Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Quế Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-04-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trước khi tu luyện, sức khỏe của tôi rất tồi tệ, nghiêm trọng nhất là bệnh viêm khớp mãn tính, viêm mống mắt và bệnh tim. Sau khi tu luyện, tất cả bệnh tật của tôi đều đã biến mất.

Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động chiến dịch bức hại Pháp Luân Công. Năm 2001, tôi bị bắt và bị giam giữ phi pháp tại một trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Năm 2003, tôi được thả về nhà. Do phải bôn ba làm việc kiếm sống, thời gian học Pháp của tôi rất ít, dần dần tôi đã thoát ly Đại Pháp. Kết quả là mọi bệnh tật của tôi đều quay trở lại, đến độ mà tôi không thể tự chăm sóc bản thân được nữa.

Lúc đó, tôi vẫn còn một niệm trong tâm: Chỉ có Đại Pháp và Sư phụ mới có thể cứu tôi. Em trai tôi đã mang băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ đến cho tôi. Hàng ngày tôi nằm trên giường lắng nghe các bài giảng của Sư phụ. Sư phụ từ bi lại một lần nữa tịnh hóa thân thể tôi; dần dần tôi đã có thể học Pháp, luyện công và đi lại như bình thường!

Năm 2007, con trai tôi tốt nghiệp trung học, chúng tôi chuyển lên thành phố nơi chồng tôi làm việc. Không may là xung quanh đó không có đồng tu nào. Vào tháng 10, cha tôi đột ngột qua đời.

Do chưa buông bỏ được tình thân quyến, một lần nữa tôi lại bị rớt trong tu luyện, và lần này tôi đã không thể rời khỏi giường bệnh. Tuy nhiên Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Mẹ chồng của cháu họ tôi khuyên tôi đứng dậy và luyện công. Bà ấy còn nói, một người bạn của bà ấy cũng từng bị bệnh giống tôi và phải ngồi xe lăn, nhưng nhờ tu luyện Pháp Luân Công nên đã hồi phục trở lại. Hiện tại người bạn đó còn có thể đạp xe đi khắp nơi. Tôi cảm ơn bà ấy đã khích lệ và nói tôi nhất định sẽ luyện công trở lại.

Tháng 1 năm 2013, tôi quay lại quê nhà. Các đồng tu đến nhà tôi và cùng học Pháp luyện công với tôi. Lúc đó, các khớp xương của tôi đã bị cứng và bị biến dạng. Tôi không thể ngồi xếp bằng, không cúi xuống được, và cánh tay không giơ lên được, nhưng tôi vẫn kiên trì học Pháp và luyện công. Thời điểm năm mới, các đồng tu đều bận rộn làm DVD giảng chân tướng. Vì không đủ sức đi ra ngoài, tôi ở nhà hỗ trợ chuẩn bị các hộp đĩa DVD. Tôi rất vui khi có thể làm điều gì đó cho Đại Pháp. Trong quá trình này, Sư phụ đã khích lệ tôi, tịnh hóa thân thể tôi từng chút từng chút một. Cuối cùng, tôi đã khỏe lại và có thể đi ra ngoài giảng chân tướng cùng các đồng tu.

Tôi còn tham gia hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng và gửi tin nhắn giảng chân tướng về Đại Pháp. Sau mỗi lần ra ngoài giảng chân tướng, khi trở về nhà là chân tôi bị sưng lên và đau tới mức không cử động được, động một chút là đau như bị dao cắt. Tôi thầm nghĩ ngày hôm sau tôi sẽ không đi nữa. Tuy nhiên, sáng hôm sau tôi đã phục hồi và tiếp tục ra ngoài cùng các đồng tu.

Tôi kiên trì tham gia các hạng mục này trong bảy, tám tháng. Sau đó, sức khỏe của tôi hồi phục hoàn toàn và chân không còn đau đớn nữa. Các đồng tu khuyên tôi mở một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại gia. Mặc dù không biết cách sử dụng máy tính, nhưng với sự khích lệ và hỗ trợ của các đồng tu, cuối cùng tôi đã mở một điểm sản xuất tài liệu và vận hành đến hiện nay.

Buông bỏ tâm oán hận

Trước khi trở thành đệ tử Đại Pháp, tôi là một người nóng tính, không thể chịu khổ, và thường nói những lời cay nghiệt. Tôi thường xuyên tranh cãi với chồng tôi và mẹ tôi. Khi quay trở lại tu luyện vào năm 2013, do chồng và con trai làm việc ở thành phố, mẹ tôi đã tới chăm sóc tôi gần bốn tháng.

