Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 01-04-2019]

1. Gia đình tôi được hưởng lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cha mẹ từ năm lên bảy tuổi. Trước đó, họ gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe. Cha tôi là một giáo viên trung học. Tôi nhớ ông đã bất tỉnh nhiều lần khi đang giảng dạy, và các đồng nghiệp phải đưa ông về nhà. Mẹ tôi bị bệnh tim từ khi còn nhỏ. Bà cũng bị viêm quanh khớp vai và thoát vị đĩa đệm. Khi tôi còn nhỏ, bà không thể bế tôi vì bà không thể nâng bất kỳ vật nặng nào.

Mùa hè năm 1996, cha mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong vài tháng, tất cả bệnh tật của họ đều biến mất! Họ khuyên bà ngoại tôi, một người ở độ tuổi 80, tham dự buổi trình chiếu băng ghi hình chín bài giảng của Sư phụ. Tim mạch của bà tôi yếu đến nỗi bà thậm chí không thể đi bộ ra xe ô tô. Kỳ thực, phải có người dìu bà lên xe để đến tham dự buổi học đầu tiên. Thật kỳ diệu, sau khi tham dự chỉ một bài giảng, bà đã có thể tự đi bộ về nhà. Kể từ ngày đó, bà đã không còn dùng một viên thuốc nào.

Sức khỏe của tôi cũng được cải thiện. Tôi không còn bị cảm lạnh như trước đây. Ngay cả chứng viêm mũi nặng, vốn gây phiền phức cho tôi trong một thời gian dài cũng biến mất.

Vào thời điểm đó, nhận thức Pháp của chúng tôi còn rất nông cạn, chủ yếu ở mức độ chữa bệnh và rèn luyện thể chất. Chúng tôi luyện công nhưng chúng tôi không thực sự tu luyện tinh tấn. Cuối cùng, cha tôi bận rộn với công việc nên đã ngừng học các bài giảng và luyện công. Ông đã qua đời vào mùa thu năm 1998.

Một năm sau, thay vì luyện công cùng nhau chỉ một lần một tuần, các học viên tại khu vực của chúng tôi quyết định tổ chức luyện công tập thể mỗi ngày một lần. Tôi và mẹ dậy sớm mỗi buổi sáng để tham gia. Mặc dù không hiểu rõ lý do, nhưng tôi luôn rất hào hứng tham gia.

2. Nhận thức lý tính về tu luyện

Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại vào tháng 7 năm 1999, nhiều học viên trong khu vực của chúng tôi đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện. Mẹ tôi muốn đi nhưng lại lo lắng về việc rời xa tôi, vì khi ấy tôi chỉ mới 10 tuổi. Để khích lệ mẹ lên đường, tôi đã chép một số bài thơ trong Hồng Ngâm và đưa cho bà.

Cuối cùng, mẹ tôi đi đến Bắc Kinh cùng các học viên khác. Ngay khi đến nơi, bà đã bị bắt và bị trả về nhà. Khi bà lại đi và cố gắng thỉnh nguyện lần nữa thì bà lại bị bắt, nhưng lần này bà bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức trong một năm.

Một số người thân và bạn bè gia đình tôi không hiểu mẹ tôi, đặc biệt là ông ngoại tôi. Ông đã nổi giận với mẹ và tôi vì không chịu từ bỏ tu luyện khi cuộc bức hại bắt đầu. Trong một thời gian, tôi vẫn luôn tự hỏi liệu việc tôi ủng hộ mẹ đến Bắc Kinh có đúng hay không?

Một ngày kia, sau khi ông ngoại mắng tôi như thường lệ, tôi trốn trong một căn phòng trống và khóc đến khi ngủ thiếp đi. Tôi bắt đầu mơ và nhìn thấy bầu trời chuyển thành màu cam sáng. Một giọng nói bắt đầu gọi tên các vị Phật. Hễ khi một cái tên được gọi thì một đài hoa sen màu vàng sẽ xuất hiện từ trái đất. Khi đài sen lên đến một độ cao nhất định, một vị thần từ trái đất sẽ bay lên ngồi vào đó. Bên cạnh những đài hoa sen, một số vị cưỡi trên những thần thú tuyệt đẹp hoặc trong những cỗ xe kéo trên thiên thượng.

