Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 21-10-2019] Thời gian vụt qua và một năm nữa đã kết thúc. Xã hội đã trải qua nhiều biến đổi và người thường ngày càng nhận thức về cuộc bức hại và nỗ lực cứu họ của chúng ta. Vậy làm sao chúng ta có thể cứu người hiệu quả hơn trong thời khắc cuối cùng này của Chính Pháp? Gần đây tôi trăn trở về điều này.

Do gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thật may mắn bắt đầu tu luyện từ năm 1997. Nhưng tôi còn trẻ và tôi không thực sự hiểu được ý nghĩa của tu luyện. Tôi đã lấy cớ phải làm bài tập ở trường và ra nước ngoài để trốn tránh.

Bước trên con đường tu luyện

Sau khi rời xa gia đình trong hơn 10 năm, tôi cảm thấy kiệt quệ cả tâm lẫn thân. Tâm tôi bối rối và tôi không thể thấy được hướng đi cho cuộc đời mình. Tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lối. Khi tôi nghĩ rằng cuộc đời mình rồi sẽ là như vậy, tôi trở nên rất chán nản. Năm 2013, nhờ sự an bài tỉ mỉ của Sư tôn, tôi đã may mắn gặp một học viên lâu năm. Với sự khích lệ của anh ấy, tôi đã bắt đầu quay lại tu luyện tại nước Úc.

Ngay khi tôi trở lại tu luyện, tôi lập tức chứng kiến những thay đổi kỳ diệu. Tôi cảm thấy Sư phụ Lý đã luôn luôn từ bi chăm sóc cho tôi. Bệnh viêm phế quản và đau lưng vốn hành hạ tôi trong nhiều năm giờ biến mất! Tôi cũng dễ dàng có được công việc mơ ước của mình.

Tôi làm việc cho một trung tâm đào tạo nhỏ, và tôi là người Trung Quốc duy nhất. Tôi đã làm công việc tầm thường không ổn định này trong hơn sáu năm, trong khi các đồng nghiệp của tôi thay đổi công việc liên tục. Nhiều lúc tôi nghĩ mình sắp mất việc, nhưng tôi luôn có thể thực hiện tốt các nhiệm vụ khó khăn nhờ sự dẫn dắt của Sư phụ.

Vài năm trước, tôi bắt đầu nghĩ đến sự thay đổi công việc. Tôi lo lắng là sự nghiệp của mình sẽ trì trệ sau khi làm một công việc trong thời gian dài. Tôi nộp đơn xin việc ở nơi khác, nhưng không có phản hồi. Tôi trở nên rất chán nản.

Một học viên khác đã chỉ ra: “Các học viên thường không phải tốn nhiều thời gian tìm việc, bởi vì mọi thứ đã được Sư phụ an bài.”

Sau đó, tôi đã đọc đoạn Pháp sau của Sư phụ:

“Mọi người thử nghĩ xem, chúng ta có một số học viên họ [ngay cả] kiếm miếng ăn cũng là cả vấn đề, nhưng họ vẫn kiên tu Đại Pháp, [dẫu] không có gì để ăn họ cũng sẽ không từ bỏ, học viên từ Trung Quốc Đại lục tới Mỹ quốc có bao nhiêu đều đã từng [phải] làm trong nhà hàng, thậm chí làm những công việc rất thấp kém mới có thể duy trì được. Có những lúc, phải đối mặt với khảo nghiệm rất lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến tiền đồ, tương lai của chư vị mà đều có thể bất động tâm, vậy là đủ rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc)

Tôi cảm thấy rằng mình vẫn quá chấp trước vào công danh sự nghiệp. Miễn là tôi thực sự tín Sư tín Pháp, Sư phụ sẽ có an bài tốt nhất cho tôi.

Sư phụ đã giảng:

“cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ Bảy – Chuyển Pháp Luân)

Sau khi điều chỉnh lại tâm thái, tôi vui vẻ làm việc mỗi ngày. Khi phát sinh những tình huống khó khăn, tôi cố gắng hết sức đề cao tâm tính chiểu theo lời giảng của Sư phụ. Mối quan hệ của tôi với các đồng nghiệp và khách hàng khá hài hòa.

Tôi tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Một số người thậm chí đề nghị được học luyện công. Tôi biết họ đều là những người mà Sư phụ an bài để tôi cứu. Tôi thực sự trân quý cơ duyên với họ và trân quý môi trường mà Sư phụ an bài cho tôi. Tôi sẽ tiếp tục làm những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.

