Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-08-2019] Mùa thu cách đây vài năm, cảnh sát địa phương bắt giam tôi bất hợp pháp vì đức tin của mình vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần lấy nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn làm chỉ đạo căn bản, nhưng đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại từ năm 1999.

Trong phòng giam của tôi có hơn 20 phạm nhân, có lúc lên đến 29 người. Bốn, năm nữ tù nằm “xếp cá mòi” đan nhau trên một chiếc giường chưa đầy hai mét, ai cũng phải nằm nửa người, và hầu như chẳng có không gian để trở mình. Người nào đi vệ sinh lúc nửa đêm và quay lại, thì sẽ chẳng còn chỗ nằm nếu không có lính canh giúp. Họ phải dùng sức đẩy hai người ra để tạo một khe hở nhỏ mà đưa mình vào.

Các phạm nhân hầu hết đều là người nghiện, buôn lậu, mại dâm từ 20 đến 30 tuổi. Trong đầu họ tràn đầy tà niệm, khẩu ngữ xuất ra hết sức khó nghe, sẵn sàng chửi mắng tranh giành chỉ vì những điều nhỏ nhặt, như một chỗ ngủ nhỏ xíu hay cái bánh bao thêm. Họ xu nịnh lấy lòng lính canh; nhưng với người khác, nhẹ thì mỉa mai chế nhạo và nặng thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Tất cả những gì tôi chứng kiến lộ rõ một góc đen tối xấu xí nhất trong nhân tâm con người.

Tôi từ nhỏ học hành ưu tú, đi làm thì có công việc trọng vọng. Người nhà, bạn bè đều là giáo sư, bác sỹ hay nhà giáo. Tôi hiếm khi tiếp xúc với tầng lớp xã hội cấp thấp. Sau khi tu luyện, tôi quen thêm các đồng tu đều có đạo đức cao thượng, tâm tư thuần khiết, luôn biết nghĩ cho người khác. Bây giờ bỗng chốc rơi vào hoàn cảnh như vậy, thì thực sự trong tâm có chút không quen được.

“Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại”

(Biệt aiHồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Đừng Đau Buồn

“Thân người nằm trong tù ngục đừng có đau buồn
Niệm chân chính hành sự chân chính có Pháp tại đây
Tĩnh lặng suy nghĩ xem bản thân có bao nhiêu chấp trước
Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại”

Lời dạy của Sư phụ như thức tỉnh tôi: Điều bản thân cần làm bây giờ chính là vứt bỏ hết thảy nhân tâm, phát chính niệm thanh trừ nhân tố tà ác, giảng chân tướng cứu người hữu duyên.

Tôi tận dụng cơ hội để làm quen với các phạm nhân khác để biết thêm về quá khứ, cũng như hiểu rõ con đường họ dấn thân vào lầm lạc để rồi kết thúc trong tù tội ra sao. Tôi nhận ra những thanh niên trẻ đi đến kết cục này, đều là thành quả của một xã hội với đạo đức đang ngày càng tụt dốc trầm trọng. Tôi nhìn thấy họ vẫn còn thiện niệm như bất kỳ ai khác trong chúng ta. Bằng kinh nghiệm bản thân, tôi giới thiệu với họ về Đại Pháp, chia sẻ về đạo lý làm người và giải thích tầm quan trọng của “tam thoái”, rất nhiều người đều nhanh chóng chấp nhận chân tướng.

Khi tôi mới đến nhà giam, trưởng trại hỏi rất nhiều thông tin về tôi như: danh tính, tuổi tác, nguyên nhân bị giam và có bị bệnh truyền nhiễm gì không. Cô ấy tỏ ra ngạc nhiên khi biết tôi bị giam chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói mình từng bị viêm gan siêu vi B; song đã khỏi hẳn kể từ khi bước vào tu luyện, nhưng cô ấy không tin và buộc tôi phải cách ly với các phạm nhân khác.

Từ lúc đó, tôi và tất cả các vật dụng cá nhân của mình đều phải tách biệt hẳn với mọi người. Tôi luôn là người cuối cùng được cấp phần ăn và thường chỉ còn chút xíu canh trong bát. Mỗi ngày chỉ có một ít nước nóng để uống và thời gian tắm cũng bị rút ngắn còn ba, bốn phút, trong khi mọi người có hẳn năm phút.

Tuy nhiên tôi vẫn bất động tâm và lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ. Một số phạm nhân trẻ không quen ăn bánh ngô, nên khi nào được phát bánh bao tôi đều để dành cho họ. Nước nóng ở đây rất khan hiếm nên tôi thường tắm gội bằng nước lạnh, dành phần nước nóng cho người khác. Bất cứ phạm nhân nào cảm thấy căng thẳng hay lo lắng sau khi bị thẩm vấn, tôi đều cố gắng chia sẻ và trấn an họ.

