Bài viết của một học viên Pháp Luân Công quay trở lại tu luyện

[MINH HUỆ 15-06-2019] Tôi được biết tới Pháp Luân Đại Pháp khi lên 9 tuổi và lớn lên cùng với Pháp trong tâm. Nhưng sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999 và cha mẹ tôi bị bắt vì giữ vững đức tin của mình, tôi đã bỏ tu luyện. Tuy nhiên, sau khi xem chương trình Shen Yun vào tháng 3 năm 2019, tôi đã quyết định trở lại tu luyện. Với sự giúp đỡ từ Sư phụ và các học viên khác, cuối cùng tôi đã quay trở lại.

Trưởng thành cùng Đại Pháp luôn ở trong tâm

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp theo cha mẹ tôi khi học lớp ba. Tôi học Pháp và luyện các bài công pháp hàng ngày với họ, chính điều này đã gây dựng một nền tảng cho việc tu luyện sau này của tôi. Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, cha mẹ tôi bị bắt giam. Vì vậy, tôi đã ngừng học Pháp và tập công. Nhưng tôi vẫn kiên định niềm tin vào Đại Pháp và luôn khắc ghi Đại Pháp trong tâm.

Thời gian trôi qua, tôi lớn lên và kết hôn. Chồng tôi là bạn học cùng trường cấp hai. Anh ấy biết rằng cha mẹ tôi tu luyện Đại Pháp và không phản đối họ, nhưng anh ấy không cho phép tôi tu luyện. Vì không có nền tảng tu luyện vững chắc nên tôi đồng ý theo ý nguyện của anh. Nhưng tôi nói với anh ấy rằng tôi vẫn tin tưởng kiên định vào Đại Pháp và luôn giữ Pháp trong tâm mình. Anh ấy chấp nhận điều đó miễn là tôi không tu tập. Anh ấy đối xử tốt và quan tâm tới tôi, và bố mẹ anh ấy cũng vậy. Vài năm cứ thế trôi qua trong chớp mắt.

Trong vài năm đầu khi mới kết hôn, thỉnh thoảng tôi có đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ với cha mẹ mình, và các bài viết chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên trang web Minh Huệ và hỗ trợ cha mẹ trong một số công việc giảng thanh chân tướng. Tôi cũng thích đọc những câu chuyện về văn hóa truyền thống và những câu chuyện tu luyện của Phật Milarepa. Bởi vì tôi đã học các nguyên lý của Đại Pháp từ khi còn nhỏ, lớn lên tôi vẫn nhớ các Pháp lý, đặc biệt là lời giảng của Sư phụ:

“…cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Bởi vì điều đó, mà tính tình của tôi trở nên dễ chịu hơn và không còn đấu tranh vì lợi ích cá nhân. Không có sở thích mạnh mẽ nào, nhưng tôi lại muốn gắn bó với Đại Pháp. Vì chấp trước sợ hãi và áp lực từ chồng nên tôi đã không thể thực tu chân chính. Tôi tận dụng mọi cơ hội để nói với chồng tôi về Đại Pháp và vẻ đẹp của pháp môn. Tuy nhiên, anh ấy không tin những gì tôi nói do bị đầu độc trong thời gian lâu bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Các cuộc trò chuyện của chúng tôi về chủ đề này đều không mang đến kết quả tốt đẹp nào.

Xem biểu diễn Shen Yun

Gia đình chúng tôi chuyển đến Vancouver, Canada vào cuối năm 2018 và bắt đầu một cuộc sống mới tại đây. Tôi nghe nói rằng Đoàn Nghệ thuật biểu diễn Shen Yun sẽ đến Vancouver vào tháng 3 năm 2019. Tôi đã rất phấn khích và muốn đưa cả gia đình đến buổi biểu diễn. Tuy nhiên, chồng tôi không muốn đi. Hơn nữa, anh cũng không cho phép tôi hoặc con của chúng tôi đi xem.