Tiếp cận du khách Trung Quốc

Tôi muốn giảng chân tướng cho người Trung Quốc tại các điểm du lịch và giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Sư phụ yêu cầu chúng ta cứu người. Tại sao tôi đã không làm vậy?

Tôi viện ra nhiều lý do. Đầu tiên, tôi cảm thấy việc đó quá khó. Tôi muốn tránh những tình huống khó chịu. Tôi cảm thấy rằng hầu hết người Trung Quốc đã bị tẩy não bởi chiến dịch tuyên truyền của ĐCSTQ và có tâm sợ hãi to lớn, thậm chí thù hận các học viên.

Một số người cảm thấy rằng việc họ nói chuyện với chúng tôi sẽ khiến họ gặp rắc rối khi họ quay trở lại Trung Quốc. ĐCSTQ đã sử dụng các biện pháp vô nhân tính nhất để tra tấn mọi người, khiến mọi người lạnh xương sống mỗi khi họ nghĩ về các “phong trào” khác nhau của Đảng.

Tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình một cách trực tiếp. Tôi không nói vòng vo với du khách, sau đó quan sát thái độ của họ và chọn thời điểm thích hợp để giảng chân tướng về Đại Pháp và nói về việc thoái ĐCSTQ. Tôi cảm thấy làm như vậy quá dài dòng và khó khăn.

Tôi tiếp tục viện cớ. Tôi cảm thấy rằng tôi chỉ có thời gian vào cuối tuần do bận việc, do đó tôi nên tham gia vào một số hạng mục khác.

Ngay khi tôi đang tìm kiếm một hạng mục phù hợp, Sư phụ đã đề cập rằng các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi cũng nên tới các điểm du lịch để cứu người.

Sư phụ giảng:

“Dường như người trẻ tâm hơi nhiều tham vọng, không tĩnh xuống được. Đệ tử Đại Pháp mà, muốn làm gì thì cần hết sức thiết thực mà làm cho tốt; chư vị là người tu luyện.”

“không được tưởng rằng các điểm giảng chân tướng kia là chuyên dành cho các bác cao tuổi.”

“Cả tôi cũng đang giúp chư vị làm! Cứu người thường nguyên vốn là việc của chư vị. Tôi cứu chư vị, chư vị cứu người thường; bây giờ cả tôi cũng đang giúp chư vị làm; chư vị mà không làm thì chư vị là đệ tử Đại Pháp chăng? Cuối cùng đến lúc tính tổng kết sổ sách thì chư vị tính thế nào? Có khóc cũng không kịp rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Sau khi Sư phụ giảng về điều này, tôi biết rằng tôi cần tới các điểm du lịch để nói chuyện với người Trung Quốc. Tôi biết rằng miễn là tôi phát chính niệm, Sư phụ sẽ giúp tôi.

Sư phụ giảng:

Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên

Tạm dịch:

Đệ tử chính niệm đủ

Thầy có lực hồi thiên

(Sư đồ ân–Hồng Ngâm II)

Đề cao tầng thứ tu luyện khi nói chuyện với du khách

Khi tôi quyết định tới các điểm du lịch vào cuối tuần, tôi nhận thấy nhiều chấp trước của mình đã biến mất, chẳng hạn như tâm an dật, tâm sợ bị chụp ảnh, và bị hỏi những câu hỏi cá nhân. Tôi quyết tâm mang chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tới cho du khách. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi bỏ lỡ cơ hội do tâm e ngại. Lúc đầu, tôi thấy các nhóm du khách Trung Quốc đi qua các biểu ngữ mà tôi đang cầm mà không đọc.

Họ hoặc chăm chú vào điện thoại của họ hoặc nói những lời khiếm nhã. Tôi cảm thấy tuyệt vọng để cứu họ. Tôi thậm chí cảm thấy như muốn tát họ để thức tỉnh tất cả.

Một học viên có kinh nghiệm đã an ủi tôi và nói: “Đừng lo lắng, các học viên đang giảng chân tướng trên toàn thế giới. Lần sau, những du khách này thấy chúng ta, họ có thể nghĩ về điều đó và đồng ý thoái ĐCSTQ. Đây là phối hợp chỉnh thể.” Tôi cảm thấy những điều cô ấy nói rất đúng.

