Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-09-2019] Mẹ tôi và tôi cùng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cũng gọi là Pháp Luân Công từ năm 1996. Tôi 6 tuổi và bị chẩn đoán bệnh lao. Tôi rất yếu và phải nghỉ học khoảng một nửa thời gian, và nghỉ nguyên một học kỳ năm lớp ba vì ốm. Mẹ tôi đã nghĩ rằng tôi còn quá nhỏ để vượt qua việc thanh trừ nghiệp lực, do đó bà thường đưa tôi đến gặp bác sỹ. Tôi bị tiêm nhiều đến mức tay tôi chi chít các vết kim tiêm. Thuốc men đã không chữa khỏi bệnh cho tôi.

Khi tôi 11 tuổi, tôi bắt đầu hiểu được Đại Pháp. Tôi đã quyết định không đến khám bác sỹ nữa và tôi sẽ chỉ theo Sư phụ và Đại Pháp. Trong suốt 18 năm kể từ khi đó, tôi chưa bao giờ uống một viên thuốc nào. Ngược lại, Đại Pháp đã ban cho tôi một thân thể mới, và tôi đã được hưởng phúc lành với một sức khỏe tuyệt vời.

Giảng chân tướng về Đại Pháp là trách nhiệm của tôi

Tôi luôn luôn ý thức được rằng nhiệm vụ của mình là giảng chân tướng về Đại Pháp, do đó bất cứ khi nào có thời gian, tôi sẽ ra ngoài để phát tờ thông tin.

Mang chân tướng Đại Pháp tới các làng mạc

Cuộc bức hại bắt đầu khi tôi đang học tiểu học. Tôi đã xé giấy vở của mình và viết những nhận thức của mình về Chân-Thiện-Nhẫn và viết rằng Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt lên từng trang giấy. Tôi gập các tờ giấy lại và vào buổi tối, mẹ tôi và tôi thả chúng vào sân sau các nhà xung quanh khu ở của chúng tôi.

Khi tôi học trung học, bố tôi qua đời. Mẹ tôi và tôi chuyển về vùng nông thôn do khó khăn tài chính. Không có điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp nào ở thôn quê. Thỉnh thoảng một học viên mang vài tờ rơi từ nơi khác tới. Chúng tôi chỉ nhận được vài bản mỗi ngày, hiển nhiên là không đủ cho cả làng.

Do đó tôi đã viết tay nhiều bản “Bức thư gửi người có tiền duyên,” mỗi bản đặt trong một phong bì, và phát tới mỗi nhà trong làng. Lúc đó, không nhiều dân làng nhận được những lá thư này.

Một ngày, một người hàng xóm nói: “Tôi nhận được một lá thư về Pháp Luân Đại Pháp. Có vẻ như nó được viết bởi một học sinh trung học” và nhìn tôi. Có lẽ cô ấy đoán ra chữ viết tay của tôi. Tôi không nói lời nào. Tôi vui vì mọi người đã đọc thư. Người hàng xóm dường như đồng ý với những gì viết trong thư. Sau này, mẹ tôi đã khuyên người hàng xóm này thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và cô ấy đã thoái.

Mỗi dịp Tết Nguyên Đán, mẹ tôi và tôi mua giấy màu và viết các thông điệp về Đại Pháp lên đó. Tờ giấy mỏng và dễ bị rách, do đó tôi sẽ dùng hồ dán một lớp giấy vở học sinh của tôi vào mặt sau. Chúng tôi dán băng dính 2 mặt lên mặt sau và dán chúng lên cổng nhà những người dân trong làng vào buổi tối.

Sau đó tôi phát hiện ra rằng viết bằng phấn cũng là một phương pháp hay. Tôi nhặt các đầu mẩu phấn mà giáo viên của tôi vứt đi. Tôi sẽ dùng chúng để viết các thông điệp lên tường xi măng vào buổi tối. Các mẩu phấn này rất ngắn, và các ngón tay tôi cào trên xi măng, nhưng chúng chưa bao giờ bị thương.

Một ngày, mẹ tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho một người dân làng. Người đó đã nói: “Tôi đã biết điều đó. Nó được viết trên tấm áp phích dán ở cổng nhà tôi!”

Vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán, mẹ tôi và tôi đã đi bộ nhiều cây số tới một làng khác để thăm người thân. Tôi đã làm nhiều áp phích và dán chúng lên cổng các nhà ở làng đó. Tôi cũng làm một số biểu ngữ lớn hơn và dán chúng lên cột điện dọc đường để mọi người có thể nhìn thấy chúng trong khi đạp xe đạp hay lái xe ô tô.

