Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-11-2019] (Tiếp theo Phần 1)

Giải cứu học viên khỏi bị tra tấn

Năm 2002, tôi bị đưa đến trại cưỡng bức lao động lần thứ hai. Một đêm, một học viên trong buồng giam của tôi, cô Anh, đã không quay lại buồng giam. Tôi rất lo cho cô ấy và hỏi tù nhân giám sát mà tôi có quan hệ tốt để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô quay lại bảo tôi rằng cô Anh đang bị tra tấn trên ghế sắt. Tôi nói cho các học viên khác trong buồng giam và chúng tôi bắt đầu tìm giải pháp. Tuyệt thực thì phải mất nhiều thời gian mới có tác động. Hôm đó, trời rất lạnh, mà cô Anh lại không mặc áo ấm. Chúng tôi phải đưa cô về trong buổi tối hôm đó. Một học viên đề nghị tôi đi đòi thả cô. Những học viên còn lại sẽ bắt đầu tuyệt thực nếu tôi không quay lại sau một giờ nữa. Tôi đã đồng ý.

Tôi đến phòng của lính canh trưởng và hỏi cô Anh đang ở đâu. Cô ấy bảo tôi đừng can thiệp vào những việc không phải là việc của mình. Tôi nói với cô ấy rằng tôi quan tâm đến cô Anh vì cô ấy là đồng tu của tôi. Người bảo vệ gắt lên, “Đừng có dại. Có ai quan tâm đến cô khi cô ngồi ghế sắt không?” Tôi nói, “Chúng tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi có thể ích kỷ mà bỏ mặc cô ấy khi cô ấy gặp rắc rối không.” Nhưng khi tôi hỏi có phải cô Anh bị ngồi ghế sắt không, cô ấy nói cô Anh đang nói chuyện với ai đó.

Tôi yêu cầu cô ấy thả cô Anh và đề nghị thế chỗ nếu cần. “Cô đang muốn thành người hùng phải không?” cô ta hỏi. Tôi nói không phải, mà vì cô Anh đang trong kỳ kinh nguyệt, lại không mặc áo khoác mà trời lạnh quá. Tôi hỏi “Chị cũng không đành lòng nhìn cô ấy như thế, đúng không?”. Cô bảo tôi đừng gây rắc rối mà quay về buồng. Tôi nói tôi sẽ không đi đâu cho đến khi cô Anh được thả ra. “Cô dọa tôi đấy à? Được thôi, cô thích thì cứ đứng đây đi”, cô ấy nói rồi rời khỏi phòng làm việc.

Một lát sau, cô quay lại, có vẻ đã bình tĩnh trở lại. Chúng tôi đã trò chuyện. Tôi nói với cô nhiều hơn về Pháp Luân Công và khuyên cô ấy đối xử tốt với các học viên. Sau đó, một lính canh mở cửa phòng làm việc, khẽ gật đầu với cô. Cô gật đầu lại. Sau đó, cô ấy bảo tôi quay về buồng giam. Khi tôi từ chối, cô ấy ra hiệu cho tôi nên đi, rồi đẩy tôi ra khỏi phòng làm việc của cô ấy.

Khi tôi trở lại, cô Anh đã ở đó. Đúng là cô ấy đã bị tra tấn trên ghế sắt.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi giải cứu thành công một học viên khỏi bị tra tấn.

Chính niệm mạnh chặn đứng việc tra tấn

Một lần, tôi đến một vùng nông thôn để giúp các học viên ở đó lập điểm sản xuất tài liệu chân tướng. Nhưng một học viên khác và tôi vừa đến đó đã bị bắt. Chúng tôi bị đưa đến Phòng An ninh Nội địa và bị tách ra để thẩm vấn.

Cảnh sát còng tay tôi sau lưng trong tư thế một tay vắt qua vai. Họ ấn đầu tôi xuống mà đấm đá. Tôi không kịp phát chính niệm nữa nên bắt đầu nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để thanh trừ tà ác đang thao túng cảnh sát.

Khi tôi từ chối trả lời các câu hỏi của họ, họ nổi cáu. Một cảnh sát kéo một cánh tay tôi, đau đến tột độ. Tôi thầm nói với Sư phụ, “Sư phụ, con không thể tiết lộ gì về các đồng tu, nhưng con không chịu đựng được nỗi đau này.” Ngay sau đó, tôi cảm thấy có dòng năng lượng thông thấu toàn thân. Cơn đau đã biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu tôi và gánh chịu cho tôi.

