Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 27-07-2019] Kính chào Sư phụ tôn kính và các bạn đồng tu,

Trở lại tu luyện Đại Pháp và nối lại tiền duyên thần thánh

Tôi đắc Pháp tại Trung Quốc Đại Lục vào năm 2010. Gia đình tôi sớm bắt đầu tu luyện từ năm 1993. Lúc đó tôi còn nhỏ và chưa hiểu ý nghĩa của tu luyện là gì. Tôi cảm thấy rằng luyện công quá đau đớn và do đó không có nguyện ý tu luyện. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội này.

Tôi đã bỏ mất 16 năm trước khi cầm lại quyển sách Chuyển Pháp Luân lần nữa. Thông qua đọc sách, tôi cảm thấy rằng những gì tôi đang tìm kiếm đang ở rất gần với tôi.

Sư phụ giảng,

“Giống như ổ cắm điện, cắm phích vào là điện sẽ thông qua.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Để giải đáp thắc mắc, tôi đã từng đọc nhiều tác phẩm văn học cổ điển và sách lịch sử cả Đông lẫn Tây. Nhưng với tôi chúng chỉ có tác dụng hời hợt như một bộ trang phục bên ngoài. Khi đọc xong Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng mình đã được trả lời tất cả các câu hỏi. Những nguyên lý của Đại Pháp đã làm tôi chấn động sâu sắc và thức tỉnh chân ngã đã bị phong bế của tôi. Tôi biết rằng Đại Pháp có thể thay đổi tôi từ bên trong, vì thế tôi bắt đầu bước vào tu luyện.

Chẳng bao lâu sau, tôi có một giấc mơ trong đó gia đình tôi và tôi đã hạ xuống từ tầng tầng lớp lớp của vũ trụ đến trái đất. Nó giống như cảnh tượng mở màn của Shen Yun khi chúng thần theo Sư phụ hạ xuống trái đất. Khi tôi thức dậy, tôi vẫn còn xúc động. Đây là Sư phụ khích lệ tôi, một đệ tử mới và nó khắc sâu thêm niềm tin và sự kiên định của tôi trong tu luyện.

Tham gia vào hạng mục truyền thông dưới sự an bài từ bi của Sư phụ

Trước khi rời Trung Quốc, tôi đọc bài kinh văn “Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009]” Tôi nghĩ rằng nếu được tham gia toàn thời gian vào hạng mục truyền thông như là một công việc để kiếm sống thì thật lý tưởng. Hồi tưởng lại, suy nghĩ này thật thuần thiện vì nó không khởi xuất từ chấp trước truy cầu mạnh mẽ nào. Ra hải ngoại du học, tôi gặp một học viên cùng tuổi đang làm cho Đại Kỷ Nguyên. Cô ấy nói chuyện rất dễ chịu và chúng tôi khá thân thiết với nhau. Cô ấy tìm đến tôi khi hạng mục truyền thông cần tình nguyện viên và tôi rất vui vẻ tham gia hỗ trợ.

Người điều phối hiểu rõ về tôi và mời tôi về làm toàn thời gian sau khi tôi tốt nghiệp. Tôi đã từ chối do những khó khăn về tài chính. Khi tôi sắp tốt nghiệp, cô ấy nhờ tôi giúp một dự án ngắn hạn. Vì tôi chưa bắt đầu tìm việc nên tôi đã đồng ý mà không chút do dự nào.

Hạng mục truyền thông của Đại Pháp cần những học viên trẻ tuổi. Sau dự án này, người điều phối hỏi tôi lần nữa và lần này tôi đồng ý. Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc, vì tôi đã trải qua nhiều sự cản trở. Tôi đã hối hận về quyết định của mình vì tình trạng tài chính, và tôi đã có một chút lo lắng về mối quan hệ giữa các cá nhân trong nhóm truyền thông. Tôi đã do dự và nói với người điều phối rằng tôi chỉ muốn làm vài tháng. Cô ấy bảo tôi rằng công ty cần một nhân viên lâu dài và cho tôi một tháng để quyết định.

