Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-07-2019] Tháng 10 năm 2017, khi tôi đến thăm nhà của một học viên ở một thành phố khác, thì cảnh sát đã đột nhập và bắt giữ chúng tôi một cách phi pháp. Tôi bị tạm giam trong năm ngày. Trong thời gian đó, Phòng 610 địa phương đã gây áp lực lên trường học để sa thải tôi khỏi vị trí giảng dạy.

Trong thời gian đó, vài cán bộ nhà trường minh bạch chân tướng Pháp Luân Công đã giúp đỡ tôi và chống lại cuộc bức hại, và với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã giữ lại được công việc.

Cán bộ nhà trường bảo vệ tôi

Khoảng hai tuần sau khi được thả, bí thư nhà trường đã đưa tôi đến phòng hiệu trưởng. Có hai phụ nữ ở đó tự giới thiệu họ là nhân viên của Phòng 610 địa phương.

Bốn người chúng tôi đi vào một phòng họp. Một nhân viên thẩm vấn tôi còn người còn lại thì ghi hình tôi. Họ hỏi tôi về việc bị tạm giam hai tuần trước đó, và hỏi tôi có đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công hay nộp đơn kiện Giang Trạch Dân [cựu lãnh đạo Trung Quốc, kẻ khởi xướng cuộc bức hại hay không.

Tôi không trả lời các câu hỏi của họ, thay vào đó, tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Công và giải thích tại sao tôi nhất mực kiên trì tu luyện. Tuy nhiên, khi nói chuyện với họ, tôi trở nên lo lắng. Tôi mất sự bình tĩnh và không thể ngừng khóc. Họ thấy cuộc nói chuyện không đi đến kết quả gì và rời đi.

Chỉ còn bí thư nhà trường ở lại với tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nói chuyện với hai người phụ nữ đó trước khi gọi tôi đến phòng. Cô ấy bảo tôi rằng tôi là một người tốt và tôi đã làm rất tốt công việc của mình. Hiệu trưởng của chúng tôi cũng nói với họ về tôi như vậy. Cô ấy an ủi tôi và thể hiện sự ủng hộ của cô ấy đối với tôi.

Một tuần sau, một nhân viên của Phòng 610 đã gọi điện cho một thành viên chủ quản tại nơi chồng tôi làm việc. Họ yêu cầu chồng tôi đi cùng tôi đến Phòng 610. Họ đe dọa chồng tôi rằng tôi sẽ mất việc nếu tôi không đến đó. Tôi từ chối, nhưng chồng tôi lo sợ hậu quả và buộc tôi đi cùng với anh ấy.

Khi chúng tôi đến Phòng 610, viên giám đốc lấy ra một bản Tuyên bố từ bỏ tu luyện và yêu cầu tôi ký nhưng tôi đã từ chối.

Tôi trở nên rất căng thẳng. Mặt tôi thì tái nhợt còn hai tay thì lạnh cóng. Chồng tôi đã giúp tôi nằm xuống ghế sofa.

Tôi liên tục phát chính niệm và nhẩm các đoạn Pháp của Sư phụ:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Các nhân viên Phòng 610 hoảng hốt đối với tình trạng sức khỏe của tôi và muốn gọi một xe cứu thương. Nhưng chồng tôi đã ngăn họ lại.

Khi tôi nằm trên ghế sofa, viên giám đốc đưa chồng tôi sang một căn phòng khác và đưa cho anh ấy xem lá đơn mà tôi kiện Giang Trạch Dân và nói với anh ấy về việc tôi giảng chân tướng cho học sinh. Họ cố gắng dùng điều này như bằng chứng để biện minh cho việc bức hại tôi.

Sau khi về nhà, tôi đã gọi điện cho hiệu trưởng trường tôi và kể với ông ấy những gì đã xảy ra. Ông ấy ủng hộ tôi vì đã không ký vào bản tuyên bố đó và đề nghị tôi nghỉ ngơi một vài ngày ở nhà để hồi phục sức khỏe.

Khi tôi quay lại công việc sau vài ngày nghỉ ngơi ở nhà, vị hiệu trưởng đã an ủi và động viên tôi. Tôi thực sự cảm động trước sự ủng hộ chính nghĩa của ông ấy.

Người quản lý của chồng tôi chống lại bức hại

Phòng 610 không từ bỏ kế hoạch bức hại tôi. Họ gọi điện cho chồng tôi liên tục và hối thúc anh ấy đi cùng tôi ký vào bản tuyên bố. Chồng tôi viện cớ tình trạng sức khỏe của tôi không tốt để từ chối đề nghị của họ.

Tôi nhận ra bản thân đã thiếu từ bi đối với viên giám đốc và đã không giảng chân tướng cho cô ấy khiến cô ấy liên tục sách nhiễu tôi. Tôi phát chính niệm để loại bỏ tâm oán hận và tìm cơ hội để nói chuyện với cô ấy.

Một hôm tôi gọi điện đến văn phòng cô ấy và nói chuyện với cô. Ban đầu cô ấy còn lịch sự nhưng nhanh chóng mất kiên nhẫn. Cô ấy trở nên cáu kỉnh và cúp máy.

Hai ngày sau, quản lý của chồng tôi đã bảo chồng tôi rằng Bí thư Đảng ủy của Ủy ban Chính trị và Pháp luật và Giám đốc Phòng 610 đã nói chuyện với ông ấy. Họ thậm chí muốn tố cáo tôi lên các cấp chính quyền cao hơn. Nhưng quản lý của chồng tôi bảo họ đừng làm thế – hóa ra ông ấy có người họ hàng cũng tu luyện Pháp Luân Công và hiểu rõ chân tướng. Ông ấy khuyên chồng tôi nói chuyện với giám đốc Ủy ban Chính trị và Pháp luật và ngăn họ làm bất cứ điều gì để làm hại tôi.

Vài tháng sau, chồng tôi và tôi đã nói chuyện vài lần với các giám đốc và lãnh đạo của Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Phòng 610, và Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật. Tôi bảo họ rằng Pháp Luân Công đã được phổ truyền đến hơn 100 quốc gia trên thế giới và đã đem lại lợi ích to lớn cho mọi người ở những nơi pháp môn được tu luyện.

Sau khi những viên chức trong các cơ quan này minh bạch chân tướng, cuối cùng trường hợp của tôi đã được hủy bỏ.

Tôi đã nghỉ hưu vào cuối học kỳ này. Vị hiệu trưởng khen ngợi năng suất làm việc của tôi tại buổi họp tổng kết cuối kỳ.

Vị hiệu trưởng của chúng tôi cũng đã được tưởng thưởng cho sự thiện lương của ông ấy. Ngôi trường đã rất thành công và là một trong số những trường hàng đầu về điểm kiểm tra trong khu vực của chúng tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/9/388245.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/27/179072.html

Đăng ngày 15-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share