Cô ấy cũng nói với tôi rằng tôi không được đáp trả khi họ cư xử thô lỗ. Tôi có thể cảm thấy rằng như thế là đang bảo về Đại Pháp, nhưng thay vì cứu người, tôi có thể đẩy họ ra xa. Thông qua việc đến các điểm du lịch vào cuối tuần trong gần một năm, tôi nhận thấy mình vẫn thiếu kiên nhẫn khi giảng chân tướng và cứu người. Tôi luôn cố gắng buộc họ chấp nhận những gì tôi nói và hy vọng họ sẽ thoái ĐCSTQ tại điểm du lịch.

Sư phụ đã giảng:

“Có những học viên, khi giảng thanh chân tướng thường gặp [những người] không nghe theo, không tiếp thụ, thậm chí còn phản đối. Mọi người không được vì có phản đối cá nhân mà gây ra vướng mắc trong tâm chư vị, khiến chư vị tiêu hao nhiệt huyết cứu độ chúng sinh. Các đệ tử Đại Pháp, sao là đệ tử Đại Pháp? Là sinh mệnh do Pháp vĩ đại nhất tạo nên vậy, (vỗ tay nhiệt liệt) là vững như bàn thạch, kim cương bền chắc không thể phá. Một câu của mấy kẻ xấu nơi người thường đáng kể gì? ‘Ngươi có xấu tệ nữa cũng không thay đổi được ta, ta cần hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, ta cần thực thi những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm’. Bởi vì chúng ta cần [thấy] rõ ràng, rằng xã hội nhân loại và các sinh mệnh trong vũ trụ này, đã có [một phần] không thể cứu độ được nữa, thậm chí có rất nhiều đã không thể nghe chân tướng được nữa. Chư vị khi giảng thanh chân tướng sẽ gặp phải những người như thế; chư vị cần nhận rõ, cần lý trí; chúng ta cứu độ là cứu độ những [ai] có thể cứu độ. Nhưng là đệ tử Đại Pháp mà xét, chư vị tu Thiện, chư vị cần phải từ bi. Dẫu họ có tiếp thụ cũng vậy, không tiếp thụ cũng vậy, chư vị đều cần phải đối đãi một cách từ bi; chư vị không thể tranh cao thấp với người thường, [hoặc] dùng tâm người thường đối đãi chúng sinh. Chư vị cần thực hiện những công việc mà chư vị cần làm một cách từ bi, bất kể họ có tiếp thụ hay không. Từ bi là tu xuất ra ấy, [chứ] không phải biểu hiện ra ngoài; là từ nội tâm, chứ không phải làm để người khác coi; nó vĩnh viễn [tồn tại] ở đó, nhưng không thuận theo thời gian hay hoàn cảnh mà biến đổi theo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC 2003)

Lời giảng của Sư phụ chỉ rõ cho chúng ta trạng thái tư tưởng cần có khi giảng chân tướng tại điểm du lịch. Sau khi tôi đọc đoạn Pháp này nhiều lần, tôi cố gắng loại bỏ tâm thiếu kiên nhẫn. Bây giờ, ngay cả khi tôi chỉ đứng cầm biểu ngữ, tôi vẫn cảm thấy được bao bọc bởi năng lượng ấm áp. Trước khi tôi tới đó, tôi đã phát chính niệm để giải thể bất cứ nhân tố tiêu cực nào đằng sau mọi người để họ có thể tiếp nhận chân tướng và hy vọng thoái ĐCSTQ.

Bây giờ nhiều du khách đứng trước biểu ngữ và đọc thông tin về Đại Pháp và thoái ĐCSTQ. Một du khách đọc biểu ngữ và nói rằng cô ấy không dám thoái ĐCSTQ bởi vì cô được Đảng trả lương. Tôi nói với cô rằng chúng tôi không muốn mang đến rắc rối cho cô ấy và chỉ hy vọng rằng cô có một tương lai tốt đẹp. Cô đồng ý và thoái ĐCSTQ với một hóa danh. Tôi thầm cảm tạ Sư phụ.

Tu luyện vì ai?