Trong tháng đó, tâm trí của tôi dao động tới lui. Tôi cần nghĩ về việc kiếm tiền để sinh sống, nhưng tôi cũng cần xem xét trách nhiệm của mình đối với hạng mục Đại Pháp này. Đó là ngày cuối cùng của tháng. Vào buổi sáng, khi tôi đang học Pháp, đột nhiên tôi ngộ ra Pháp lý nào đó và điều đó đã giúp tôi đưa ra quyết định. Tôi không nhớ bài giảng nào đã tạo cảm hứng cho tôi, nhưng tôi nhớ rõ ràng Sư phụ đã điểm hóa rằng tôi nên ở lại. Trong những năm tiếp theo, suy nghĩ rằng quyết định ở lại có tốt hay không liên tục xuất hiện hết lần này đến lần khác, đặc biệt là những lúc tôi trải qua khảo nghiệm tâm tính.

Bất cứ khi nào những khó khăn nảy sinh, tôi lại thấy thôi thúc muốn rời đi. Đợt khảo nghiệm lớn nhất xảy ra vào năm ngoái. Tôi không thấy bất kỳ hy vọng nào để tiếp tục ở lại hạng mục. Trong vài năm qua, tôi sống rất khó khăn với mức lương cơ bản, và tôi liên tục nghĩ về việc đổi qua công việc khác. Ngay sau đó, tôi được tham gia vào Pháp hội cho hạng mục truyền thông. Sau khi Sư phụ đến, tôi cảm thấy như được quán đỉnh sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp.

Sư phụ giảng,

“Mỗi người chư vị [làm] trong kênh truyền thông đều đang trên con đường tu luyện của mình. Những việc chư vị làm chính là con đường tu luyện của chư vị. Đó là nhất định. Dù chư vị ở kênh truyền thông là khởi tác dụng thế nào, phân công [làm] gì, [thì] đó chính là con đường tu luyện của chư vị.” (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)

Đó là lúc tôi nhận ra công việc của tôi trong truyền thông là con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Bất cứ khi nào tôi dao động, đều có những nhân tố ngăn tôi bỏ việc. Tôi luôn nghĩ về việc tôi muốn làm nhưng không bao giờ ngộ ra những gì Sư phụ cần. Sau tất cả những thăng trầm, tôi biết rằng tôi sẽ tiếp tục ở lại Đại Kỷ Nguyên.

Tu luyện từng chút một trong hạng mục truyền thông

Sự tu luyện của tôi đã hợp nhất với hạng mục truyền thông. Tất cả những mâu thuẫn và khổ nạn mà tôi đối mặt đều nhắm vào tâm tính của tôi. Ví dụ như, một trong những đồng nghiệp của tôi không theo quy trình làm việc tiêu chuẩn, nên đã làm giảm hiệu suất công việc của tôi. Tôi còn làm thêm một hạng mục khác vào thời điểm đó. Nó đã tiêu tốn phần lớn năng lượng của tôi, và điều này đã làm tôi căng thẳng hơn. Tôi đã không giữ vững tâm tính của mình và đả kích học viên này. Tôi đã cao giọng khiển trách cô ấy.

Sau đó, tôi biết rằng đó là lỗi của tôi khi nổi nóng trước vấn đề nhỏ nhặt này. Tôi chỉ suy nghĩ hời hợt đến việc tìm kiếm thiếu sót mà không thực sự hướng nội. Ngày hôm sau, cơ thể của tôi đau đớn, và tôi cảm thấy kiệt sức như thể tôi đã trải qua một cuộc chiến. Tôi nhận ra rằng tôi có một sơ hở lớn trong tu luyện và cựu thế lực đã dùi vào. Tôi nhận ra rằng tôi nên hướng nội một cách nghiêm túc.

Từ bề mặt, tôi thấy rằng tôi đang phản kháng và không dung nhẫn khi đối mặt với vấn đề. Đằng sau tâm tranh đấu, là không nhẫn chịu và bài xích những ý kiến hoặc hành vi trái ngược với quan niệm của tôi. Đào sâu hơn nữa, tôi nhận thấy rằng bảo vệ quan niệm cá nhân là một loại cơ chế tự vệ. Nếu tôi khăng khăng bảo trì ý kiến của mình, giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát của tôi thì hiệu suất làm việc của tôi sẽ được bảo toàn. Nếu tôi rời khỏi vùng an toàn của mình, thì mọi chuyện có thể dẫn đến sai lầm và gây ảnh hưởng tới hiệu suất công việc của tôi.