Tôi chứng kiến cảnh tượng đó trong sự kinh ngạc. Đột nhiên, tôi nghe thấy tên mẹ tôi được gọi. Đó không phải là tên của bà nơi nhân gian, nhưng tôi biết đó là tên của bà ngay khi nghe thấy. Khi một đài sen bay lên không trung, tôi thấy mẹ mình khoác áo cà sa của Phật bay vào ngồi trong tòa sen. Tôi rất phấn khích. Tôi hét lên và hét lên, cố gắng thu hút sự chú ý của bà. Biểu hiện của bà rất nhân từ và trang trọng, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy bà đã nghe hoặc nhận ra tôi. Đột nhiên, một sợi dây vàng xuất hiện dưới đài sen của bà. Nó được nối với một cỗ xe kéo trên thiên thượng dừng ngay trước mặt tôi, và tôi nhảy vào đó.

Tôi vẫn rất phấn khích khi tỉnh dậy. Tôi biết rằng Sư phụ đã cho tôi thấy tu luyện là thần thánh và vĩ đại như thế nào! Tâm tôi bình yên trở lại vì tôi hiểu rằng, dù sớm hay muộn, tôi cũng sẽ gặp lại mẹ. Thật xấu hổ khi tôi nghi ngờ quyết định ủng hộ mẹ đến Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp!

Sau khi mẹ tôi được thả ra vào mùa xuân năm 2001, bà và các học viên khác đã thiết lập một điểm in ấn tài liệu giảng chân tướng. Một số học viên bị buộc phải rời khỏi nhà vì cuộc bức hại đã sống tại đó và giúp sản xuất tài liệu. Vì họ nằm trong danh sách đen của ĐCSTQ, nên nhiệm vụ chuyển tài liệu thường thuộc về tôi. Tôi sẽ đến đó, lấy đồ, và mang về nhà bằng xe đạp. Các học viên từ ba hoặc bốn huyện lân cận sẽ đến nhà chúng tôi và lấy tài liệu mang đi.

Tháng 8 năm 2001, cảnh sát đã phát hiện ra địa điểm này. Một người bạn của mẹ tôi, có chồng làm việc tại đồn công an địa phương, khuyên chúng tôi nên rời khỏi nhà ngay lập tức. Vào thời điểm đó, có rất nhiều tài liệu in ấn trong nhà chúng tôi. Mẹ tôi và tôi quyết định rằng bà sẽ đến điểm in để báo cho các học viên khác, trong khi đó tôi sẽ về nhà để lấy tất cả sách và tài liệu Đại Pháp, và sau đó sẽ gặp lại nhau.

Tôi vội chạy về nhà. Trước khi gom hết tất cả sách và tài liệu, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài. Tôi lén nhìn ra cửa sổ và thấy hai xe cảnh sát đỗ ngay trước tòa nhà của tôi và một xe khác đỗ ngay cổng khu phố. Họ bắt đầu đập cửa và la hét, “Mở cửa nhanh lên, nếu không chúng tôi sẽ phá cửa vào!”

Chúng tôi sống trong một tòa nhà cũ không có cửa an ninh ra vào. Họ đang đẩy mạnh cửa, và tôi có thể thấy khung cửa bắt đầu oằn lại. Tôi hốt hoảng: Mình nên làm gì đây?

Sau đó, tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ:

“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”.(Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi ngồi trên giường và bắt đầu phát chính niệm. Lúc đó, tôi không thực sự biết cách phát chính niệm. Tôi chỉ ngồi ở thế liên hoa, với một lòng bàn tay thẳng đứng, liên tục nghĩ: “Thưa Sư phụ, xin đừng để họ vào nhà!”

Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng cuối cùng cảnh sát ngừng đập và phá cửa. Từ cửa sổ, tôi thấy họ đang nói chuyện ở tầng dưới. Tôi xin Sư phụ khiến họ rời đi, và khoảng nửa giờ sau, họ đã bỏ đi.

Tôi đã khóc. Tôi rất biết ơn vì Sư phụ đã cứu tôi! Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã mang tất cả sách Đại Pháp và tài liệu ra khỏi nhà an toàn.