Tôi không còn đau khi họ tiếp tục tra tấn. Cảnh sát cũng nhận thấy điều đó. Họ nghĩ tôi thật khỏe nên tìm những thứ khác để đánh tôi. Một người trong bọn họ cởi giày ra mà đập vào chân tôi. Sau đó, viên cảnh sát tìm một cây gậy dứ dứ gần đầu tôi, bảo, “Nếu cô không trả lời, tôi sẽ đánh cô chết.” Tôi đã không nói một lời mà chỉ nhìn vào anh ta, niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Anh ta thấy tôi không sợ nên đã quẳng cây gậy xuống và bỏ đi. Người cảnh sát khác cũng ngừng đánh tôi.

Khi cảnh sát thu thập lời khai thẩm vấn, tôi nhìn chằm chằm vào họ và nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Họ bảo tôi rằng họ không thể chịu được khi tôi nhìn họ như thế. Tôi biết cách này có hiệu quả. Họ đã không tra tấn tôi nữa.

Chính niệm bước ra khỏi trại tạm giam

Một hôm, tôi ra ngoài nói với mọi người về Pháp Luân Công, rồi bị tố giác và bắt giữ. Cảnh sát đưa tôi về nhà và lục soát nhà tôi. Họ đã tịch thu ảnh của Sư phụ, một máy tính và các vật dụng khác. Tôi cố ngăn họ lại, nhưng con trai đã ngăn tôi lại.

Tôi thấy rất buồn khi nhìn họ gỡ bức ảnh của Sư phụ xuống và đối đãi một cách thiếu tôn trọng. Tôi nghĩ, “Tôi phải tìm cách lấy lại ảnh Sư phụ. Vì tôi không tu tốt mà cựu thế lực lợi dụng sơ hở để bức hại tôi. Giờ thì cảnh sát phạm sai lầm này là do tôi.”

Tôi bị tống vào trại tạm giam trong 15 ngày. Tôi lo cảnh sát có thể làm hỏng ảnh của Sư phụ và hủy 4.000 nhân dân tệ tiền mặt in thông điệp giảng chân tướng trong túi tôi. Lúc đó, tôi chỉ có một mình, không có đồng tu nào xung quanh.

Tuy nhiên, tôi phải buông bỏ tự ngã và hướng nội trước. Tôi hồi tưởng lại trải nghiệm của mình gần đây và phát hiện ra nhiều thiếu sót và chấp trước: Tôi vẫn ôm giữ văn hóa đảng khi làm các việc. Tôi kiêu ngạo và thiếu thiện tính, tôi không tu khẩu và hay chỉ trích, phàn nàn. Tôi nhận ra mình tệ như thế nào và hối hận vì những hành vi của mình. Tôi phải tu tốt hơn.

Tôi phát chính niệm để thanh trừ môi trường ở trại tạm giam. Hàng ngày, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các tù nhân, đọc nhẩm các bài giảng Pháp và phát chính niệm. Tôi đối xử tốt với mọi tù nhân. Lúc đầu, họ không nghe tôi. Nhưng tôi không bỏ cuộc mà cứ tiếp tục giảng chân tướng mỗi ngày.

Dần dần, họ thay đổi và trở nên thân thiện. Buồng giam của tôi có 19 tù nhân thì có đến 18 người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và Đoàn, Đội của nó. Giám đốc và cảnh sát trong trại tạm giam cũng thay đổi thái độ.

Ngày tôi được trả tự do, các tù nhân cùng buồng giam mừng cho tôi khi họ nói lời chia tay. Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ không ký bất kỳ giấy tờ nào khi rời đi. Khi đến lượt tôi ký, tôi từ chối trước quản lý cấp cao của trại tạm giam. Viên cảnh sát đưa cho tôi tờ đơn và nói, “Lính canh ở cổng sẽ không để cô đi mà không có chữ ký,” Tôi nói với anh ấy, “Tôi không phải tội phạm. Tôi sẽ không ký tên.” Giám đốc bảo tôi đứng sang một bên đợi.

Một lát sau, một lính canh đưa cho tôi một mảnh giấy. Đó là phiếu trả tự do. Tôi rất vui khi được Sư phụ quản. Một phó giám đốc đến kiểm tra tôi. Tôi nói với anh ta rằng tôi có phiếu trả tự do. Anh mừng cho tôi. Tôi cảm ơn anh và gửi lời cảm ơn của tôi và chúc phúc cho toàn bộ nhân viên còn lại trong trại tạm giam.

Lấy lại ảnh của Sư phụ

Vài ngày sau, tôi đến sở cảnh sát để lấy lại đồ bị họ tịch thu, gồm cả ảnh của Sư phụ. Một người đội trưởng mang túi của tôi ra và yêu cầu tôi qua phòng thẩm vấn để ký giấy tờ. Tôi có dự cảm việc này không có gì tốt và không muốn ký bất kỳ điều gì nên liền rời đi.