Tôi đã bảo vệ bản thân để không bị khiển trách. Tôi làm việc chăm chỉ để tránh những bình luận tiêu cực chứ không phải vì trách nhiệm. Mặt ích kỷ của tôi chỉ muốn nghe những bình luận tích cực và tin tốt. Tâm tranh đấu khởi lên để bảo vệ sự ích kỷ và duy hộ tự ngã. Tất cả những gì chống lại tự ngã đều được xem là sai, và tôi sẽ phản đối và kháng cự. Tâm lý không muốn bị chỉ trích và chỉ muốn nghe những lời ngọt ngào có quan hệ chặt chẽ với tâm oán hận. Bất cứ khi nào có những chuyện xảy ra trái với ý muốn của tôi, tôi sẽ phàn nàn, và nổi tâm thù hận và oán giận.

Từ điểm này, Sư phụ đã điểm hóa sâu hơn nữa cho tôi rằng những khảo nghiệm tâm tính của tôi đều bắt nguồn từ tâm tranh đấu và tâm oán hận. Tôi đã chưa thực sự kiên định tu luyện trong một thời gian lâu, và tôi đã không hướng nội mỗi khi có mâu thuẫn nảy sinh. Tôi đã chú trọng vào đúng hay sai, và ý nghĩ đầu tiên của tôi lúc nào cũng là về việc người khác đã bất công với tôi ra sao. Khi khiển trách người khác, tôi lại tự yêu cầu bản thân phải thiện và biết tha thứ. Đây không phải là chân tu, và nó khiến cho ma tính của tôi trở nên lớn mạnh ngoài tầm chế ngự. Tôi đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm giống nhau, và chúng tích tụ cho tới khi tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Mỗi khi tôi thấy điều gì không vừa ý, tôi liền cảm thấy tức giận. Nó như một quả bom vì tôi không bài trừ phía ma tính của mình.

Sư phụ đã giảng,

“Gặp phải mâu thuẫn, bất kể mình đúng hay sai, đều nghĩ về bản thân: Việc này mình có chỗ nào không đúng? Có phải mình thật sự xuất hiện cái gì không đúng? Đều là đang nghĩ như vậy, niệm đầu tiên nghĩ chính mình, nghĩ vấn đề, ai không như vậy thì chư vị không phải là một người tu luyện Đại Pháp chân chính.”(Thế nào là đệ tử Đại Pháp)

Đọc lại đoạn kinh văn này, tôi thể ngộ rằng căn bản của tu luyện là hướng nội. Mỗi khi có mâu thuẫn, nhất định là có phương diện cần đề cao. Người tu luyện không cần thiết tranh cãi ai đúng ai sai. Chúng ta cần thay đổi niệm đầu phán xét ai đúng ai sai.

Hồi tưởng lại, tôi nhận ra rằng tôi đã lỡ mất nhiều cơ hội tu luyện. Rất nhiều mâu thuẫn có vẻ rất nhỏ bé, tôi đã xem nhẹ chúng và chỉ tu luyện một cách hời hợt. Những cơ hội để đề cao và thực tu đã trôi qua dưới vẻ vờ như bận rộn với hạng mục của tôi.

Trong một thời gian dài, tôi đã bị kẹt trong thói quen hoàn thành nhiệm vụ, và tôi cảm thấy kiệt quệ về tinh thần và thể chất. Đây là bởi vì tôi đã không thực sự tu luyện. Sau khi tôi nghiêm túc hướng nội, tôi nhận thức rõ hơn về những quan niệm trái ngược với bản thân. Tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân mình rằng đây là một khảo nghiệm khác. Đôi khi tôi làm được rất tốt, và Sư phụ đã gia trì cho chính niệm của tôi, và những sinh mệnh hủ bại đang thao túng tôi trở nên yếu hơn và yếu hơn. Đôi khi, mâu thuẫn đột nhiên xuất hiện khi chủ ý thức của tôi đang yếu. Giả ngã được tạo ra bởi những quan niệm hậu thiên sẽ xuất hiện, và trạng thái tranh đấu sẽ nổi lên. Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra rằng những sinh mệnh bại hoại đang cố gắng quay trở lại.