Tôi cũng dùng các cành cây để viết các thông điệp về Đại Pháp trên các mảng tuyết lớn nhẵn. Chúng thường có thể được trông thấy cho đến tận đợt tuyết rơi lần sau hoặc đôi khi là trong cả mùa đông. Mẹ tôi hỏi tôi có bao nhiêu người sẽ nhìn thấy những thông điệp đó. Tôi đáp: “Có lẽ những người như chúng ta đang đi bộ trên con đường này có thể thấy nó. Thậm chí cả khi không có ai qua lại ở đây, những sinh mệnh trong những không gian khác sẽ thấy chúng!”

Nói chuyện về Đại Pháp tại trường học

Ở trường cấp 3, giáo viên tiếng Anh của tôi là một người nước ngoài. Thầy rất tốt bụng và thường chọn những chủ đề khác nhau cho thảo luận trong lớp.

Trong một buổi học, tôi đã giơ tay. Tôi hỏi bằng tiếng Anh rằng thầy giáo đã nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp không. Vì tiếng Anh của tôi rất hạn chế, tôi đơn giản nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt và những gì Chính phủ nói là dối trá. Thầy giáo im lặng trong chốc lát. Sau đó thầy nói rằng ông chưa nghe nói về nó và chuyển sang chủ đề khác.

Sau buổi học, thầy ra dấu bảo tôi tới bàn của ông. Ông hỏi về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã giải thích những điều cơ bản bằng vốn tiếng Anh hạn chế của mình và nói với ông hãy tìm kiếm từ những nguồn khác để biết nhiều hơn. Ông mỉm cười và nói rằng ông sẽ tìm. Tôi hiểu rằng ông đã không muốn nói về nó trước cả lớp để bảo vệ tôi.

Dễ dàng đoán được là hầu hết các bạn cùng lớp tôi đã biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một người bạn đưa tôi một mẩu tin nhắn rằng bà của bạn cũng là một người tu luyện. Một bạn cùng lớp khác nói rằng dì của cậu ấy đã tu luyện Đại Pháp và dì là một người rất tốt. Tôi đã khuyên nhiều bạn thân thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Vào đại học, tôi không gặp một học viên nào khác trong ký túc xá. Một buổi tối, khi tôi đang học trong lớp, chỉ có một sinh viên khác ở trong phòng. Tôi nghĩ rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng.

Tôi đến chỗ cậu ấy và hỏi rằng liệu chúng tôi có thể nói chuyện không. Lúc tôi nhắc tới Pháp Luân Đại Pháp, trông cậu ấy hoảng sợ. Cậu ấy thu dọn sách vở một cách nhanh chóng và chạy ra khỏi cửa mà không nói một lời. Cậu ấy đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ đến mức cậu ấy thậm chí không dám nghe đến các từ “Pháp Luân Đại Pháp.”

Sau trải nghiệm này, tôi biết rằng tôi phải cho các bạn cùng trường biết sự thật về Đại Pháp. Tôi bắt đầu viết các thông điệp về Đại Pháp lên các bàn trong các lớp học khác nhau. Bởi vì có một camera giám sát trong mỗi lớp học, tôi mang sách vở theo mình và giả vờ như đang học. Mỗi lần tôi viết xong, tôi phát chính niệm để các thông điệp này vẫn ở đó mãi để nhiều người hơn sẽ thấy chúng. Trong 4 năm học đại học, tôi đã viết lên vô số bàn học. Thỉnh thoảng khi tôi ngồi xuống để viết mới phát hiện ra tôi đã từng viết lên đó rồi.

Một lần, tôi thấy một biểu ngữ lớn chống lại Pháp Luân Công treo gần con đường chính dẫn tới ký túc xá. Mặc dù tim tôi đập nhanh, tôi quyết định không thể để nó ở đó đầu độc mọi người. Đêm hôm đó, tôi đã thay bộ đồ đen và bỏ vào túi một con dao sắc nhọn. Thấy không có ai ở quanh đó, tôi nhanh chóng cắt dây. Tấm biểu ngữ rơi trên mặt đất trong vài ngày rồi sau đó biến mất.

Một ngày, tôi thấy một huy hiệu Pháp Luân Đại Pháp dưới sân của ký túc xá. Nó bám đầy bụi bẩn. Tôi đã lau sạch nó. Mẹ tôi có một huy hiệu trước khi cuộc bức hại bắt đầu, nhưng tôi chưa bao giờ có được một cái. Tôi cảm ơn Sư phụ vì món quà này.