Trước kia, tôi có tâm oán hận rất lớn đối với mẹ. Thời gian mẹ tới chăm sóc tôi, tôi đã cố gắng hết sức để buông bỏ tâm oán hận đối với bà. Tuy nhiên, chỉ cần mẹ nói một câu là tôi liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Lời nói của bà thường cay nghiệt đến mức khiến tôi kích động. Lúc đầu, tôi tranh luận ầm ĩ với bà; nhưng sau khi cãi cọ xong, tôi lại thấy thống khổ vô cùng. Tôi là một người tu luyện, trước tiên tôi phải nhẫn, nhưng tôi đã không làm được như vậy. Mẹ tôi đã hơn 70 tuổi; một người thường còn biết cách tôn trọng và biết ơn đối với người già, huống hồ tôi lại là một người tu luyện. Tôi cần giữ vững tâm tính của mình!

Tuy nhiên, nếu tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với các quan, thì chúng không còn là khảo nghiệm nữa. Sư phụ đã sử dụng nhiều cách khác nhau để giúp tôi đề cao. Một lần, khi tôi đang trò chuyện một cách an hòa với mẹ, không biết tôi đã nói điều gì khiến bà không vừa lòng, đột nhiên bà bắt đầu chỉ trích và la mắng tôi. Tôi biết rằng đó là một khảo nghiệm và tôi cần giữ vững tâm tính. Sau khi tôi tự cho rằng mình đã nhẫn nhịn được, mẹ tôi càng nói những lời khó nghe hơn. Khi cảm thấy sắp không nhẫn được nữa, tôi cố gắng kiềm chế và tự nói với mình: “Tôi nhất định phải vượt qua khảo nghiệm này. Mẹ tôi đang giúp tôi đề cao tâm tính, đây là hảo sự. Tôi cần phải cảm ơn bà!”

Nếu chỉ là kiềm chế cơn nóng giận thì tôi vẫn chưa đạt được nhẫn. Mẹ tôi càng nói những lời cay nghiệt hơn. Tôi đi vào phòng bếp và bật quạt ở số lớn nhất để át tiếng khóc nức nở của mình. Tôi vừa khóc vừa thổn thức: “Không nhẫn được. Quan này tôi đã không vượt qua”. Vào lúc đó, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ: “Đệ tử chân tu ai ai cũng phải vượt qua”. (Chân tu, Tinh tấn yếu chỉ)

Sau này, tôi kể cho các đồng tu nghe về vụ việc đó. Với sự giúp đỡ của họ, tôi đã dần buông bỏ tâm oán hận đối với mẹ. Ba tháng sau, mẹ tôi về nhà. Lúc đó, tôi đã có thể tự chăm sóc bản thân. Vì tâm tính tôi đã đề cao lên, thân thể của tôi cũng có những biến hóa vô cùng to lớn.

Buông bỏ tâm sợ hãi

Tháng 10 năm đó, em trai tôi bị bắt giữ vì đức tin vào Đại Pháp. Nhân viên của em trai và em dâu tôi cũng bị bắt giữ. Họ đều bị đưa đến trung tâm tẩy não. Một đồng tu khuyên tôi hãy đến các cơ quan chức năng để yêu cầu trả tự do cho họ. Tôi biết đây là một khảo nghiệm để đề cao tâm tính của mình, nhưng tôi quá sợ hãi. Tôi không có dũng khí để ra ngoài cứu bất kỳ ai. Tôi sợ bị bắt cóc.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã buông bỏ tâm sợ hãi. Chúng tôi liên hệ với các đồng tu ở khu vực của em trai tôi để hẹn đi cùng nhau. Tôi cũng gọi cho chồng và con trai tôi, hẹn họ đến đồn cảnh sát. Nhiều đồng tu ở địa phương cũng đến tham gia hỗ trợ. Chúng tôi đến đồn cảnh sát với tư cách là các thành viên trong gia đình, còn tất cả các đồng tu trong khu vực đều phát chính niệm.