Nguyên nhân khác mà tôi không muốn tới các điểm du lịch là tôi cảm thấy khuyến khích mọi người thoái ĐCSTQ giống như cầu xin một ân huệ. Tôi cảm thấy dễ dàng khi nói với du khách về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi tin rằng mỗi đệ tử đều có nhiều trải nghiệm đẹp và tuyệt vời để chia sẻ. Tuy nhiên, cần hai người để thực hiện trọn vẹn quá trình thoái ĐCSTQ. Nó đòi hỏi giao tiếp tốt với các du khách mà tôi chưa từng gặp trước đây, nhưng quyết định cuối cùng là của họ.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã được đáp ứng mọi thứ. Tôi có thể nói trôi chảy tiếng Anh, do đó tôi thích cuộc sống tốt đẹp ngoài Trung Quốc. Tôi không bao giờ cần ai ban ân huệ cho tôi. Khi tôi lần đầu nói chuyện với mọi người về thoái ĐCSTQ, tôi cảm thấy kỳ cục. Tôi không đề cập đến chủ đề cần nói bởi vì họ đang vội vã, hoặc họ bảo tôi rằng người trẻ không nên tham gia vào chính trị, hoặc không ai quan tâm và sau đó bỏ đi. Tôi cảm thấy kinh khủng khi chứng kiến họ rời đi và tự trách bản thân mình. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng họ sẽ có được cơ hội khác.

Tôi chợt nhận ra rằng việc khuyên người Trung Quốc thoái Đảng cũng tương tự như việc đề nghị các doanh nghiệp địa phương cho dựng biển quảng cáo để quảng bá Shen Yun. Trên bề mặt, có vẻ như tôi đang yêu cầu du khách hay các doanh nghiệp giúp đỡ tôi, đề nghị họ đồng ý với yêu cầu của tôi. Nhưng sự thực là tôi đang trao cho họ cơ hội để đặt định vị trí của họ trong tương lai. Nhiều người có lẽ đã được an bài để tiến nhập vào tương lai. Trách nhiệm của chúng ta là mời họ bằng một tâm trí thuần tịnh nhất và trạng thái tu luyện tốt nhất của chúng ta. Cho dù họ có thể chấp nhận hay từ chối, mọi thứ đã được an bài. Những lo lắng và e ngại của tôi chỉ có thể lại tạo ra vấn đề. Sự tương đồng khác là cả hai việc đều đòi hỏi tôi phải làm cẩn thận và thấu đáo. Du khách này tới du khách khác, cửa hàng này tới cửa hàng khác, tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ ai.

Điểm cuối cùng tôi muốn nói tới là khi tôi mới bắt đầu tu luyện, tôi chỉ luyện công tại nhà. Sau đó, tôi đã ra ngoài để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp với thế giới, đặc biệt với người Trung Quốc. Nếu có vị hỏi tôi năm ngoái lý do tại sao tôi ra ngoài giảng chân tướng, tôi sẽ nói rằng đó là bởi vì tôi là một học viên và Sư phụ yêu cầu chúng ta làm tốt ba việc.

Nhưng năm nay, sau khi xem Shen Yun, tôi đã đọc một bài chia sẻ trên Minh Huệ. Học viên đó nói về thể ngộ của anh ấy về Shen Yun. Tôi cảm thấy nó rất cuốn hút và tôi đã hưởng lợi rất nhiều từ bài chia sẻ này. Anh ấy đã nói về sự thức tỉnh và những thay đổi trong xã hội người thường trong hai năm qua, và theo anh ấy, Chính Pháp đang tăng tốc trong thế giới người thường. Mọi thứ trong vũ trụ cũ dựa trên vị tư, nhưng thế giới mới là vô tư, là vì người khác. Tôi nghĩ về lý do tôi giảng chân tướng cho người Trung Quốc. Đó là vì họ hay vì tôi? Có phải tôi đang tu luyện để giải thoát tự thân hay để cứu người?

Khi tôi nói về việc này với học viên khác vài ngày trước, cô ấy đã nói: “Chúng ta tu luyện tốt bản thân để chúng ta có thể cứu người.” Khi tôi nghe thấy vậy, mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng. Chúng ta tu luyện bản thân để chúng ta có thể phù hợp với Chân-Thiện-Nhẫn, do vậy chúng ta có thể ảnh hưởng tích cực và cứu nhiều chúng sinh hơn.

Tôi thấy xấu hổ thừa nhận rằng tôi chỉ vừa mới bắt đầu tới các điểm du lịch. Tôi vẫn chưa giúp nhiều người thoái ĐCSTQ. Tuy nhiên, tôi đã thấy những thay đổi của mình: dù tôi đi đâu và nếu tôi gặp người Trung Quốc, tôi lập tức nghĩ đến việc liệu họ đã nghe chân tướng vê Đại Pháp hay chưa hay liệu họ đã thoái ĐCSTQ hay chưa. Tôi rất vui mừng vì những thay đổi mới đây của mình.

Nếu tôi nói có gì chưa phù hợp, xin từ bi chỉ rõ cho tôi.

Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội Úc 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/21/394827.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/30/180535.html

Đăng ngày 15-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share