Học hành và công việc: Sư phụ đã an bài điều tốt nhất cho tôi

Ở Trung Quốc, những điều quan trọng nhất đối với học sinh là vào được đại học và tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp.

Tôi làm bài không tốt lắm trong các kỳ thi đại học và đỗ vào một trường đại học kém danh tiếng hơn, trường mà tôi chưa bao giờ nghĩ là tôi sẽ vào học.

Tôi hiểu rằng cuộc đời tôi là một đời tu luyện và rằng mọi thứ do Sư phụ an bài. Tôi không buồn lắm, dẫu không vào được trường tốt hơn.

Sau khi bắt đầu học đại học, tôi nghe nói rằng tốt nghiệp trường này sẽ khó xin việc làm. Tôi không nghĩ quá nhiều về điều này và chỉ tập trung vào việc học. Cuối năm đầu tiên, tôi được thông báo rằng tôi có thể chuyển sang một chuyên ngành tốt nhất trong trường vì điểm của tôi cao nhất.

Sau khi chuyển đổi chuyên ngành, tôi tiếp tục làm những gì mà tôi thường vẫn làm – học, đọc các sách Đại Pháp bất cứ khi nào tôi có cơ hội và viết các thông điệp về Đại Pháp quanh khuôn viên trường.

Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Tôi trở thành sinh viên giỏi nhất trong chuyên ngành mới của tôi. Nhiều sinh viên đã nhờ tôi giúp đỡ họ học và tôi luôn vui vẻ giúp đỡ.

Tôi được bảo rằng một người phải là một đảng viên mới có được một công việc tốt ở Trung Quốc. Nhiều sinh viên đã cố gắng đút lót Bí thư trường để vào Đảng nhằm có được công việc tốt. Bởi vì tôi là sinh viên giỏi nhất, người Bí thư trường đã cho tôi một giấy giới thiệu vào Đảng. Tất nhiên là tôi đã từ chối.

Trước khi tốt nghiệp, khoa bắt đầu xếp hạng sinh viên bằng cách cộng điểm khóa học và các hoạt động. Đó sẽ là một căn cứ tham khảo khi xin việc. Điểm số khóa học của tôi xuất sắc, nhưng tôi nghĩ điểm hoạt động của tôi sẽ rất thấp vì tôi quá bận rộn không tham gia các câu lạc bộ và các hoạt động của trường. Khi tôi nhìn vào xếp hạng, tôi ngạc nhiên thấy mình được 15 điểm về hoạt động bởi vì tôi có chức danh “trưởng ban học tập”. Bởi vì tôi không bao giờ dành thời gian tham gia bất kỳ hoạt động nào, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không được điểm nào. Tôi tới gặp lớp trưởng, giải thích tình hình và đề nghị trừ điểm của tôi. Lớp trưởng nói: “Bạn có chức danh, vì vậy bạn nên có điểm.” Tôi biết rằng chính là Sư phụ đã cho tôi thêm điểm!

Cuối cùng, tôi nhận được một công việc tuyệt vời. Tôi nhận ra rằng tôi là sinh viên duy nhất nhận được một công việc tốt như vậy mà không cần có “sắp xếp đặc biệt” thông qua các mối liên hệ bên ngoài. Thực tế thì tôi đã có một sự an bài đặc biệt: Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi!

Thiết lập một cơ sở sản xuất tài liệu

Mẹ tôi và tôi chuyển chỗ ở đến một nơi mới gần chỗ làm của tôi. Chúng tôi nhận ra rằng không có hoạt động giảng chân tướng trong khu vực đó, và cũng không có một học viên nào khác.

Mẹ tôi và tôi muốn thiết lập một điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp. Với sự giúp đỡ của các học viên ở quê nhà, chúng tôi đã cài đặt phần mềm và học cách sản xuất tài liệu giảng chân tướng.

Từ chỗ không biết gì, chúng tôi đã học cách làm tất cả các loại tài liệu, từ tờ rơi cho tới sách Đại Pháp. Mẹ tôi thậm chí có thể in các thông điệp về Đại Pháp trên tiền. Bất cứ khi nào chúng tôi gặp phải những khó khăn về công nghệ, Sư phụ lại hướng dẫn chúng tôi giải quyết vấn đề.

Mẹ tôi và tôi đã phát các tài liệu trong khu lân cận và các vùng xung quanh. Mọi người ở những khu vực này giờ đây có được cơ hội biết chân tướng!

Tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì sự dìu dắt và bào vệ của Ngài trong suốt 23 năm qua. Tôi vinh dự được là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi sẽ trân quý quãng thời gian còn lại và làm tốt ba việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/1/390898.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/9/180249.html

Đăng ngày 15-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share