Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

[MINH HUỆ 26-05-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp Đài Loan, hiện đang phục vụ trong quân đội.

Tôi cùng mẹ bắt đầu bước trên con đường tu luyện vào tháng 7 năm 1999, khi tôi mới năm tuổi. Lúc đầu, tôi chỉ biết rằng mình phải luyện công, trở thành một người tốt hơn, và đo lường mọi việc mình làm bằng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Vào những ngày cuối tuần, chúng tôi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp.

Một thời gian sau, chúng tôi biết đến cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc và bắt đầu giảng chân tướng. Trong suốt thời thơ ấu, những năm thiếu niên và đến tận bây giờ, Đại Pháp luôn là một phần trong cuộc sống của tôi.

Mẹ từng kể với tôi rằng một đạo sĩ đã dự đoán khi nào bà sẽ kết hôn, sinh con và những sự kiện tương lai khác. Những điều ông ấy nói đều đã xảy ra. Vị đạo sĩ nói rằng người con trai út của bà (là tôi) sẽ có phúc báo lớn. Bây giờ nghĩ lại, tôi nghĩ có lẽ ông ấy muốn đề cập đến việc tôi cùng mẹ sẽ tu Đại Pháp.

Giống như nhiều tiểu đệ tử, việc tu luyện là một bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời của tôi. Từ bị động đến chủ động sửa đổi bản thân, và tham gia các hoạt động liên quan đến Đại Pháp. Sống trong xã hội hiện đại phải đối mặt với nhiều thứ của người thường, tôi cảm thấy khó khăn để cân bằng mọi thứ. Đôi lúc tôi kiên định, đôi lúc lại buông lơi, có những lúc cũng phạm sai lầm. Nhưng, mỗi lần, tôi đều đề cao tâm tính và thăng tiến trên con đường tu luyện của mình.

Từ nhỏ, tôi luôn cảm thấy hứng thú với văn hóa truyền thống Trung Quốc, và tôi nghĩ rằng mình hành xử giống cổ nhân, rất bảo thủ và thu mình. Trong suốt thời trung học và đại học, tôi không bao giờ thích những hoạt động giải trí vui vẻ và phấn khích mà các bạn cùng lớp dường như đều thích thú. Tôi nhận thấy rằng càng lớn tôi càng nhẫn nại hơn những bạn cùng trang lứa khác.

Tôi nhận ra rằng các học viên Đại Pháp được an bài để đắc Pháp. Trong suốt tiến trình lịch sử, chúng ta đã đặt định cơ sở để khi thời điểm đến chúng ta sẽ đắc Pháp và hồng truyền Đại Pháp trên thế gian.

Gia nhập quân đội

Trong năm thứ hai ở trường trung học, tôi đã tham gia dàn nhạc của trường và học chơi kèn Pháp. Tôi không nhận ra rằng việc này sẽ dẫn dắt tôi trở thành một thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo. Tôi sẽ cùng dàn nhạc đi chứng thực Pháp cả ở trong và ngoài nước vào mỗi cuối tuần. Tôi cảm thấy rất may mắn khi có thể chứng thực Pháp thông qua hình thức này.

Ở Đài Loan, mỗi thanh niên đều phải thực hiện nghĩa vụ quân sự khi trưởng thành. Tôi là nhóm công dân cuối cùng phải thực hiện kỳ nghĩa vụ quân sự dài một năm, vì [sau đó] chính phủ đã rút ngắn thời gian nghĩa vụ bắt buộc xuống chỉ còn bốn tháng. Tôi e ngại rằng mình sẽ không phù hợp với môi trường quân đội. Tôi cảm thấy mình sẽ bị cô lập với phần còn lại của thế giới. Nhiều ý nghĩ lướt qua tâm trí tôi. Khi chờ đợi thông báo nhập ngũ, tôi đã nghĩ về các học viên Trung Quốc Đại lục vẫn kiên định tu luyện ngay cả khi bị bức hại. Tôi dần buông bỏ cái tình và tin tưởng rằng Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã an bài cho mình. Tôi in “Luận ngữ” trên một mảnh giấy có kích thước bằng lòng bàn tay để có thể học khi ở trong quân đội.

Tôi thích nghi rất tốt với môi trường khắc nghiệt và khắt khe trong tháng đầu tiên huấn luyện, chủ yếu là vì, thông qua tu luyện, tôi đã học được cách chịu khổ và thích ứng tốt với nghịch cảnh. Cuối cùng, cấp trên của chúng tôi quyết định nới lỏng những nguyên tắc hạn chế và chúng tôi được phép sử dụng điện thoại. Tôi đột nhiên không cảm thấy bị cô lập nữa và có thể dễ dàng học Pháp.

