Bài của Tianyu, một học viên Đại Pháp tại Trung quốc

[MINH HUỆ 03-03-2008] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1997 khi tôi mười tám tuổi. Cái ngày mà tôi bắt đầu, Thiên mục của tôi và Thiên Nhĩ của tôi được mở ra. Từ đó, tôi được biết những điều cả khi tôi ngủ và nằm mơ. Tôi có những giấc mơ rất rõ rệt, nhiều giấc mơ cho thấy rằng tôi đã liên lạc được với những điều ở không gian khác.

Đôi lúc, khi tôi vừa nhắm mắt, nguyên thần của tôi đi vào các không gian khác, nơi đó tôi có thể thấy và làm nhiều điều. Nó rất rõ rệt và thật đối với tôi. Tuy vậy, là một người tu, tôi rất lười biếng, và rất ham chơi. Tôi ít học Pháp hoặc tập Công. Có thể nói là tôi không siêng năng chút nào. Kết quả là sự tiến bộ của tôi trong tu luyện là rất chậm và can nhiễu từ các không gian khác không bao giờ ngừng. Tôi thường bị những con quỉ, quái vật và thú vật có những hình thù gớm ghiết làm cho sợ hãi. Cả như vậy chúng cũng không thể làm hại tôi, chúng luôn làm cho tôi sợ đến độ tóc tôi dựng đứng lên. Chúng chỉ có một mục đích, đó là làm cho tôi sợ hãi và ngưng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cho dù tôi thường thức giấc la lên trong đêm tối, tôi không bao giờ nghĩ đến buông bỏ sự tu luyện của tôi, vì Đại Pháp đã cắm rễ sâu trong sinh mệnh của tôi. Sau này, sau khi tôi chậm chạp nâng cảnh giới tu luyện của tôi lên, tôi nhìn thấy càng ngày càng ít đi những chúng sinh ghê gớm. Thay vào đó, tôi bắt đầu nhìn thấy các Pháp Luân trong khắp căn phòng tôi, những Phật vàng và những cảnh vật đẹp đẽ và những chúng sinh thiện lành nơi không gian khác. Tôi nhìn thấy những ánh sáng nhiều màu phát ra từ quyển Chuyển Pháp Luân. Tôi cả nhìn thấy các chữ Hán ‘Chân Thiện Nhẫn’ ở cạnh góc của mắt tôi. Dĩ nhiên, khi tình trạng tu luyện của tôi không tốt, tôi vẫn còn gặp những sự can nhiễu, nhưng không nhiều như trước đây. Khi tôi tu luyện tinh tấn hơn trước đây, tôi có thể vượt qua các sự can nhiễu đó. Tôi trong trạng thái tiến và ngưng như vậy trong hai năm trước khi sự khủng bố bắt đầu năm 1999.

1. Kết quả của bị ‘chuyển hóa’

Kỳ thật, tôi đã nhìn thấy một số cảnh tượng nơi các không gian khác về cuộc bức hại, cả trước tháng bảy 1999. Lúc bấy giờ tôi không hiểu ý nghĩa của các cảnh tượng đó. Tôi nhìn thấy các vị trời thần nơi thiên thượng cãi nhau dữ tợn. Bây giờ tôi hiểu ra các cảnh tượng đó cho thấy rằng các vị trời thần cần chọn lựa vị trí của mình trong thời Chính Pháp và họ không đồng ý với nhau. Tôi cũng nhìn thấy trái đất màu xanh bỗng bắt đầu quay nhanh lên và trở thành màu đỏ, mà theo sự hiểu biết của tôi hiện nay, đó là vì thời gian nơi trái đất đã được gia tăng và cuộc khủng bố đỏ đã bao trùm toàn trái đất.

Khi cuộc bức bại bắt đầu, tôi đã bị kêu án đi lao động cưỡng bức vì đi khiếu nại với chính phủ. Lúc đầu, chính niệm của tôi mạnh và tôi không hợp tác với các kẻ cầm quyền tà ác. Tôi thường nhìn thấy các Pháp thân của Sư phụ bên cạnh tôi, che chở bảo vệ cho tôi. Tinh thần trong sạch của tôi thường ảnh hưởng tốt đẹp những người quanh tôi, vì vậy các lính canh nhốt tôi trong một phòng giam riêng. Đêm đầu tiên nơi đó, tôi mơ thấy một chiếc tàu vô cùng lớn trên biển. Pháp thân vĩ đại của Sư phụ đứng bên cạnh tàu.Nhiều người mặc đồ Đường Triều và kà sa đang ngồi tịnh trên boong tàu, trong khi nhiều người khác nhảy ra khỏi tàu. Tôi chỉ có một ý tưởng, “Tôi nhất định sẽ đi cùng Sư phụ!” và tức thời tôi nhìn thấy tôi ngồi trên tàu. Tôi sau đó thức giấc với nước mắt chảy dài trên mặt tôi. Tôi biết rằng bất kể chúng ta nhảy vào hoặc nhảy ra khỏi tàu, đó là những sự chọn lựa mà tất cả chúng ta làm trong khi Sư phụ tiếp tục chờ đợi chúng ta.

