Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2019] Năm nay tôi 71 tuổi, và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 7 năm 1998. Tôi đã từng mắc nhiều bệnh như bệnh tim, đau cột sống thắt lưng, xơ vữa động mạch não, thiếu máu não nhẹ, viêm đại tràng, bệnh phụ khoa và bệnh trĩ. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khoảng hơn một tháng, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh.

Gia đình tôi đã chứng kiến toàn bộ những thay đổi của tôi. Tất cả đều ủng hộ tôi và tất cả đều nhận được phúc báo của Đại Pháp.

Giai đoạn từ năm 2005 đến năm 2007, tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi và tôi buộc phải bỏ nhà để tránh tiếp tục bị bức hại, vì thế chúng tôi đã đến làm việc tại Đài Châu, tỉnh Chiết Giang. Tôi đã có được hai chỗ làm ở đó, tôi còn thu gom và bán đi những thứ đã qua sử dụng cho trạm tái chế.

Tôi có thể kiếm hơn một nghìn Tệ mỗi tháng. Trước đây tôi chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy, vì thế tôi bị lợi ích cá nhân cám dỗ và không muốn quay về nhà. Hơn nữa, tôi còn buông lơi tu luyện.

Sức khỏe của chồng tôi

Một thời gian sau, chồng tôi đột nhiên mắc bệnh. Gan trái của ông ấy xuất hiện một khối u máu và gan phải thì bị xơ hóa. Anh chồng tôi đã chết vì ung thư gan khi ông ấy 59 tuổi. Chồng tôi lo lắng rằng bệnh lý này có tính di truyền và ông ấy muốn quay về nhà.

Sau khi trở về, tôi tham gia vào một hạng mục Đại Pháp tại quê nhà. Chồng tôi đã hồi phục sau một tháng mà không cần điều trị. Ông ấy đến bệnh viện kiểm tra và được xác nhận rằng ông ấy đã hoàn toàn ổn. Chúng tôi nhận ra rằng căn bệnh của chồng tôi là một giả tướng giúp tôi quay trở lại con đường tu luyện.

Vào một ngày năm 2009, chồng tôi đi đến nhà con trai chúng tôi. Suốt đêm hôm đó, ông ấy có triệu chứng đột quỵ và liệt nửa người. Lập tức ông ấy nghĩ đến Sư phụ và nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Ông ấy đã nhẩm suốt đêm câu ấy.

Sáng hôm sau, cơ thể ông ấy trở lại bình thường. Ông ấy rất phấn khởi và đã chia sẻ trải nghiệm này với bất kỳ người nào ông ấy gặp.

Chồng tôi đã được thọ ích từ Đại Pháp vì ông ấy ủng hộ tôi tu luyện và luôn luôn đối đãi tử tế với học viên Đại Pháp. Khi có học viên nào đến nhà tôi ông ấy đều mời ở lại dùng bữa. Năm 2003 giữa lúc cuộc bức hại vô cùng khắc nghiệt, những học viên trong khu vực của tôi muốn tổ chức một buổi chia sẻ tâm đắc thể hội. Tôi mời họ đến nhà tôi. Đêm hôm đó, chồng tôi đứng bên ngoài trông chừng cho đến 11 giờ đêm mà không hề phàn nàn. Chính niệm của ông ấy đã được tưởng thưởng bằng nhiều phúc báo từ Đại Pháp.

Sống sót sau một tai nạn

Đầu tháng Năm năm nay, chồng tôi quyết định đi đến Đại Liên để thăm cháu gái. Con gái tôi đề nghị tôi cùng đi.

Một ngày, chồng tôi, cháu tôi và tôi đang đi bộ đến một công viên tại Đại Liên. Tôi đi phía trước chồng tôi và cháu. Đột nhiên, một chiếc ô tô nhỏ xuất hiện trước mặt tôi và lao thẳng về phía chúng tôi. Chiếc xe quệt vào áo tôi khi nó phóng qua. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là chiếc xe này sắp gây tai nạn đến nơi. Rồi tôi nghe thấy tiếng ai đó thét lớn. Tôi ngoái lại nhìn thì thấy hai người phụ nữ và một người đàn ông đang nằm trên mặt đất, máu chảy ra từ miệng của họ. Tôi không nhìn thấy chồng tôi và cháu tôi đâu.