Khi tôi đào sâu hơn nữa, tôi tìm thấy những quan niệm hậu thiên và nghiệp lực tạo ra bởi giả ngã đang vây quanh lấy cơ thể của tôi và tạo thành sự tự tư. Trong khi tương tác với mọi người, biểu hiện tự tư là xem những ý kiến của mình là đúng và xác thực. Tôi coi thường những người khác. Tôi xem bản thân mình như một cá nhân có nhiều kinh nghiệm hơn và nên được người khác nghe theo. Những sinh mệnh bại hoại đã hình thành rất lâu từ trước, và tôi không thể tiêu diệt tất cả chúng ngay lập tức; không phải là ngay khi tôi tìm thấy những vật chất này thì chúng liền lập tức tiêu mất. Tôi vẫn cần phải thay đổi hành vi của tôi. Tôi cần chú ý đến từng mâu thuẫn nhỏ và liên tục phát chính niệm bốn lần mỗi ngày để phủ định chúng. Vì vậy, khi tôi làm chưa tốt, tôi đã không buồn bã; mà ngược lại, tôi cố gắng để lần sau làm được tốt hơn. Tôi nhận ra điều này là một phần của sự tu luyện.

Loại bỏ tâm chứng thực bản thân

Vào hai năm đầu khi tham gia hạng mục truyền thông, tôi đã không biết phải tu luyện như thế nào, và tôi đã bị mắc kẹt trong việc hoàn tất nhiệm vụ. Tôi muốn làm tốt công việc của mình và áp dụng những gì tôi đã học ở trường. Tôi làm mọi thứ dựa vào sở thích và sự hăng hái thay vì đặt tâm xuống làm việc ổn định. Dần dần, tôi thấy kết quả lại trái với kỳ vọng của mình.

Vì một số lý do, những nhiệm vụ được coi là dễ thực hiện trong xã hội người thường lại rất khó đối với nhóm chúng tôi. Tôi đã thấy rất nhiều cấp độ can nhiễu, cả từ bên trong lẫn bên ngoài. Đối với vấn đề bên trong, tôi thấy mặc dù tôi đã làm công việc của mình với thái độ có trách nhiệm, nhưng đó lại là để tôi chứng minh giá trị bản thân. Tôi nhận ra rằng tôi đã có tâm chấp trước này trong một thời gian dài và cố gắng bỏ nó, nhưng tôi chỉ bỏ được phần bề mặt.

Đôi lúc tôi nghĩ ra những lời biện minh ích kỷ cho tâm chấp trước để nó khỏi bị trừ bỏ. Lấy ví dụ, tôi cảm thấy bản thân mình đang làm chủ công việc và đặt tâm vào hạng mục. Tuy nhiên, phân nửa tâm của tôi thực ra lại đang chứng thực bản thân. Nếu hạng mục này thành công, nó sẽ được ghi nhận một phần là nhờ phần công việc của tôi. Tôi thích nghĩ về việc này vì nó làm tăng thêm giá trị sự tồn tại của tôi. Khi công việc trong hạng mục không trơn tru, tôi trở nên buồn bã và không vui. Tôi cảm thấy nỗ lực của tôi là vô ích.

Tôi làm việc khi đang ôm giữ tâm chấp trước vào kết quả, tâm chấp trước vào chứng thực bản thân, và tâm chấp trước vào danh. Tôi cố gắng đào sâu hơn để tìm ra gốc rễ của những tâm chấp trước mạnh mẽ này. Những tâm chấp trước này đã phát triển và tích tụ từ khi tôi sinh ra. Thời bé, tôi đạt điểm cao trong trường và lúc nào cũng được cấp học bổng.

Trong xã hội người thường, tôi là một cá nhân làm việc siêng năng và chăm chỉ. Điều này cho phép giả ngã của tôi phát triển, và nó luôn nói với tôi rằng tôi có khả năng và thật sự đóng một vai trò nhất định. Bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong nhiều năm, tôi đã rất thích tranh đấu và chỉ muốn chấp nhận những phản hồi tích cực. Tâm tranh đấu luôn muốn mình đúng cũng là tâm tự tư.

Tôi có một chấp trước mạnh mẽ vào đạt được thành tựu trong hạng mục truyền thông. Trong tu luyện, từng bước từng bước một, những hoàn cảnh mà Sư phụ an bài đã giúp tôi nhận ra rằng tự tư thực sự rất nhỏ bé. Không có Đại Pháp, tôi không là gì cả và sẽ không thể có thành tựu gì. Có lần, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, Sư phụ đã triển hiện Pháp lý sâu sắc cho tôi trong đoạn Pháp, “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Tôi không cầm được nước mắt bởi vì trước đây tôi không biết vị trí của tôi. Sư phụ đã làm mọi việc, và thành tựu của tôi thực sự không là gì cả. Lúc đó, tôi cảm thấy rằng tôi thực sự sai rồi và không ngừng xin lỗi Sư phụ, nói rằng tôi đã sai rồi. Năm nay, khi tôi đến New York tham dự Pháp hội, Sư phụ đã lần nữa khai ngộ cho tôi:

“…Xin hỏi Sư phụ, đệ tử Đại Pháp thế hệ trẻ đến bao giờ mới theo lên được, đồng dạng như chúng con năm đó gánh vác công tác Minh Huệ?

