Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2019] “Khi ở đây, bà phải uống những viên thuốc này và bà phải uống cho tới khi được thả về nhà,” bà Lưu Thuý Tiên nhớ lại lời của Giám đốc bệnh viện Nhà tù nữ Số 2 Vân Nam nói với bà trước khi bà được thả sau khi bị giam tám năm.

Bà Lưu, 65 tuổi, ở thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam bị bắt vào năm 2012 vì phân phát tài liệu về Pháp Luân Công. Cùng bị bắt với bà còn có ba học viên khác đó là cô con dâu Bành Ngọc Mai, bà Nhiễm Hiểu Mạn và bà Lưu Hiểu Bình.

Sau đó bốn người đã bị kết án 10 năm tù giam.

Tu luyện Pháp Luân Công

Sau khi chồng bà Lưu qua đời vì bị điện giật vào năm 1993, bà phải vất vả chăm sóc mẹ chồng lớn tuổi và nuôi con trai 14 tuổi bị bệnh tâm thần sau cái chết của chồng. Khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997, sự tuyệt vọng của bà đã được gỡ bỏ sau khi bà hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.

Tuy nhiên, bà đã bị giám sát, sách nhiễu, bắt giữ và giam cầm kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999.

Dưới đây là những gì đã xảy ra với bà trong lần bị bắt thứ ba.

Bị bắt và kết án

Vào ngày 20 tháng 12 năm 2012, khi tôi cùng con dâu và hai học viên khác phân phát đĩa DVD ở trấn Thoả An thì bị tố giác với công an. Cảnh sát đã bắt giữ và tịch thu xe hơi của con dâu tôi, tiền mặt và tài liệu Pháp Luân Công của chúng tôi.

Họ đưa chúng tôi đến đồn công an, tại đây họ đấm đá chúng tôi trước khi còng tay chúng tôi vào những cái cây và không cho ăn gì. Chúng tôi không được dùng nhà vệ sinh.

Sáng hôm sau, công an đưa chúng tôi đến Cục Công an Lộc Phong và thẩm vấn cả ngày, sau đó họ đưa chúng tôi đến trại tạm giam vào tối hôm đó.

Tại trại tạm giam, họ yêu cầu tôi điểm chỉ vào một biên bản. Khi tôi từ chối, công an đã đè hai cánh tay của tôi xuống đất, và một người dẫm lên lưng tôi để kéo ngón tay cái của tôi ra sau nhằm lấy dấu tay của tôi. Tôi đã dãy mạnh và vật lộn để đứng dậy và họ không lấy được dấu tay của tôi. Sau đó họ xích những cái xích nặng nhất vào mắt cá chân của tôi trong một tuần, khiến tôi không thể ngủ được vào ban đêm

022f225e7aca55832d22fd96c3744cfb.jpg

Minh hoạ tra tấn: Xích chân

Ngày 31 tháng 5 năm 2013, Toà án Lộc Phong đã kết án tôi và con dâu mỗi người tám năm tù; bà Lưu Hiểu Bình 10 năm; và bà Nhiễm Hiểu Mạn 7,5 năm.

Khi tôi quyết định kháng án vào tháng 6 năm 2013, công an và Phòng 610 đã tra tấn tôi và cố ép tôi phải nhận tội vì đã từ chối từ bỏ đức tin của tôi.

Tôi được thông báo vào ngày 10 tháng 10 rằng Toà án Trung cấp của Châu Tự trị Di đã giữ nguyên bản án.

Hình phạt về thể xác

Ngày 1 tháng 11 năm 2013 tôi bị đưa đến Nhà tù nữ Số 2 Vân Nam.

Nhà tù này được dành riêng để bức hại học viên Pháp Luân Công. Ngay từ lúc đầu khi tôi bị chuyển đến Đội 9, hai tù nhân đặc biệt hung bạo được giao nhiệm vụ giám sát tôi với lời hứa là án tù của họ sẽ được giảm nếu tôi từ bỏ Pháp Luân Công.

Tôi bị cấm ngủ và không được dùng nhà vệ sinh hay uống nước. Họ bảo tôi phải viết ra “tội ác” mà tôi đã phạm trước khi tôi được mua những nhu yếu phẩm thường ngày.

Trong bốn tháng, tôi bị ép phải ngồi trên một ghế đẩu nhỏ có bề mặt không bằng phẳng trong thời gian dài khiến tôi rất đau đớn. Một lần, tôi cố làm giảm cơn đau bằng cách nhét giấy vệ sinh vào trong quần nhưng các tù nhân đã phát hiện khi tôi đi vệ sinh, và họ đã chửi mắng tôi.

7108eb821a1a5e3b1bdc7d413b3c8905.jpg

Minh hoạ tra tấn: Ngồi trên một ghế đẩu nhỏ

Bị ép dùng thuốc không rõ nguồn gốc

Khi ở trong tù, tôi bị tiêm các loại thuốc không rõ nguồn gốc và bị ép dùng hai viên thuốc được cho là hạ huyết áp ba lần một ngày sau khi chính quyền đo huyết áp của tôi ba lần.