Lúc đó, tâm trí tôi trống rỗng. Tôi trấn tĩnh lại và nghĩ rằng họ sẽ ổn. Tôi phát chính niệm để thanh lý tất cả những nhân tố tà ác bức hại gia đình tôi và cầu xin Sư phụ cứu họ. Tôi nhìn quanh và thấy cháu tôi đang nằm trên con đường trước mặt, còn chồng tôi nằm trên bãi cỏ bên trái tôi.

Tôi chạy đến bên cháu tôi và gọi tên cháu. Sau một lúc, cháu tỉnh lại và từ từ đứng dậy. Tôi bảo cháu, “Hãy nhanh chóng nhẩm Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Chỉ có Sư phụ có thể cứu cháu thôi!” Cháu gật đầu và nói, “Vâng ạ, bà hãy đi xem ông như thế nào ạ!”

Khi cảnh sát tới nơi, một người kiểm tra tình trạng của chồng tôi, nhìn thấy ông ấy bất động và nói rằng ông ấy đã chết. Sau đó họ hỏi tôi có ổn không. Tôi nói rằng tôi ổn. Họ nhận xét: “Bà thật có phúc!”

Tôi liên tục gọi tên chồng tôi trong thời gian lâu. Cuối cùng ông ấy cũng đã tỉnh lại, mặc dù gương mặt ông ấy rất xanh xao. Làm sao mà một người 72 tuổi có thể sống sót sau một vụ tai nạn như thế? Tôi nói, “Hãy nhanh chóng nhẩm Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Ông ấy ra hiệu rằng ông ấy biết rồi.

Xe cấp cứu đến, và chồng tôi đã nhẩm hai câu ấy liên tục trên đường đi đến bệnh viện.

Sau khi được thăm khám, ông được chẩn đoán là hoàn toàn ổn và chỉ nằm lại để theo dõi. Cháu gái tôi bị gãy xương cánh tay. Bác sĩ muốn lên lịch phẫu thuật cho cháu. Đột nhiên tôi nhớ lại rằng trong ba ngày tới tại nhà tôi sẽ có một buổi giao lưu chia sẻ tâm đắc thể hội. Tôi nghĩ rằng nếu cháu tôi phẫu thuật thì buổi chia sẻ đó có thể bị hủy. Thật kỳ diệu, bác sĩ khám lại cho cháu gái tôi lần nữa và nói, “Không cần phẫu thuật.” Ông ấy bảo rằng đắp thạch cao là đủ để điều trị rồi.

Sau ba ngày chồng tôi xuất viện. Sau đó ông ấy quay lại tái khám và được nói rằng ông ấy có sức khỏe rất tốt. Và hiện giờ ông ấy đã quay lại làm việc tại trang trại. Cánh tay của cháu gái tôi cũng phục hồi tốt.

Ba nạn nhân còn lại của vụ tai nạn, một người gãy xương sống, một người gãy răng, và người còn lại thì vẫn còn hôn mê sâu sau ba lần phẫu thuật.

Chồng tôi rưng rưng nói, “Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý. Nếu bà không tu luyện Đại Pháp, chúng ta đã gặp rắc rối lớn.” Lần này thì ông ấy hoàn toàn bị thuyết phục khi chứng kiến thần tích của Đại Pháp.

Khi cháu gái tôi còn nhỏ, cháu luôn luôn muốn được là người đầu tiên thắp hương và bái lạy trước Pháp tượng của Sư phụ. Nhưng sau khi vào đại học, cháu đã phát triển chấp trước vào danh lợi. Tuy nhiên, sau khi trải qua tai nạn này, cháu đã hoàn toàn thức tỉnh. Cháu nói, “Danh vọng và tiền bạc không quý giá bằng sinh mệnh. Mạng người chỉ thoáng chốc là mất.” Từ đó, gia đình tôi càng tôn kính Sư phụ và Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/30/388009.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/16/178465.html

Đăng ngày 29-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share