Sư phụ: Dường như người trẻ tâm hơi nhiều tham vọng, không tĩnh xuống được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Từ “tâm hơi nhiều tham vọng” đã đánh thẳng vào tâm tôi. Rõ ràng là nói về tôi, và Sư phụ khai thị cho tôi cần phải đề cao về phương diện này.

Sư phụ giảng,

“Tu luyện mà, nếu thật sự minh bạch [điều ấy] thì chư vị sẽ tranh nhau vào đó, nhưng mà, không ai nhìn thấy uy đức của họ, không ai nhìn thấy, âm thầm lặng lẽ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington D.C 2018)

Tôi ngộ ra rằng buông bỏ tự ngã là những gì tôi nên làm khi tham gia vào hạng mục truyền thông. Khi tôi thực sự khiêm nhường, tôi tìm ra tâm oán hận với những học viên khác mà tôi đã ôm giữ trong thời gian dài đã giảm đi nhiều đến gần như mất đi hoàn toàn, và Sư phụ đã gỡ đi vật chất xấu này. Trong quá trình tu bỏ tâm chứng thực bản thân và truy cầu danh, Sư phụ đã cho tôi thấy cách nhìn sự việc dựa trên cơ điểm của Chính Pháp, và tôi không còn bó hẹp trong tu luyện bản thân nữa.

Trong tu luyện Chính Pháp, mỗi từng ý niệm của chúng ta sẽ định đoạt vô số sinh mệnh có được đắc cứu hay không. Nếu chúng ta không thể dựa trên Pháp để nhận ra những chấp trước này, chúng ta sẽ rơi vào bẫy của cựu thế lực, đi đường vòng, và rơi rớt trong tu luyện bản thân. Chúng ta phải tu luyện vững chắc, tập trung vào mỗi từng ý niệm và tu bỏ giả ngã. Chúng ta nên kiên định tin rằng chấp trước không phải là chúng ta. Bất kể cựu thế lực có áp đặt lên chúng ta quan niệm gì, chúng ta không nên thừa nhận bất cứ thứ gì. Khi tôi giữ vững niệm này và dùng chính niệm để phủ nhận nó, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ những vật chất xấu, và tôi có thể cảm nhận chấp trước dần dần yếu nhược đi.

Tu mỗi từng ý niệm bắt nguồn từ nền tảng duy trì đều việc học Pháp và luyện công. Năm ngoái, lúc bắt đầu tham gia hạng mục, tôi đã luyện công với hai học viên khác vào buổi sáng tại văn phòng. Đây là quá trình liên tục vật lộn với chấp trước an dật và lười biếng. Dần dần, tôi đã cảm nhận được lợi ích của việc luyện công và học Pháp tập thể, và chỉ khi tôi tự mình trải nghiệm tôi sẽ biết được nó thực sự tuyệt vời như thế nào.

Đầu năm nay, hạng mục truyền thông được tái cấu trúc lại. Những học viên chịu trách nhiệm hỗ trợ hậu cần đã âm thầm làm rất nhiều việc để kiến tạo một môi trường tu luyện cho nhiều người hơn tham gia luyện công buổi sáng, kể cả chuẩn bị phần ăn sáng cho mọi người. Học viên tham gia vào công việc này đã khích lệ những người khác, và thiết lập nên một môi trường nơi chúng tôi có thể đối chiếu và khích lệ lẫn nhau trong tu luyện. Tôi cảm thấy tôi thực sự may mắn được là một phần trong môi trường học Pháp và luyện công này.

Tôi xin cảm ơn những học viên đã vô tư phó xuất, và cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ. Trong khoảng thời gian tu luyện hữu hạn còn lại này, con sẽ chân chính kiên định thực tu trong khi làm ba việc, trân quý thời gian mà Sư phụ đã gánh chịu bao khổ nạn không gì tả nổi để kéo dài thêm cho chúng ta. Môi trường ở ngoại quốc dường như là buông lỏng, nhưng nó không đơn giản như vậy, và mọi việc đều được an bài nhằm mục đích cứu người.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!

Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Canada 2019


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/27/390574.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/30/178655.html

Đăng ngày 17-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share