầng thứ và tầng diện mà tôi nên đột phá đã không đột phá được. Mọi thứ chung quanh tôi không chính lại là vì điều này.

Chính Pháp đang tiến về phía trước nhanh chóng. Là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tôi phải liên tục đột phá từ trong Pháp, đột phá tầng thứ. Chỉ với những điều này tôi mới có thể cứu nhiều sinh mệnh ở tầng thứ tương ứng.

Tôi đọc lại bài giảng của Sư phụ:

“Đúng vào thời điểm ngay trước khi họ khai công khai ngộ, thì giúp họ bẻ tám phần mười công của bản thân họ xuống, ngay cả tiêu chuẩn tâm tính của họ cũng cắt xuống. Dùng năng lượng ấy mà bổ sung cho thế giới của họ, thế giới của bản thân họ.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Pháp của Sư phụ một lần nữa đã thức tỉnh chân ngã của tôi, và tôi thực sự chấn động. Sau thời gian đằng đẵng chờ đợi, đệ tử Đại Pháp tất cả đều đã đến để cứu độ chúng sinh, đó cũng là thệ ước trân quý lâu dài của tôi.

Khi tôi ngộ được Pháp lý này tại tầng thứ của mình, tôi có thể tu bỏ tận gốc rễ chấp trước vào tự ngã tới một mức độ nhất định với sự trợ giúp của Pháp. Từ đó, tôi đã có đủ dũng khí lái thuyền đi qua sóng to gió lớn để cứu chúng sinh – không gì có thể ngăn cản tôi làm việc này.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm để luyện công. Tôi biết mình phải đột phá chút mệt mỏi và cực khổ này trong thế giới người thường. Điều này thực sự không gì sánh được với ước nguyện mà tôi mang đến thế giới này.

Nguyên lý tương sinh tương khắc nói với tôi rằng tất cả cảm giác mệt mỏi hay không đều là do tôi có sẵn lòng vượt qua nó hay không. Tôi nhận ra rằng mệt mỏi chỉ là một quan niệm mà tôi đã dưỡng thành nó trong thế giới người thường này. Khi tôi thực tu trong Pháp, ngay cả ý tưởng về mệt mỏi cũng không thể tồn tại. Tôi không có bất kỳ ý niệm vào về mệt mỏi nữa, cũng không chút nào nghĩ về nó nữa. Khi tôi không nghĩ về nó, tự nó sẽ bị tiêu hủy trong trường không gian của tôi.

Trong việc giảng chân tướng cứu chúng sinh sau đó, tôi cảm thấy rất may mắn được ở trong Pháp và tôi thực sự cảm thấy thương cảm cho quá nhiều chúng sinh không biết được chân tướng, hoặc những ai đang bị hoang ngôn của ĐCSTQ lừa dối mà không sẵn lòng nghe chân tướng. Hiểu rằng phần lớn con người thế gian đến là vì Pháp, nước mắt tôi tuôn rơi hễ khi tôi thấy mọi người gấp gáp lướt qua quầy giảng chân tướng, và tôi nghĩ rằng tất cả những người đó vẫn chưa được cứu. Với sự gia trì của Sư phụ, trường không gian từ bi này thường xuyên khiến những người hữu duyên dừng lại để nghe chân tướng.

Có lần, một cô gái trẻ cứ lái xe đạp của cô ấy chạy lòng vòng quanh điểm giảng chân tướng như thể cô ấy không tìm được lối ra. Ngay lập tức tôi đưa cô ấy đến chỗ giảng chân tướng, và thức tỉnh phần thiện lương trong cô ấy. Tôi giúp cô ấy thoái ĐCSTQ. Khi biết được chân tướng và thoái ĐCSTQ, cô ấy đạp xe sang bên kia đường. Lúc tôi nhìn lại thì cô ấy đã đi khuất. Thực sự là chúng sinh đang chờ chúng ta đến cứu. Là chúng ta có sẵn lòng cứu họ hay không.

Trong giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, mỗi từng ý niệm người tu luyện sẽ định đoạt sự lưu lại hay không của chúng sinh. Chúng ta phải tự mình liên tục đột phá, đồng hóa với yêu cầu của Pháp ở mỗi tầng thứ, tín Sư tín Pháp hoàn toàn, làm tốt ba việc và cứu nhiều người hơn nữa. Chỉ như vậy chúng ta mới xứng với danh hiệu “đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp.” Sinh mệnh của chúng ta là duy nhất dành cho cứu độ chúng sinh, và mọi thứ đều ở trong đó.

Con xin cảm tạ Sư tôn, cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài viết được trình bày trong Pháp hội Australia 2019).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/22/394829.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/1/180558.html

Đăng ngày 18-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share