Vì có thể chơi được kèn Pháp, nên tôi được phân vào dàn nhạc diễu hành quân đội sau khi chúng tôi đã hoàn thành khóa huấn luyện. Yêu cầu duy nhất là tập luyện các nhạc cụ của chúng tôi và chúng tôi được nghỉ vào cuối tuần. Do đó, tôi vẫn có thể tham gia các hoạt động của Đoàn nhạc Tian Guo và nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp vào cuối tuần. Kỹ năng chơi nhạc của tôi được cải thiện đáng kể vì tôi được tập chơi nhạc cụ của mình trong quân đội.

Quân đội là một xã hội thu nhỏ, nơi bạn sẽ đụng phải đủ loại người với muôn hình muôn vẻ tính cách. Những người trong dàn nhạc diễu hành thường có trình độ học vấn cao hơn, điều này có thể là do người ta cần phải có quyết tâm và kiên nhẫn để chơi tốt một nhạc cụ.

Tôi đã chứng thực Pháp bằng cách trở thành một tấm gương tốt. Ví dụ, khi gặp mâu thuẫn với ai đó tôi sẽ tìm cách giải quyết vấn đề thay vì hành xử theo cảm xúc. Mọi người có xu hướng chú ý đến hành vi của tôi. Phản ứng của mọi người tích cực hơn khi tôi bảo với mọi người rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng tu luyện là quá trình một người tu thành Thần. Là một người đang tu, trước hết họ phải có thể làm một người thường tốt hơn, sau mới có thể làm một người tu luyện tốt. Chúng ta cũng cần loại bỏ những thứ xấu của xã hội người thường trên thân và học hỏi những ưu điểm của người thường.

Khi có người hỏi tôi về sự khác biệt giữa một người tu luyện và một người thường, tôi nói rằng trên bề mặt mọi thứ đều giống nhau. Chúng ta ăn mặc giống nhau, ăn uống giống nhau, ngoại trừ việc người tu luyện chú trọng tu tâm, đo lường bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp và không đi sang cực đoan.

Tu trong môi trường quân đội Đài Loan

Sau bốn tháng trong dàn nhạc quân đội, mỗi thực tập sinh phải trải qua các khóa huấn luyện khắc nghiệt và kiểm tra âm nhạc nghiêm ngặt, bao gồm vừa đứng vừa cầm nhạc cụ trong 80 phút. Thực tập sinh sẽ trở thành một người lính chính thức của dàn nhạc diễu hành sau khi vượt qua được các bài kiểm tra. Chỉ như vậy, người đó mới có thể có số ngày nghỉ và giờ giải lao như một người lính bình thường.

Đó là khoảng thời gian khắc nghiệt nhất trong cuộc đời của tôi. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã dùng Pháp của Sư phụ để tự động viên mình. Sư phụ giảng:

“Người nhiều đức ngộ tính cao; cũng có thể chịu khổ, nhọc cái gân cốt, khổ cái tâm chí” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ, một học viên lẽ ra phải có thể chịu đựng được những thứ mà người thường có thể chịu được.

Sau khóa huấn luyện nghiêm ngặt, tôi được thông báo rằng có ngoại lệ và tôi sẽ được thăng cấp từ binh lên thành sĩ quan. Điều này có nghĩa là tôi sẽ chịu nhiều trách nhiệm hơn và trở thành một chỉ huy của những người khác. Đây chính là sự khích lệ của Sư phụ dành cho tôi.

Sau khi kỳ hạn nghĩa vụ bắt buộc kết thúc, tôi quyết định chính thức gia nhập quân đội theo nghề binh. Tôi sẽ nhận được đầy đủ phúc lợi đãi ngộ, tiền lương và chế độ nghỉ của một nhân viên công vụ. Việc này giúp tôi có một môi trường tốt để tu luyện.

Đã ba năm kể từ khi gia nhập quân đội, sự phát triển và thăng tiến trong sự nghiệp của tôi diễn ra suôn sẻ. Là một người tu luyện và là một chỉ huy, tôi có nhiệm vụ gương mẫu đi tiên phong và chính lại mọi trạng thái bất thường ở môi trường xung quanh. Điều đó không có nghĩa là mâu thuẫn sẽ giảm bớt, mà tôi cần phải tinh tấn tu luyện.

Nhìn lại sau mỗi giai đoạn tu luyện của mình, tôi luôn ngộ được nội hàm sâu hơn Pháp của Sư phụ. Một người đang thực sự tu luyện khi chủ động vượt lên hoàn cảnh của mình và không duy trì ở một tầng thứ quá lâu. Tôi luôn khích lệ bản thân mình tinh tấn hơn trong làm ba việc, không phụ mong đợi của Sư phụ.

Trên đây là chút tâm đắc thể hội của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ. Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn mọi người!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/26/387860.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/30/179105.html

Đăng ngày 14-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share