Khoảng ngày thứ 20 tôi ở đây thì trưởng phòng giam tuyên bố: Tôi đã quan sát và biết chắc cô không bị bệnh gì cả, cũng không bao giờ than phiền. Lệnh cách ly với cô được hủy bỏ kể từ bây giờ.” Tôi mỉm cười như thường lệ và cảm ơn cô ấy.

Tôi là người thứ ba được cấp thức ăn vào giờ ăn, chỉ sau trưởng và phó phòng giam. Đĩa của tôi thường được cho đầy hơn đến một nửa và tôi phải nhờ họ bớt lại, dành cho những người khác.

Vài ngày sau, trưởng phòng giam trong lúc trách mắng những phạm nhân nghiện đánh nhau đã nói: “Các cô tự xem lại bản thân mình đi, coi mấy trò hề mà mình vừa làm ra ấy! Tôi bội phục nhất là người tập Pháp Luân Công này! Nhìn chị ấy mà xem, vô cùng hiền lành và nhã nhặn. Chị ấy chưa bao giờ tranh giành hay đánh nhau vì bất cứ cái gì; lúc nào cũng nghĩ cho người khác; không phải như các cô…”

Đến ngày giam thứ 34 thì luật sư do gia đình tôi thuê đã vào gặp tôi. Luật sư đã thu thập các thông tin để tìm hiểu vụ việc. Ông ấy bảo Phòng 610 cho rằng tôi là một người điều phối Pháp Luân Công và thiếu hợp tác với họ. Luật sư muốn tôi chuẩn bị trước cho tình huống xấu vì họ có thể ban lệnh bắt giam và kết án tù tôi.

Ngày hôm sau, lính canh đưa tôi đi gặp công tố viên của viện kiểm sát để hỏi cung. Trong phòng thẩm vấn có hai người tầm tuổi 30 đang đợi. Tôi cảm thấy buồn trong lòng, vì họ còn khá trẻ nhưng vẻ mặt rất căng thẳng. Đảng Cộng sản Trung Quốc đang thao túng và lợi dụng họ để bức hại Pháp Luân Công, còn bản thân họ lại hoàn toàn không biết rõ những hậu quả đang chờ họ phía trước. Chẳng phải đáng buồn lắm sao! Mỗi người đều có cha mẹ, vợ con; tất cả đều sẽ chịu trách nhiệm liên đới. Tôi phải giảng chân tướng Đại Pháp để cứu họ!

Giây phút ấy, tôi cảm thấy đang được Sư phụ gia trì, nội tâm tràn đầy thiện niệm từ bi, hoàn toàn không còn lo lắng cho tình trạng của bản thân, án tù sắp tới hay bất cứ điều gì khác. Tôi bình tĩnh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hai kiểm sát viên và nhận ra khuôn mặt họ chuyển sang ôn hòa và mỉm cười tỏ ra thân thiện.

Sau khi hỏi danh tính và các thông tin cá nhân, một người bắt đầu: “Chị lấy Pháp tượng của Đại sư Lý Hồng Chí ở đâu?” Tôi ngẫm một chút rồi vui vẻ đáp: “Đúng vậy, đó chính là Pháp tượng của Đại sư Lý Hồng Chí. Cách đây nhiều năm, sách Đại Pháp và Pháp tượng của Sư phụ đều được xuất bản rộng rãi và bán với số lượng lớn.”

Thuận lý thì nói được thành chương, tôi dần đi vào giảng chân tướng cho họ. Tôi kể, những người biết rõ sự thật đều đã thoái đảng, các quan chức ở viện kiểm sát và tư pháp cấp tỉnh cũng thoái Đảng. Nhiều cảnh sát mặc dù nhận được lệnh cấp trên, nhưng vẫn chủ động không tham dự để lưu lại đường lui cho bản thân về sau. Tôi khuyên họ nên nghĩ đến nhân quả của bản thân và gia đình mà ngừng bức hại các học viên.

Cuối cùng, hai kiểm sát viên đứng lên mỉm cười và kết thúc buổi thẩm vấn.

Đêm thứ 36, tôi được trả tự do vì các công tố viên đã rút lại lệnh bắt giữ. Khi biết tin được thả, tôi vẫn bình tĩnh an hòa; còn sâu trong nội tâm, tôi thầm cảm ơn Sư phụ và hạnh phúc vì hai kiểm sát viên trẻ tuổi đã lựa chọn đúng đắn cho con đường tuyển trạch trong tương lai.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/8/31/392091.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/3/180160.html

Đăng ngày 25-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share