Mẹ tôi và các học viên khác tại điểm in bị buộc phải rời khỏi quê nhà. Không lâu sau đó, bà bị bắt vì phát tài liệu. Lần này, bà bị giam tại một trại lao động cưỡng bức trong hai năm rưỡi.

Tôi dọn khỏi nhà và đến sống với những người thân khác. Không có các học viên khác ở xung quanh, tôi đã không thể tiếp tục học Pháp, luyện công. Điều này diễn ra đến năm 2004 khi mẹ tôi được trả tự do. Sau đó, tôi trở về nhà.

Ngay trước kỳ Thế vận hội Bắc Kinh 2008, mẹ tôi bị bắt lần thứ ba. Lúc đó tôi đã vào đại học. Tôi bắt đầu kết bạn và tham gia các câu lạc bộ. Tôi cố gắng tận hưởng cuộc sống. Tôi chỉ học các bài giảng và thỉnh thoảng luyện công. Bà ngoại tôi, cũng là một học viên, khuyên tôi nên tu luyện nghiêm túc, nhưng tôi không để ý đến những gì bà nói.

Mùa hè năm 2009, một đồng tu đến thăm bà tôi, mang theo một số tờ tuần báo Minh Huệ và một bộ đĩa DVD có tiêu đề “Chúng ta nói về tương lai”. Bà ấy mỉm cười với tôi, “Cháu à, đây là Đại Pháp. Hãy đảm bảo là cháu đang theo kịp tiến trình Chính Pháp. Đừng để rớt lại phía sau!”

Tôi không hiểu lý do, nhưng những lời của bà thực sự ảnh hưởng sâu sắc và khiến tôi thức tỉnh. Tôi đã xem ngay đĩa DVD “Chúng ta nói về tương lai”. Qua đó, tôi biết được Đại Pháp được hồng truyền trên thế giới như thế nào và việc các học viên đã không quản khó nạn để giảng thanh chân tướng cho người dân như thế nào, và tôi đã sững sờ.

Đêm đó tôi không thể ngủ. Tôi thức dậy và mở chiếc hộp mà bà ngoại dùng lưu giữ các sách Đại Pháp của chúng tôi. Trên cùng là quyển kinh văn Giảng Pháp Luân lưu tại Bắc Mỹ của Sư phụ. Tôi đọc quyển sách mải miết và say sưa. Giờ thì tôi đã hiểu được ý nghĩa sinh mệnh thực sự của tôi, và đó cũng chính là sứ mệnh của tôi: cứu người. Nhìn lại, đó là đêm mà tôi bắt đầu nghĩ đến Đại Pháp một cách lý tính, rõ ràng và chân chính trở thành một đệ tử Đại Pháp.

3. Vượt qua can nhiễu

Tôi muốn tu luyện tinh tấn và bù đắp lại khoảng thời gian đã mất, nhưng điều này không hề dễ dàng. Bản thân tôi thường không thể tập trung khi tôi đọc các sách Đại Pháp. Đôi khi, chỉ sau vài đoạn, tôi nhận ra rằng bản thân không biết mình vừa đọc gì. Tâm trí tôi để ở nơi khác. Tôi nhận ra rằng tôi cần đột phá khảo nghiệm này để đề cao, vì thế bất cứ khi nào tôi nhận ra tâm trí mình đang đi lang thang thì tôi sẽ đọc lại đoạn Pháp đó.

Lúc đầu, tôi thường phải đọc một đoạn cả chục lần! Đôi khi, tôi phải mất hơn nửa giờ để đọc xong một trang, nhưng tôi vẫn kiên trì. Hai ngày sau, tôi cảm thấy một số vật chất xấu đã bị giải thể, và tâm trí tôi minh bạch hơn. Khi tôi học Pháp, tôi cảm thấy mỗi chữ đều đi thẳng vào tâm tôi. Ngày càng nhiều nội hàm đằng sau các chữ được triển hiện trước mắt tôi. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân và tất cả các Kinh văn khác của Sư phụ. Trong những ngày đó, ngoài việc ăn và ngủ, điều duy nhất tôi làm là đọc các bài giảng của Sư phụ. Cuối cùng, tôi đã đột phá được sự can nhiễu trong việc học Pháp của tôi.