Cuộc chiến chống tà ác bắt đầu. Chúng tôi đến đồn cảnh sát, sở cảnh sát, viện kiểm sát, phòng 610 và tòa án. Lúc đầu, cảnh sát ở đồn cảnh sát rất hung hăng. Càng tiếp xúc với chúng tôi sau này, họ càng trở nên thân thiện hơn. Chúng tôi cũng tới gặp kiểm sát viên và giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy cảm động rơi lệ và nói: “Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể làm được gì nhiều. Tôi phải giữ công việc này để nuôi sống gia đình. Nhưng tôi sẽ rất vui nếu anh chị có thể giúp các thành viên trong gia đình mình được trả tự do.”

Tiếp theo, chúng tôi đến Phòng 610 và tìm gặp vị trưởng phòng. Anh ta hét lớn: “Hôm nay, không ai có thể rời khỏi đây!” Chúng tôi nói với anh ta về việc người làm điều tốt sẽ được phúc báo, kẻ làm điều xấu sẽ nhận quả báo. Khi anh ta nói anh ta là một người tốt, tôi liền nói: “Người tốt cần làm những việc tốt, vì vậy anh phải giúp các học viên Pháp Luân Đại Pháp và trả tự do cho họ”. Anh ta nói: “Hãy quay lại Phòng 610 ở địa phương để tìm người thân của chị”. Tôi nói: “Các anh là người bắt giữ họ, vì vậy các anh nên thả họ ra!” Khi chúng tôi đến Phòng 610 vào ngày hôm sau, thái độ của anh ta đã thay đổi.

Chân chính đề cao

Trong hai năm qua, chồng tôi và tôi thường xuyên cãi cọ về những điều nhỏ nhặt. Thực ra, chồng tôi rất ủng hộ tôi tu luyện, vì anh ấy đã chứng kiến những thay đổi tích cực trong tâm tính và sức khỏe của tôi. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, em trai, chị gái và tôi đều bị bắt và bị đưa vào các trại lao động cưỡng bức. Sau đó, em trai tôi lại bị bắt vào năm 2013. Chồng tôi lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ tôi có thể bị bắt một lần nữa.

Chồng tôi đã rất ngạc nhiên khi tôi có thể vận hành điểm xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà với sự hỗ trợ của các đồng tu. Bất cứ khi nào anh ấy về nhà và thấy tôi bận rộn làm tài liệu, anh đều khen ngợi: “Vợ tôi thật lợi hại, những việc như thế này mà cũng có thể làm được”. Khi anh ấy thấy cuốn sách “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản”, anh đã nói: “Em đang tự đặt mình vào nguy hiểm đấy. Cộng sản ở khắp mọi nơi. Nếu họ phát hiện ra, họ sẽ bắt giữ em!” Tôi muốn anh ấy đọc cuốn sách, nhưng anh đã từ chối. Anh ấy nói anh biết nó là gì vì tiêu đề đã nói lên tất cả.

Cựu thế lực đã lợi dụng tâm sợ hãi của chồng tôi và thao túng anh ấy nói những lời bất kính đối với Đại Pháp. Bất cứ khi nào anh ấy nói những lời như vậy, tôi đều bị kích động và tranh luận với anh. Sư phụ thấy tôi không giữ vững tâm tính nên đã điểm hóa cho tôi. Đầu tiên, hộp mực màu trong máy in của tôi không hoạt động. Sau đó, giấy in bị kẹt. Đôi khi máy in bị dừng lại. Những lúc đó, tôi biết rằng tôi cần phải khắc phục vấn đề của mình.

Khi tôi thực sự đề cao, chồng tôi đã không còn cằn nhằn nữa. Hiện tại, anh ấy luôn vui vẻ và chúng tôi không cãi nhau nữa. Tôi khuyên anh ấy tu luyện Pháp Luân Công, anh nói: “Bây giờ thì chưa, có lẽ sau này anh sẽ tu luyện”. Tôi tin rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ tu luyện. Chồng tôi không bao giờ che giấu việc tôi tu luyện Đại Pháp. Anh ấy thường nói với bạn bè của mình: “Nhờ Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của vợ tôi đều khỏi hết. Tôi đã không phải tốn một xu để đưa vợ đi bệnh viện”. Bạn bè của anh ấy đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tốt, và họ đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Trong quá trình tu luyện, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tâm tính của tôi không ngừng thăng hoa, thân thể tôi cũng không ngừng chuyển biến, không lời nào có thể biểu đạt được lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/30/384599.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/20/178139.html

Đăng ngày 19-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share