Nhưng sự thiếu kiên định tu luyện của tôi trong thời tu luyện cá nhân đã tạo cho tôi không thể hoàn toàn phủ định cuộc bức hại. Trong trại lao động cưỡng bức, sự đau khổ của tôi xem như không bao giờ chấm dứt. Tinh thần của tôi trở nên càng lúc càng bị động. Không phải là tôi tin nơi sự vô lý lập đi lập lại bởi những người mà đã đi sai đường, nhưng là vì nhìn thấy các học viên kiên định Đại Pháp bị tra tấn mỗi ngày đã trở nên một sự dằn vặt tinh thần không chịu nổi. Tôi không muốn nhìn thấy điều này xảy ra nữa, nhưng vì cái sợ, tôi giữ im lặng và chịu đựng nó một cách khổ sở, và tôi thậm trí không dám bước ra để nói lên một lời nào.

Tôi không xứng đáng, nhưng cũng cảm thấy hối hận cho sự nhát gan của tôi. Cuối cùng, tôi chọn né tránh cuộc bức hại. Tôi được thả ra sau khi tôi giả bộ chịu thua những đòi hỏi của chính quyền về từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi đã quyết định rằng tôi sẽ phơi bày các sự tà ác trong trại sau khi tôi đi ra khỏi nơi này. Cái đêm mà tôi từ bỏ môn Pháp, tôi mơ thấy nhiều người tập bài Công Pháp số một. Họ kêu tôi tập luyện chung với họ, vì vậy tôi đi theo họ nhưng thình lình để ý thấy các động tác của họ sai. Dù các động tác của họ là tương tự, chúng nhất quyết không phải là các bài tập Pháp Luân Công. Khi tôi cố sửa chửa các động tác của họ, họ trở nên xấu một cách đáng sợ. Họ có dao trong tay họ và cùng tiến đến tôi, bắt đầu đâm thủng thiên mục của tôi. Tôi nhanh chóng mở mắt ra, nhưng tôi cảm thấy một sự đau đớn vô cùng nơi thiên mục của tôi. Thiên mục của tôi đã bị thương và tôi không còn có thể nhìn thấy các Pháp Luân, các Pháp thân của Sư phụ, hoặc các điều khác nơi các không gian khác. Điều mà tôi nhìn thấy thay vào đó là các quỉ, các con bò cạp và nhện có tóc, chúng tụ lại nơi vị trí thiên mục của tôi. Tôi có thể nhìn thấy chúng cả khi mắt tôi mở. Tôi hiểu rằng tầng cấp của tôi đã rớt xuống trầm trọng.

Tôi ra khỏi trại lao động, nhưng sợ bị khủng bố hơn nữa, nên tránh về nhà trong một năm. Tôi không có sách Đại Pháp hoặc liên lạc với các học viên khác. Như vậy, tôi bị ô nhiễm bởi thùng nhuộm to lớn của xã hội. Tôi bị bận rộn suốt ngày để tìm miếng ăn. Mỗi đêm trong năm đó, tôi gần như không thể ngủ. Khi tôi vừa nhắm mắt, các con dòi và rắn sẽ xuất hiện với số lượng lớn và cắn tôi. Chúng đi vào lỗ tai và miệng tôi và luôn bò quanh, làm cho tôi bị muốn ói đến độ tôi thường bị ói mửa. Chúng cũng bò xuyên qua xương và bắp thịt của tôi. Nó làm cho tôi đau đớn đến độ tôi gần khóc. Từ nơi dưới giường, nhiều bàn tay thò ra khỏi giường tôi, kéo lôi tôi và đâm tôi bằng những con dao. Tôi không thể cử động. Điều duy nhất mà tôi có thể làm là chiến đấu để mở mắt ra và thoát ra khỏi các không gian khác.Chỉ sau khi trở về không gian này tôi mới có thể tạm thời nhẹ đi. Tôi biết rằng các cơ thể của tôi nơi các không gian khác phải đang chịu đựng sự khủng bố to lớn. Tôi chỉ là chịu đựng nó một cách tiêu cực, và đồng thời, cảm thấy hối tiếc là đã chịu thua sự tẩy não và áp bức của chính quyền. (còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/3/3/173528.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/12/95266.html
Đăng ngày 23-6-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share