Việc luyện công trở lại cũng khó khăn đối với tôi. Bây giờ tôi đã có thể tập trung khi đọc Pháp, nhưng ngay khi tôi bắt đầu luyện công, tất cả các chủng loại tư tưởng sẽ xuất hiện. Tôi đã hoảng hốt.

Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng:

“Một cá nhân cũng giống như một đồ chứa, chứa vào cái gì thì thành cái đó, chư vị mang chứa Pháp vào, thì sẽ đồng hóa với Pháp; chư vị chứa đất vào, thì sẽ là đất”.(Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Tôi từng thích nghe nhạc pop và xem phim. Tôi lưu trữ rất nhiều nhạc và phim trong máy tính, mặc dù tất cả chúng đều liên quan đến danh, lợi, và tình. Khi tôi nhận ra chúng can nhiễu đến sự tu luyện của mình, tôi đã xóa tất cả các tập tin này và phát chính niệm để bài trừ ảnh hưởng của chúng đối với tôi.

Tâm trí tôi trở nên tĩnh lặng hơn, nhưng tôi vẫn chưa đạt đến trạng thái nhập định.

Sư phụ giảng:

“Nguyên nhân căn bản làm người ta không tĩnh lại được, không phải là vấn đề thủ pháp, không phải vì có tuyệt chiêu nào đó, mà là vì tư tưởng của chư vị, cái tâm của chư vị không tịnh”.(Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Theo lời giảng của Sư phụ thì tâm của tôi không thanh tịnh, vì thế tôi bắt đầu xem xét cẩn thận những gì trong tâm tôi. Khi làm vậy, tôi tìm thấy nhiều chấp trước người thường ẩn giấu trong tôi. Tôi cố gắng loại bỏ chúng từng cái một cho đến khi điều này dần dần trở thành một thói quen: tôi quan sát xem tư tưởng của tôi xuất phát từ đâu và xác định liệu nó có phù hợp với Pháp hay không.

Ban đầu, không dễ để loại bỏ những chấp trước ngay cả khi tôi nhìn thấy chúng.

Sư phụ giảng:

“Chư vị có thể trừ bỏ những thứ bất hảo đó là vì chư vị không thừa nhận nó là chư vị, đây là điều cực kỳ quan trọng. Bởi vì chư vị không thừa nhận nó là chư vị, cho nên mới có thể tiêu trừ nó. Kỳ thực, nó thực sự không phải là chư vị, nó là các chủng quan niệm hình thành hậu thiên khi chư vị làm các việc, thậm chí cấu thành nghiệp lực, chính là những thứ này”.(Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])

Những chấp trước đó không phải là bản thân tôi. Khi tôi ngộ ra điều này, việc loại bỏ chúng trở nên dễ dàng hơn.

4. Đề cao bản thân trong khi giảng chân tướng

Sau khi tôi vượt qua sự can nhiễu và tiếp tục học Pháp, luyện công; một ngày nọ, những lời giảng của Sư phụ khiến tôi cảm động:

“…[nhưng nếu] chư vị thấy [việc] sát nhân phóng hoả mà không quản thì đó lại là vấn đề tâm tính; nếu không thì thể hiện là người tốt sao được? Sát nhân phóng hoả mà chư vị cũng chẳng quản, thì hỏi chư vị quản việc gì nữa đây?” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

“Rất nhiều người mình biết đã bị ĐCSTQ lừa dối”, tôi nghĩ. “Họ sẽ bị hủy nếu họ có những suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp. Mình cần phải cứu họ”. Ý nghĩ đó xuất phát từ tận đáy lòng tôi.

Ngay ngày hôm sau, tôi ra ngoài cùng các đồng tu để giảng chân tướng cho mọi người. Điều này không hề dễ dàng. Có đủ dạng người khác nhau, và tôi không biết cách bắt đầu trò chuyện với họ như thế nào. Tôi đã đi nhiều ngày liên tiếp nhưng không thể nói chuyện với một người nào.

Một ngày kia, bà ngoại tôi nói rằng bà cũng muốn bắt đầu giảng chân tướng, và bảo tôi dẫn bà theo. Chúng tôi đi đến một công viên gần đó. Thời gian qua đi và ngày càng nhiều người rời khỏi công viên, nhưng chúng tôi vẫn không biết cách bắt đầu thế nào.