Lần này, tôi từ chối nhượng bộ. Một trong những động lực khiến tôi chuyển đến Vancouver là để xem các chương trình của Shen Yun. Tôi yêu cầu anh ấy không kiểm soát sự tự do của tôi. Sau khi thấy được lập trường mạnh mẽ của tôi, anh ấy đã để tôi tự đi.

Tôi biết rằng các buổi diễn của Shen Yun là trang trọng, vì vậy tôi đặc biệt chú ý đến trang phục của mình. Tôi mặc chiếc váy đẹp nhất của mình mặc dù khi ấy ở Vancouver trời vẫn rất lạnh. Khi tôi ngồi trên ghế chờ chương trình bắt đầu, tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Tôi cũng rất cảm kích vì cuối cùng cũng có được cơ hội này.

Khi tấm màn sân khấu được vén lên, tôi vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng tuyệt đẹp, ngay lúc đó nước mắt của tôi cũng tuôn rơi. Toàn bộ cơ thể cảm thấy rất thoải mái trong suốt buổi diễn, điều đó làm tôi nhớ đến cảm giác ‘ngồi trong vỏ trứng gà’ mà Sư phụ đã giảng trong Bài giảng thứ tám của cuốn Chuyển Pháp Luân.

Toàn thân thể tôi đều ấm áp. Tôi đã rơi nước mắt một vài lần trong suốt chương trình và cảm giác đó là không thể nào diễn tả nổi. Tôi cũng thấy một người phụ nữ bên cạnh tôi cũng đã lau nước mắt không ít lần.

Vượt qua khổ nạn để trở lại tu luyện

Trong tháng đầu tiên sau buổi diễn Shen Yun, tôi thường có những giấc mơ giống nhau, trong đó tôi sống ở một nơi trông khá bẩn thỉu và xấu xí. Cảm giác buồn nôn đã khiến tôi tỉnh giấc hai lần. Tôi biết rằng Sư phụ đang điểm hoá cho tôi về mặt tu luyện và cố gắng để thoát khỏi thế giới dơ bẩn này. Nhưng tôi cũng biết rằng chồng tôi sẽ phản đối điều đó, tôi không đủ can đảm để quay lại tu luyện và cảm thấy đau khổ.

Tôi nhớ rằng có một học viên sống gần nhà mình, mặc dù tôi chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với cô ấy. Vào đầu tháng 5, tôi đã lấy hết can đảm và gọi cho cô ấy để xin một vài lời khuyên. Cô ấy rất tốt bụng và giới thiệu tôi với một học viên khác, người đã trải qua những vấn đề tương tự. Cô ấy cũng khuyên tôi nên học Pháp. Tôi bắt đầu học Pháp trên mạng mà không để chồng biết. Chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cũng đã nói chuyện với học viên mà tôi đã được giới thiệu. Câu chuyện của cô ấy rất cảm động và đã tiếp thêm động lực cho tôi. Nỗi sợ hãi của tôi dần biến mất. Tôi đã cố gắng dành thêm thời gian để học Pháp và luyện công hàng ngày.

Một khảo nghiệm lớn đã đến một tuần sau đó. Chồng tôi đã phát hiện tôi đang liên lạc với các học viên và yêu cầu tôi chấm dứt hành động đó. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và kiên định. Tôi nói với anh ấy về những cảm nghĩ của mình, nhưng anh ấy từ chối tiếp nhận. Nhưng anh ấy đã thực sự cảm thấy sự quyết tâm, kiên định của tôi.

Sự căng thẳng giữa chúng tôi kéo dài đến hai ngày ba đêm. Trong khoảng thời gian này, tôi không lùi bước mà vẫn học Pháp và luyện công như bình thường. Anh ấy đã khóc một vài lần nhưng tôi luôn nói với anh ấy một cách chân thành về lý do cho sự lựa chọn của mình. Cuối cùng, anh ấy đã đưa ra quyết định đó là tôi nên rời khỏi nhà mà không được mang con của chúng tôi. Anh ấy sẽ đưa bố mẹ anh ấy đến từ Trung Quốc sang đây để chăm sóc con của chúng tôi.