Trước khi uống thuốc, huyết áp của tôi là 120/80 mmHg. Có những thời điểm là 130/90 mmHg, nhưng vẫn là bình thường. Tuy nhiên, khi các tù nhân la mắng tôi hoặc khi tôi lo lắng, huyết áp của tôi đo được là 140/90. Nhà tù đã dùng cớ đó để ép tôi dùng thuốc, khiến huyết áp tăng lên 150/90 hay 160/100 mmHg.

Tôi không hiểu tại sao huyết áp lại tăng lên sau khi uống thuốc họ đưa. Hơn nữa, tôi cảm thấy buồn nôn sau khi dùng, vì thế tôi cố nhổ chúng ra một cách bí mật. Tôi làm việc này trong thời gian ngắn rồi bị các tù nhân phát hiện và báo cáo với giám đốc bệnh viện. Họ lại đưa tôi những loại thuốc mới.

Trong thời gian bị ép dùng thuốc, tôi buồn nôn dữ dội và có lúc nôn đến 100 lần mỗi ngày. Tôi khó ngủ vì rất chóng mặt.

Sau khi dùng thuốc, các tù nhân kiểm tra miệng của tôi và bắt tôi ký vào một mẫu đơn mà tôi đã lấy. Những người uống thuốc bị lấy máu mỗi tháng và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Dù mặt tôi sưng lên và cảm thấy yếu đi sau khi dùng thuốc, nhưng quản lý nhà tù vẫn khăng khăng bắt tôi tiếp tục phải uống thuốc.

Các tù nhân đã ép tôi phải viết một tuyên bố bảo đảm khi thấy tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Khi tôi nói rằng tôi không biết viết thế nào, họ đã viết cho tôi một cái và bảo tôi ký vào. Tôi đã ký vào trái với ý nguyện của mình. Ở đây, tôi nghiêm chính thanh mình rằng những gì tôi viết và ký trong tù đều không có giá trị.

Sau khi ký vào tờ tuyên bố bảo đảm, tôi bị chuyển đến Đội 4. Những tù nhân ở đó không hung dữ. Chỉ có một tù nhân phụ trách việc phân phát thuốc và không để ý khi tôi nhổ chúng ra.

Sau khi nhổ thuốc ra, tôi không còn thấy buồn nôn nữa và đã hồi phục lại sức lực. Huyết áp cũng trở lại bình thường. Tuy nhiên, tôi vẫn bị đo huyết áp mỗi tháng một lần và bị lấy máu hàng năm.

Một lần, khi tôi thấy một tù nhân ghi chú huyết áp của tôi là 100/70, tôi đã yêu cầu được ngừng uống thuốc. Tuy nhiên, bệnh viện nhà tù đã từ chối và chỉ giảm liều lượng và số lần uống mỗi ngày của tôi.

Giám đốc bệnh viện nhà tù nói với tôi: “Khi ở đây, bà phải uống những viên thuốc này và bà phải uống cho tới khi được thả về nhà.”

Kết quả là, tôi bị ép phải uống những loại thuốc này trong gần sáu năm, cho đến tận khi được thả vào ngày 20 tháng 10 năm 2018.

Lao động nặng nhọc

Nhà tù buộc tất cả tù nhân phải làm việc như những con rô bốt từ sáng cho đến tối. Trong khi ngồi tù, tôi phải chế biến nấm, gấp túi giấy, dán thùng carton, đóng gói và vận chuyển thùng và hộp. Khối lượng công việc nặng nề khiến cơ thể của tôi căng lên.

Vào ngày 8 tháng 6 năm 2017, tôi bị chuyển đến Đội 8, tại đây tôi phải chế biến nấm. Khi tôi bị dị ứng với nấm và không thể tiếp tục làm việc, tôi phải học nội quy nhà tù và bị kiểm tra trong khi bị hai tù nhân theo dõi.

Khi ở trong tù, gia đình tôi đã van nài lính canh cho tôi về nhà để gặp người mẹ bị liệt giường và mắc bệnh nan y, nhưng họ đã từ chối. Vào ngày 8 tháng 8 năm 2015, mẹ tôi đã qua đời mà không có cơ hội gặp lại tôi và con dâu tôi lần cuối.

Bài liên quan:

Các quan chức bị kiện vì can thiệp vào việc gặp gỡ giữa luật sư và thân chủ của họ

Bốn luật sư khởi kiện tòa án vì đã kết án sai các học viên Pháp Luân Công

Những phần thưởng lớn và bản án tù dài hạn báo hiệu cuộc đàn áp sắp kết thúc


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/5/391003.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/14/178878.html

Đăng ngày 23-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share