Đột nhiên, một người đàn ông bước tới và nói với bà tôi: “Cháu thấy bà lớn tuổi nhưng bà trông rất khỏe mạnh. Bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“Tôi gần 90 tuổi”, bà nói.

Người đàn ông vô cùng bất ngờ. Bà tôi thản nhiên nói với anh ta lý do bà khỏe mạnh như vậy là vì bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà cũng kể về mẹ tôi, người đã bị bức hại chỉ vì không muốn từ bỏ tu luyện. Người đàn ông hiểu và ủng hộ, và anh ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Bà ngoại và tôi đều biết rằng Sư phụ đã mang người đàn ông này đến với chúng tôi để khích lệ chúng tôi và chỉ chúng tôi cách để mọi người biết được sự thật. Giờ thì tôi đã hiểu rằng tôi có thể nói với mọi người về trải nghiệm của chính mình, đó là một ví dụ điển hình về việc Đại Pháp tốt như thế nào và cuộc bức hại tà ác ra sao.

Khi tôi nói về trải nghiệm của bản thân, mọi người thường cảm động trước sự chân thành của tôi. Tôi cũng nói với họ rằng tôi không phải là trường hợp cá biệt và rằng Pháp Luân Công không phải là nhóm người tốt duy nhất bị bức hại bởi ĐCSTQ.

Tất nhiên, cách tôi giảng chân tướng hoàn toàn phụ thuộc vào người mà tôi nói chuyện cùng. Điều quan trọng nhất là tâm của tôi: tôi phải thực sự muốn cứu người mà tôi đã nói chuyện. Đôi lúc, tôi nói với họ chỉ vì muốn nói chuyện cùng mọi người, thì kết quả sẽ không được như ý. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng sứ mệnh của tôi là cứu người.

Lúc đầu, tôi có xu hướng chọn những người trông có vẻ dễ mến. Tôi cũng thích nói chuyện với phụ nữ và người cao tuổi. Tôi không nhận ra rằng điều này không đúng.

Vào một ngày cuối tuần, tất cả những người trông có vẻ dễ mến đều quay lưng lại với tôi. Tôi bắt đầu hướng nội và cố gắng tìm ra thiếu sót của mình. Tôi nhận ra rằng tôi chọn những người mà tôi nghĩ rằng sẽ dễ nói chuyện hơn, bởi vì tôi rất sợ bị từ chối. Tôi muốn bảo vệ bản thân mình. Điều đó thật ích kỷ. Bởi vì sự vị kỷ của tôi, nhiều người có thể sẽ mất cơ hội được đắc cứu!

Tôi xấu hổ và ngừng lựa chọn có chủ đích những người tôi nói chuyện cùng. Trong khi tôi đi mua sắm hoặc đi xe buýt, tôi sẽ bắt chuyện với bất cứ ai tôi gặp. Thực ra, nhiều người trông có vẻ khắc nghiệt hoặc khó chịu lại tiếp nhận sự thật rất nhanh. Nhiều thanh niên trông có vẻ ngang tàng nhưng thực ra lại rất không thích ĐCSTQ.

Có một số người từ chối tiếp nhận sự thật. Khi tôi bị xúc phạm hoặc bị chế nhạo, lúc đầu tôi đã giận họ. Theo thời gian, tôi quen với việc này và tự nhủ mình nên bỏ qua.

Một ngày nọ, một học viên chia sẻ câu chuyện về gia đình của cô ấy. Chồng cô, không phải là học viên, thường hay xúc phạm cô và cô đã chọn cách phớt lờ anh ấy. Tình hình trở nên tồi tệ hơn. Chồng cô bắt đầu lăng mạ Sư phụ và Đại Pháp. Lúc này, cô nhận ra mình đã sai. Cô nghĩ rằng mình thật khoan dung, nhưng thật ra, cô lạnh lùng và không quan tâm đến chồng mình. Cô đã không ngăn anh ấy nói những điều không tốt. Vì nói những điều không tốt mà anh ấy đã tạo nghiệp rất nhiều!

Cô phát hiện ra mình phải thực sự từ bi với chồng và nói với anh ấy rằng: “Xin anh đừng nói những điều như thế. Điều đó không tốt cho anh. Anh có thể xúc phạm em, nhưng việc anh lăng mạ Đại Pháp là tội ác, và em không muốn những điều không tốt sẽ xảy đến với anh”. Kể từ đó, chồng cô không bao giờ xúc phạm cô hoặc Đại Pháp nữa.