Tôi phản đối ngay lập tức. Tôi biết rằng tôi sẽ không từ bỏ gia đình bởi vì tu luyện, bất kể anh ấy có làm khó tôi như thế nào. Việc làm như vậy sẽ không phù hợp với Đại Pháp. Các học viên khác đã khuyên tôi làm một người vợ và người mẹ tốt để viên dung bản thân với yêu cầu của Pháp.

Tôi cực lực phản đối anh ấy và nói với anh rằng đề nghị của anh ấy không có bất kỳ cơ sở pháp lý nào; Tôi có quyền theo đuổi niềm tin của mình. Anh lại khóc một lần nữa. Tuy nhiên, cuối cùng anh ấy đã đồng ý và cho phép tôi được tu luyện Đại Pháp, nhưng yêu cầu tôi không luyện công trước mặt anh ấy và con của chúng tôi.

Để tránh chọc tức anh lần nữa, tôi đồng ý. Nhưng tôi hối hận vì đã đồng ý một cách quá dễ dàng. Và từ đó, tôi đã có môi trường tu luyện ngay tại nhà. Tôi không còn cần phải lén học Pháp và luyện công. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ và sự hỗ trợ chân thành của các học viên khác.

Tôi không dám buông lơi trong tu luyện vì đã phải mất rất nhiều nỗ lực để có thể được tu luyện tại nhà của mình. Tôi luyện hết năm bài công pháp vào buổi sáng. Bất cứ khi nào tôi lơi lỏng bản thân mình, can nhiễu sẽ xảy ra.

Sư phụ giảng:

“Con đường của chư vị — tôi nghĩ rằng mọi người đều đã [nhận] thấy rồi — thực ra rất hẹp. Hễ chư vị bước chệch ra một chút, thì chư vị không còn phù hợp với tiêu chuẩn đệ tử Đại Pháp nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003])

Mỗi ngày tôi đều gặp khảo nghiệm lúc lớn, lúc nhỏ. Một lần chồng tôi uống chút rượu và bắt đầu nói những lời khiến tôi tổn thương sau khi biết tôi đã đến nhà một học viên vào hôm đó. Tôi đã ân cần giải thích cho anh ấy hoàn cảnh của mình nhưng anh ấy vẫn lèm bèm, thậm chí còn doạ sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà mà không được mang theo dù chỉ một xu. Tôi bảo anh ấy: Em chưa từng nói em sẽ chọn Đại Pháp mà bỏ gia đình. Anh ấy cười. Anh không còn chì chiết sau khi thấy được quyết tâm của tôi. Tôi biết tôi đã vượt được quan ngày hôm đó.

Ngày nào cũng có những khảo nghiệm nhỏ. Tôi không bao giờ dao động và quyết tâm tu luyện đến cùng. Tôi học Pháp mỗi ngày và ngày càng ngộ thêm được Pháp lý. Tôi cảm nhận được Sư phụ luôn khích lệ và bảo hộ tôi hàng ngày. Mỗi khi đọc Pháp là tôi lại không cầm được nước mắt. Tôi tạ ơn Sư phụ đã cho mình cơ hội được làm học viên Đại Pháp.

Môi trường tu luyện của tôi ngày một cải thiện, hiện giờ tôi cũng đang làm một số việc giảng chân tướng. Một học viên cũng khen tôi làm tốt. Tôi biết đó là khích lệ của Sư phụ. Tôi sẽ tiếp tục làm tốt ba việc và nỗ lực tu luyện tâm tính để làm được tốt các việc trong Chính Pháp.

Tôi chia sẻ câu chuyện của mình để khích lệ những đồng tu khác có lẽ cũng đang nghĩ đến việc quay trở lại tu luyện. Sư phụ sẽ giúp chúng ta khi chúng ta có quyết tâm. Tôi không bao giờ tưởng tượng rằng tôi sẽ có thể vượt qua được những khổ nạn này và tu luyện trở lại. Ngoài ra, tôi đã không đánh mất bất cứ thứ gì trên con đường tu luyện của mình ngoại trừ những chấp trước.


Bản tiếng Hán: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/30/178273.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/30/178273.html

Đăng ngày 22-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share