Về đến nhà, tôi nghĩ về điều này. Tại sao tôi lại vội vàng như vậy? Đúng là tôi có chấp trước sợ hãi rất mạnh mẽ và thiếu chính niệm. Tôi không đủ can đảm để quay lại. Tôi chia sẻ thể ngộ của mình với các học viên khác trong quá trình học Pháp nhóm. Họ khuyến khích tôi và bảo tôi rằng lần sau, họ sẽ đi cùng tôi và phát chính niệm cho tôi. Tôi biết việc này chẳng dễ dàng gì. Tôi quyết định tăng cường học Pháp vào những ngày sau đó.

Khi nhớ lại, tôi tự hỏi tại sao người đội trưởng ấy lại hẹp hòi với tôi vì trông anh ta không giống người xấu. Tôi đã làm gì sai chăng? Tôi không thể tìm được câu trả lời. Nhưng tôi biết tôi cần phải cứu anh ấy. Tôi quyết định viết cho anh một lá thư. Sau nhiều lần viết đi viết lại, tôi nhờ một học viên có kinh nghiệm xem và sửa cho tôi. Phải mất một tuần mới xong.

Nhưng đến khi đem bức thư tới đó lại là một vấn đề. Tôi rủ các đồng tu đi cùng tôi. Một lần, ở sở cảnh sát, tôi sợ phải đưa bức thư. Một học viên nhắc nhở tôi rằng Sư phụ luôn ở bên chúng ta. Lời nhắc nhở của cô khiến tôi nhớ lại, khi tôi gỡ bỏ những khẩu hiệu phỉ báng Đại Pháp, tôi tin rằng Sư phụ đã ở bên tôi và tôi tràn đầy chính niệm. Mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp.

Tôi bước vào tòa nhà, đầy chính niệm trong tâm. Anh ấy đang họp, nên tôi ngồi đợi. Khi bước ra, người đội trưởng giật mình khi nhìn thấy tôi như thể sợ tôi. Anh nói, “Sao hôm nọ chị đi nhanh vậy? Tôi giữ đồ của chị ở đây này. Hai ngày nữa, tôi trực thì chị đến nhận lại nhé.” Tôi đưa cho anh bức thư nhưng anh từ chối nhận. Tôi nói, “Anh phải đọc nó dù cho tôi không được lấy lại đồ đi nữa.” Anh nhận lấy và rời đi.

Hai ngày sau tôi đến lấy đồ, anh chào tôi như một người bạn cũ. Anh ấy nói đã đọc bức thư và đã hiểu ra điều gì đó. Tất cả mọi thứ đã được trả lại cho tôi nguyên vẹn. Tôi rất vui khi lấy lại được ảnh Sư phụ về nhà.

Ra khỏi đồn cảnh sát sau ba giờ bị bắt giữ

Tôi bị bắt một lần nữa khi đang nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Cảnh sát còng tay tôi vào ghế sắt để thẩm vấn tôi. Tôi từ chối trả lời các câu hỏi của họ và chỉ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong đầu.

Một cảnh sát hỏi tên tôi. Tôi chỉ nhìn vào anh mà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để thanh lý những nhân tố bất hảo đằng sau anh ta. Nó đã khởi tác dụng và anh rời đi. Một cảnh sát khác đe dọa tôi, nhưng tôi thầm nhủ rằng Sư phụ đã an bài con đường của tôi chứ không phải anh ấy, không phải anh ấy. Tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và anh ấy cũng rời đi.

Tôi nói với Sư phụ: “Đây không phải là nơi con nên đến; con muốn ra ngoài cứu người; con sẽ tu luyện bản thân tốt hơn và sẽ không cho cựu thế lực có cơ hội hủy chúng sinh vì những sơ hở của con. Con phải rời khỏi đây.” Tôi cũng phủ nhận những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, như sợ hãi và lo lắng.

Cảnh sát đã gọi cho Bộ phận An ninh Nội địa để yêu cầu họ tiếp nhận trường hợp của tôi. Tôi kiên định một niệm phải về nhà. Phía bên kia từ chối. Tôi nghe họ nói gì đó về việc giam giữ tôi trong 10 ngày. Lúc đầu, tôi định bụng sẽ chấp nhận nó. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng nghĩ như vậy cũng là sai. Tôi phủ nhận điều đó và nghĩ mình nhất định sẽ không ở lại đó.

Hai cảnh sát không biết phải làm gì với tôi nên ra ngoài chơi với điện thoại. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Nửa tiếng sau, họ quay lại, tháo còng khỏi ghế sắt và cho tôi về nhà.

Tôi rời khỏi đồn cảnh sát chỉ sau ba giờ đồng hồ.

Kết luận

Trong 20 năm qua, tôi đã có rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời, liệt kê ra thì quá nhiều. Sư phụ đã cho tôi rất nhiều. Đại Pháp thật uy lực và vĩ đại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/5/明慧法会-师父予我正念-闯过重重难关(下)-395396.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/14/180722.html

Đăng ngày 14-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share