Tôi đã học được một bài học từ câu chuyện này. Bất cứ khi nào có ai đó lăng mạ tôi sau khi tôi nói chuyện với họ, tôi sẽ không phớt lờ họ nữa. Thay vào đó, tôi khuyên họ không nên hủy hại bản thân. Tôi nhận thấy nhiều người trong số họ đã thay đổi thái độ, và một số người thậm chí còn thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau những cuộc trò chuyện kéo dài. Thời gian trôi qua, số người tiếp nhận chân tướng ngày càng nhiều hơn và tôi cảm thấy mừng cho họ.

5. Ngày càng có nhiều người biết sự thật

Vào một mùa hè, khi mẹ tôi ở trong tù, bà bị nổi hạch ở cổ và quanh cánh tay. Tôi nhớ lời Sư phụ giảng:

“Hễ khi nào xuất hiện vấn đề ở đâu, thì chính là cần chư vị đến giảng chân tướng”. (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003])

Tôi đã đến nhà tù. Tôi bắt đầu nói với các lính canh sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và yêu cầu họ thả mẹ tôi ra.

Trong thời gian đó, tôi thường xuyên đến nhà tù. Đó là một khu vực hẻo lánh. Sau hai giờ đi xe buýt, tôi còn phải đi thêm nửa giờ bằng taxi hoặc đi bộ. Để tiết kiệm tiền, tôi thường đi bộ.

Một ngày nọ, ngay khi tôi vừa xuống xe buýt, một tài xế taxi hỏi tôi có cần đi nhờ xe không.

Tôi cảm ơn anh ấy và từ chối. Anh ấy nói: “Tôi sẽ không tính tiền nhiều đâu”.

Tôi nghĩ có lẽ tôi nên cứu người này, vì thế tôi đã lên xe taxi. Trước khi tôi bắt chuyện, anh ấy hỏi: “Này cô gái, tại sao cô lại một thân một mình ở nơi này?”

Tôi nói rằng tôi đi đến trại giam để yêu cầu phóng thích mẹ tôi. Sau đó, tôi nói với anh ấy về Đại Pháp và cuộc bức hại. Anh ấy vô cùng xúc động và quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi rất vui vì anh ấy đã có sự lựa chọn đúng đắn!

Vào mùa đông ngày ngắn đêm dài, vì thế trời đã tối khi tôi rời khỏi trại giam. Ngay khi tôi bắt đầu lo lắng về việc liệu tôi có thể bắt kịp chuyến xe buýt hay không, thì đèn pha của một chiếc xe ô tô chiếu về phía tôi. Khi chiếc xe đến gần hơn, tôi nhìn thấy người tài xế taxi mà tôi đã trò chuyện trước đó. Anh ấy rất vui khi thấy tôi. Anh ấy nói rằng anh vừa tiễn một vị khách trong khu vực xuống xe và quyết định chờ thêm một chút để xem liệu anh có thể chạy đến chỗ của tôi hay không, bởi vì anh ấy lo lắng tôi có thể không đi nhờ xe được trong thời tiết giá lạnh thế này.

Anh ấy không tính tiền khi tôi cố gắng gửi tiền cho anh. Anh ấy nói: “Hôm nay tôi biết được rằng các học viên Pháp Luân Công là người tốt. Tôi muốn làm một điều gì đó cho Pháp Luân Công”.

Trong nhiều năm, tôi đã giảng thanh chân tướng cho nhiều người, và tôi cũng gặp được rất nhiều người tốt. Sau khi biết sự thật về Pháp Luân Công, nhiều người đã xúc động đến rơi nước mắt. Một số phụ nữ muốn mua thức ăn cho tôi. Một sĩ quan đề nghị tìm việc làm cho tôi. Một số người thì lại muốn quyên góp tiền cho Pháp Luân Công.

Tất cả những trải nghiệm này đã khích lệ tôi cần làm tốt hơn việc giảng thanh chân tướng.

Năm 2015, tôi chuyển ra nước ngoài và bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng dù tôi ở đâu, tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp và cứu nhiều người hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/1/384537.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/10/178003.html

Đăng ngày 15-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share